Trong thiên lao, Triệu Khánh đã ở đó rất lâu, nhưng hắn và Minh Anh lại không nói được bao nhiêu. Ban đầu lúc hắn vừa xuất hiện, Minh Anh thật đã nghĩ hắn chính là kẻ hại nàng. Sau đó hắn đột nhiên đến gần và nói nàng những lời lạ kì khiến nàng không sao hiểu nổi:
- Vốn dĩ, ta chán ghét ngươi, sau đó càng là căm hận ngươi. Bởi vì nàng ấy thích ngươi. Ta thật sự không muốn cho ngươi tồn tại.
Triệu Khánh hôm nay giống như một người khác, lời lẽ tùy hứng, cũng không còn buông miệng liền xưng là bổn vương như trước đây.
- Sau đó, ta biết ngươi bị trúng độc. Haha! Ngươi rốt cuộc cũng không thể tốt hơn ta. Nhưng sau đó ngươi vẫn có thể cùng Vĩnh Ninh tiêu dao tự tại. Nhưng ta lại không thể có được nàng ấy. Tại sao chứ?
Minh Anh bị những lời kia cùng thái độ kích động của Triệu Khánh làm sợ hãi. Tên Tĩnh vương này bị làm sao thế? Không lẽ hắn bị chứng muội luyến, hắn thầm thích Vĩnh Ninh sao? Ôi, lạy trời xanh!
- Tĩnh vương, ngài đang làm ta sợ. Ngài rốt cuộc đang nói gì thế ngài biết không?
Triệu Khánh bất ngờ bước tới túm áo Minh Anh kéo nàng đến gần sau đó lại nói nhỏ bên tai nàng:
- Lưu Kì Anh, thật ra ta mới là Lưu Dĩ Thái. Là lão già đó đã lợi dụng chúng ta vì dã tâm của hắn. Hôm nay ta sẽ tiêu diệt hắn, trả thù cho mẫu thân của ta. Chúng ta cũng sẽ thoát khỏi được hắn. Nhưng mà Lưu Kì Anh, ta đã không có được nàng ấy. Ngươi phải thay ta bảo hộ cho nàng ấy. Ngươi nghe rõ đây...
---------
Tại Hoà Minh cung, Thuận Thái đế, hoàng hậu, thái tử và Phùng trắc phi đang nhàn nhã thưởng trà và nghe hát. Một thái giám đi vào thông truyền nói có Tĩnh vương cầu kiến. Thuận Thái đế liền cho truyền. Triệu Khánh một đường đi thẳng vào. Trước khi hành lễ với Thuận Thái đế, hắn hướng ánh mắt quyến luyến nhìn sang Phùng trắc phi ở cạnh bên thái tử. Trong một khoảnh khắc, Phùng trắc phi còn nhìn được trong tia mắt của hắn ẩn ẩn lấp lánh. Phải nói Triệu Khánh chỉ có mới là nam nhân mà nàng gặp gỡ nhiều nhất. Cho dù là thái tử, Lưu Kì Anh, thậm chí những khách quan khác ở Tụ Oanh các, Triệu Khánh mới thật sự là người dụng tâm với nàng nhiều nhất. Hắn mỗi khi đến Tụ Oanh các đều là muốn tìm nàng nghe hát nhưng hắn chưa từng cưỡng ép, cũng không hề tỏ ý gì với nàng. Thế nhưng lúc này, ánh mắt của hắn nhìn nàng như thế...là như thế nào?
- Phụ hoàng, nhi thần hôm nay đến là muốn bẩm báo cho người một chuyện. Thật ra Tô thừa tướng hắn chính là...a...
Thuận Thái đế, hoàng hậu, thái tử và trắc phi cùng lúc chấn kinh. Trước mắt là Tô thừa tướng đột nhiên xuất hiện và đâm một nhát chí mạng vào lưng Tĩnh vương. Tĩnh vương bàng hoàng gục xuống. Khẩu thần khí hắn giấu trong tay áo cũng đường đột rơi xuống. Những lời hắn muốn nói lại bị nghẹn ngang ở đó. Hắn không cam tâm, thân thể co giật giãy giụa một lúc rồi trợn mắt tắt thở. Hoàng đế còn chưa hết kinh hoàng thì đã thấy Tô thừa tướng quỳ xuống
- Thần hộ giá chậm trễ, khiến hoàng thượng kinh hãi. Xin hoàng thượng giáng tội!
Lúc này, thái tử bước lại gần xem Tĩnh vương, sau đó mới nhặt khẩu thần khí lên nói:
- Bẩm phụ hoàng, thật sự là thần khí.
Thuận Thái đế ngã phịch xuống ghế:
- Không ngờ, cả Tĩnh vương cũng muốn phản trẫm sao? Rốt cuộc là tại sao chứ?
Tô thừa tướng thở dài một tiếng, sau đó dập đầu quỳ lạy Thuận Thái đế:
- Hoàng thượng thứ tội! Lỗi là do thần. Thần không nghiêm quản được Lưu Kì Anh. Không ngờ hắn thật sự là một kẻ dã tâm độc ác. Hắn đã cấu kết với Tĩnh vương. Trước lúc đến đây, Tĩnh vương đã đến thiên lao gặp hắn. Sau đó...sau đó không thể tin nổi, Tĩnh vương lại muốn mang thần khí đến đây để hành thích người.
- Lưu Kì Anh, tên phản tặc đó!
Thuận Thái đế giận đến tím mặt. Tay ngài bóp chặt long đầu trên thành, ánh mắt căm hận nghiến răng nói:
- Truyền ý trẫm, giờ ngọ ngày mai lập tức đem Lưu Kì Anh ra pháp trường trảm thủ.
Ý chỉ vừa ban xuống, Phùng trắc phi suýt tí nữa không đứng vững. Rốt cuộc thì Lưu Kì Anh đã làm ra chuyện gì? Tại sao chính Tô thừa tướng, người luôn một lòng nâng đỡ Lưu Kì Anh lại đổi sang chỉ tội hắn? Tại sao chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi lại quá nhiều xảy ra đột ngột? Tĩnh vương, phò mã, hai người như vậy lại có thể cùng nhau tạo phản ư? Những lời đầy kẻ hỡ như thế kia tại sao hoàng thượng lại tin? Hoàng thượng không nghi, nhưng cả triều đình lại cư nhiên cũng không có một ai thắc mắc?
Đương nhiên Phùng trắc phi có nghi vấn cũng không dám lên tiếng. Thái độ của hoàng thượng quả quyết như thế. Phen này Lưu Kì Anh thật sự không xong rồi!
Thái tử bất ngờ lên tiếng:
- Phụ hoàng, như vậy, còn Vĩnh Ninh...
- Ban rượu độc. Nếu không đáng là con của trẫm, trẫm sẽ không giữ.
---------
Trong Thiên lao, Minh Anh lúc này đột nhiên lại khá bình tĩnh. Ý chỉ hoàng đế ngày mai sẽ trảm thủ nàng nàng đã nghe được. Đây là chuyện sớm hay muộn, nàng trái lại cảm thấy rất bình thản. Chỉ có điều...
- Không biết Vĩnh Ninh nàng ấy sẽ ra sao?
Phò mã của nàng ấy vì tội mưu phản mà bị trảm thủ. Nàng ấy cho dù không bị liên lụy cũng khó tránh khỏi sẽ bị giam lỏng, hoặc là sẽ bị ghẻ lạnh, bị hoàng gia ghét bỏ, cơ khổ tủi thân. Hơn thế nữa thời gian vừa qua, công chúa cùng nàng quấn quýt như thế, nỗi đau này công chúa làm sao sẽ chịu nổi? Làm sao để có thể vượt qua?
- Vĩnh Ninh, nàng phải mạnh mẽ lên.
"Không cần biết kiếp sau sẽ là thiên đường hay địa ngục, ta nhất định sẽ không quên nàng. Nhất định sẽ tìm lại nàng. Nhất định sẽ cùng nàng tiếp nối những gì chúng ta dang dở."
Rốt cuộc, nước mắt vẫn rơi xuống. Si mê nàng bao lâu, không dễ dàng gì mới có thể đến được với nhau. Vậy nhưng hạnh phúc chưa bao lâu lại như tương sinh tương mộng, vụt đến vụt tan.
Minh Anh đau đớn nghẹn ngào vùi mặt đấm tay vào tường mà bật khóc. "Vĩnh Ninh, ta không sợ hãi. Ta không sợ chết. Nhưng ta thật sự không nỡ rời xa nàng. Không nỡ đánh mất nàng. Càng không nỡ....không nỡ từ nay sẽ mãi mãi âm dương vĩnh cách với nàng."
Nàng khóc, khóc như một đứa trẻ cuồng dại yếu đuối. Khóc bởi vì đây có thể lại là lần khóc sau cùng. Có thể đây là sẽ những khoảnh khắc cuối cùng nàng vẫn còn tri giác để nhớ đến nàng ấy.
- Vĩnh Ninh, nếu có kiếp sau, ta vẫn yêu nàng. Mãi yêu nàng.
Bước chân người đến chầm chậm dừng lại. Một đôi mắt đen đượm buồn hướng nhìn về phía người đang vật vờ nằm sau cửa ngục.
- Đại nhân, ta đến để tiễn biệt ngài!