Vĩnh Ninh ngồi cạnh bên hồ nước, nhìn đàn cá theo dòng thác chảy đang tung tăng bơi lội thật hồn nhiên vô tư lự. Nàng buồn buồn đưa tay chọc vào lũ cá. Lũ cá sợ hãi bỏ chạy tán loạn. Vĩnh Ninh nhạt nhẽo thở dài một tiếng. Trong lòng không thoải mái, làm việc gì cũng không thấy vui.
Minh Anh trong nhà bước ra, trên tay nàng còn mang một chén chè thanh mát cùng một đĩa bánh ngọt. Nàng đặt đến bên cạnh công chúa, tự nhiên ngồi xổm ở một bên mặt đối mặt hướng công chúa cười tươi, dịu dàng nịnh nọt:
- Công chúa cục cưng của ta, vì sao lại không vui?
Công chúa bĩu môi, tay nắm tay áo phò mã lắc nhẹ:
- Không biết nữa. Phò mã, hay là ngày mai chúng ta cứ đi Sở Nam đi!
Ở đây, công chúa càng lúc càng có cảm giác không hay. Nàng cứ cảm thấy bất an nhưng lại không rõ ràng, rất mông lung. Nàng không thể cũng không biết phải nói làm sao với phò mã. Phò mã vậy nhưng lại gật gù làm như đã hiểu. Nàng biết công chúa của mình là bởi vì yêu mình cho nên nàng ấy mới căng thẳng lo sợ, ưu tư đủ thứ. Nàng thương xót ôm lấy nàng ấy, cũng ngồi phệt xuống cạnh bên công chúa rồi kéo nàng ấy tiến ôm vào lòng chính mình sau đó với tay lấy chén chè đưa đến trước mặt, cưng chiều nói:
- Lúc nãy nhìn thấy công chúa ăn cơm ít quá, ta mới nhờ đầu bếp nấu chút đồ ngọt mang đến. Là chè đậu đỏ, nàng nếm thử đi!
Công chúa nhìn phò mã tận tâm múc muỗng chè đưa đến. Nàng mở miệng ngậm vào một ngụm. Ngọt ngào quá! Thật là mỹ vị ngọt ngào nhất nàng từng được ăn.
- Phò mã, đa tạ ngươi!
"Đa tạ ngươi luôn tốt như vậy, luôn tâm ý với bổn cung. Nếu không phải ngươi, có lẽ cả đời này bổn cung cũng không thể cảm nhận được yêu thì ra lại hạnh phúc và ngọt ngào đến như thế này!"
- Công chúa này, ta nghe kể có một truyền thuyết nói nếu vào đêm thất tịch mà được ăn chè đậu đỏ thì sẽ nhanh chóng tìm được người yêu. Còn những người đang yêu mà ăn chè đậu đỏ...
Phò mã lại cố ý dừng ở đó. Công chúa đang muốn ăn muỗng tiếp theo cũng tò mò mà dừng muỗng, nàng quay lại hỏi phò mã:
- Thì sao hả?
- Thì sẽ lại yêu nhau nhiều hơn chứ sao!

Phò mã trêu chọc thành công, lại còn véo mũi công chúa. Công chúa buồn cười, cũng múc một muỗng chè to đưa đến trước miệng phò mã:
- Như vậy ngươi cũng phải ăn. Còn phải ăn thật nhiều hơn bổn cung nữa. Bởi vì ngươi không chỉ phải yêu bổn cung cả đời, mà còn cả kiếp sau, kiếp sau nữa. Ngươi nhất định phải nhớ! Không cho phép ngươi đổi ý, ngươi biết không?
Minh Anh cảm động, há miệng ngoặm chặt lấy chiếc muỗng trên tay công chúa rồi từ từ nuốt xuống. Cảm giác ngọt ngào hạnh phúc nhưng không hiểu sao lại khiến nàng rưng rưng muốn khóc.
"Công chúa, nàng đáng yêu như thế! Không chỉ kiếp này, kiếp sau hay cho dù bao nhiêu kiếp nữa ta đều chỉ muốn yêu nàng, muốn bên cạnh nàng mãi mãi!"
Đang lúc hai người đang ngập tràn nhu tình mật ý như thế, đột nhiên bên ngoài xông vào một đoàn binh sĩ. Công chúa lập tức đứng dậy án trước phò mã, căng thẳng đứng nhìn đoàn người từng bước tiến sát. Sau đó, nàng thấy Triệu Vinh bước ra, mới vừa thở phào một tiếng liền nghe Triệu Vinh cao giọng tuyên quát:
- Bắt lấy trọng phạm Lưu Kì Anh. Phong toả phủ công chúa. Xét!
Cả Vĩnh Ninh và Minh Anh đều chới với. Sao gọi là trọng phạm? Sao có thể phong toả phủ công chúa? Nàng kinh hoảng chạy đến níu tay Triệu Vinh lúng túng hỏi:
- Hoàng huynh, đã xảy ra chuyện gì? Phò mã bấy lâu vẫn luôn ở bên bổn cung, sao có thể là trọng phạm?
Triệu Vinh cắn chặt răng, lạnh lùng đáp lời hoàng muội:
- Đã bắt được Tề Thiên Phúc. Hắn thừa nhận hắn là người của đám phản tặc Trùng Quang hội. Hơn thế nữa, hắn còn khai ra thiếu chủ nhân của Trùng Quang hội Lưu Dĩ Thái là hậu nhân của phạm tướng bất trung Lưu Dĩ Toàn, còn có thân phận khác chính là Lưu Kì Anh.
Vĩnh Ninh hoảng hốt, vội thay phò mã phân bua:
- Hoàng huynh, Tề Thiên Phúc bất trung, sao có thể tin được lời một phía của hắn?
Đôi mắt Triệu Vinh bất chợt ảm đạm:

- Bổn vương cũng mong đây không phải là sự thật.
Một binh sĩ chạy đến dâng lên cho Triệu Vinh một bản giấy. Ánh mắt Triệu Vinh lạnh lẽo hướng thẳng về phía Minh Anh:
- Bản vẽ chế tạo thần khí. Lưu Kì Anh, ngươi còn gì để nói nữa không?
Minh Anh triệt để không dám tin. Toàn thân nàng như chết lặng, chân tay run rẩy đến mức không đứng vững. Sao có thể chứ? Bản giấy đó rõ ràng nàng đã hủy rồi. Tại sao lúc này An Định vương lại tìm thấy được?
- Người đâu! Phụng lệnh của hoàng thượng, giam ngũ phò mã Lưu Kì Anh vào Thiên lao. Toàn bộ phủ công chúa đều phong toả. Một giọt nước, một con kiến cũng không được rời khỏi.
- Hoàng huynh! Đừng mà... Phò mã!...Phò mã!...
------------
Triệu Khánh dần dần hồi tỉnh sau cơn đau đớn giằng xé khủng khiếp bởi độc trùng hành hạ. Hắn mệt mỏi đến kiệt quệ, chậm rãi từng bước gian nan chống thân ngồi lên. Sau đó, hắn phát hiện bên dưới giường còn có một cỗ thân thể màu đen. Hắn bóp chặt bên trán, nhướn mi như cố nhớ, sau đó lần lần leo xuống đến bên cạnh cỗ thân thể kia và đỡ lên.
- Hả? Mẫu thân! Mẫu thân người...tại sao...tại sao lại như vậy?
Nhìn Tô Mộng Điệp nằm đó, toàn thân tím đen, khoé miệng còn dính máu đen. Rõ ràng...rõ ràng lúc nãy mẫu thân hắn còn đang tốt. Tại sao bây giờ lại thành ra như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Mẫu thân, người đừng làm con sợ! Người làm sao vậy? Tại sao lại trúng độc nặng đến như này?...Con...con sẽ cho gọi thái y. Thái y....
- Thái nhi, không cần. Mẫu thân...không kịp đâu.

Tô Mộng Điệp nắm chặt tay Triệu Khánh. Nước mắt nàng lả chả rơi xuống. Nàng sai rồi! Nhưng nàng nhận ra đã quá muộn rồi! Bây giờ không chỉ hại chính nàng còn hại cả Thái nhi. Cả Trùng Quang hội cũng liên lụy theo. Rốt cuộc, tất cả đều thê thảm.
- Thái nhi, xin lỗi con!
Tô Mộng Điệp nghẹn ngào nấc lên. Cố gắng, nhẫn nhục, kiên trì, chịu đựng bao nhiêu năm nay đến lúc này lại đều là vô nghĩa. Oan án của phu quân không thể giải. Con đường của con trẻ không thể bảo đảm mà tính mệnh nàng cũng đã đến lúc không xong rồi. Tại sao ông trời lại bất công với Lưu gia như vậy? Tại sao kẻ ác thì vẫn được giễu dương còn nàng và Thái nhi lại bị bức đến cùng đường, mạt vận, thảm thương đến như vậy?
- Mẫu thân, đừng mà! Người để Thái nhi gọi thái y đến cứu người. Người không thể bỏ lại Thái nhi! Mẫu thân...
Đứng trước sự sống chết của người thân là lúc con người ta yếu đuối nhất. Triệu Khánh hắn bây giờ không cần gì nữa cả. Hắn cũng không muốn tiếp tục giả làm tam hoàng tử nữa. Không muốn tiếp tục nhịn nhục. Hắn chỉ cần mẫu thân, chỉ cần nàng ấy bình an mà thôi.
Lúc ấy, bởi vì nhìn thấy Triệu Khánh bị độc trùng phát tác, lại thêm bị ngũ thạch tán hành hạ khiến hắn điên cuồng giãy giụa, tự cào xé đến rách cả thân thể ra. Tô Mộng Điệp không chịu nổi. Biết rằng trùng độc kia dưới dược lực của ngũ thạch tán càng thêm mạnh mẽ, đã tổn thương đến lục phủ ngũ tạng của Triệu Khánh, dằn vặt hắn đến sắp không xong rồi. Tình huống thế này, sợ rằng nàng cũng không kịp chạy đến cầu xin lão nhân ban cho thuốc giải. Trong lúc khẩn cấp nàng sực nhớ lại dường như đã từng nghe nói muốn giải độc trùng còn có một cách, chính là dùng mạng đổi mạng. Cũng không kịp nghĩ ngợi, nàng lập tức cắt một vết trên cổ tay Triệu Khánh sau đó cũng tự cắt trên tay chính mình rồi lại dùng nội lực dẫn dụ để độc trùng trên người Triệu Khánh di chuyển sang nàng. Bởi vì độc trùng không hình không dạng, chỉ có thể nhận biết khi nó phát tán trong cơ thể mà thôi.
Lúc này, Triệu Khánh đã tỉnh lại. Hẳn là người mẫu thân nàng thật sự đã thành công. Nàng đã không còn mong cầu gì nữa, đã triệt để thoái tâm, chỉ còn một tâm nguyện muốn nói cho xong:
- Thái nhi! Từ bỏ đi! Chỉ cần con...bình an!
Một tiếng thét nhói tim vang động cả căn phòng tĩnh lặng. Một kiếp người nặng tâm phục hận cuối cùng lại lặng lẽ ra đi.
Triệu Khánh gào khóc đến gục ngã, cũng không thể thay đổi hiện thực tàn nhẫn. Hắn không còn gì cả. Không có gì cả. Tất cả mọi thứ xung quanh chưa bao giờ thực sự là của hắn.
Triệu Khánh khóc hết nước cũng đứng dậy, ánh mắt hắn lạnh băng, lấy trong mật thất ra một vật, mang theo sát ý từng bước từng bước ra khỏi phòng
...
Trong khi đó ở Thiên lao, Minh Anh vẫn không bớt hoang mang, không hiểu rốt cuộc là tại sao, là kẻ nào lại nham hiểm thiết lập âm mưu rồi dây hết lên cho nàng. Cho đến tận lúc này, nàng là lần đầu tiên được nghe đến cái tên Lưu Dĩ Thái. Vậy mà bản thân lại cư nhiên có thể bị tình nghi là Lưu Dĩ Thái? Là trọng phạm, hậu nhân của phản tặc ư? Minh Anh tự giễu. Nàng rốt cuộc đã làm gì đâu, cũng có biết gì đâu. Chỉ một câu là hậu nhân của phản tặc thì bắt nàng phải chịu tội. Đúng là ngang tàng, bạo ngược, thiên lí bất dung!
Nhưng nàng nghĩ đi nghĩ lại cũng không sao nghĩ ra được rốt cuộc là ai dàn mưu hãm hại nàng đây? Nàng vốn đã lo sợ nên từ đầu đã cố ý không nhập các không làm quan, chỉ nhận một chức chưởng sử không uy không vị chính là không muốn dính dán đắc tội đến ai. Vậy nhưng vẫn không sao thoát được. Đáng sợ nhất là người đó lại có thể nắm rõ mọi thứ ở chỗ nàng, mà nàng một manh mối nhỏ cũng không thể tình nghi.
Đang lúc nàng rối trí đến bấn não thì lại nghe được một giọng nói lành lạnh bên tai:

- Không nghĩ nhanh như vậy, ngươi lại đến đây!
- Tĩnh...Tĩnh vương!
----------
Phủ công chúa bị phong toả, mọi người căng thẳng đều nhốn nháo cả lên. Mọi người đều tập trung ở sảnh lo lắng nhìn công chúa. Trong khi công chúa cũng vô cùng hốt hoảng, không biết nên làm gì.
Minh Hiến và Thanh Nhi cứ chạy ra chạy vào. Cửa ra đã bị đóng kín, binh sĩ canh gác nghiêm ngặt. Phen này thật sự là nội bất xuất, ngoại bất nhập thật rồi.
Minh Hiến nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc buột miệng kêu lên:
- Nếu có Tiểu Phụng ở đây thì hay biết mấy!
Thanh Nhi nghe nhắc, lúc này mới sực nhớ một chuyện:
- Công chúa, thật ra sáng nay Tiểu Linh và Tiểu Phụng đã có gửi thư về. Nhưng nô tì thấy công chúa tâm trạng không tốt cho nên mới...mới giữ ở đây.
- Cho bổn cung xem!
Thư này được gửi đến từ Sở Nam, cũng không thể sẽ giúp được cho phò mã. Nhưng trong lúc bế tắc này, một cái tin dù không liên quan cũng giúp mọi người phân tán căng thẳng.
Công chúa nhìn xem một lát, sau đó đột nhiên vẻ mặt căng thẳng ngồi phịch xuống ghế. Thanh Nhi lo lắng vội đến gần dìu lấy vai công chúa. Công chúa nhẹ xua tay, nặng nề thở dài một tiếng rồi đứng lên đi trở về phòng.
Trong thư là Tiểu Linh viết. Nàng ấy báo lại tình hình xây dựng đào nguyên được tiến hành thuận lợi. Hơn nữa các cửa hàng Tạ quản sự đã chuyển giao các nàng đều tiếp quản và đang hoạt động rất tốt. Tin cuối, là Tiểu Phụng nhắn với phò mã, nàng ấy đã làm theo dặn dò của phò mã thành công làm được năm mươi khối thần khí dựa theo bản vẽ của phò mã.
Chính là ở chữ thần khí, công chúa xem xong liền không khỏi kinh sợ và bàng hoàng.
"Phụ hoàng đã nghi ngờ thân thế của ngươi. Có người lại chỉ chứng ngươi. Ngươi lại còn tự mình mưu toan tích trữ thần khí. Phò mã, rốt cuộc thì tâm tư của ngươi là như thế nào vậy?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play