Đoàn người của Minh Anh theo dấu vết Lục Tiểu Phụng để lại truy đến đường núi. Minh Anh thận trọng quan sát, lờ mờ nhận ra đoạn đường này khá quen thuộc. Nàng có chút kinh ngạc, ngờ ngợ suy tưởng gì đó sau đó giật thót cắn môi oán thầm. "Nguy! Còn tưởng nơi này mai phục là có kẻ bất lương muốn đánh cướp. Hoá ra là âm mưu!" Âm mưu muốn phục kích, tiêu diệt các nàng.
Địch trong tối tỉ mỉ vạch kế hoạch, từng bước dẫn dắt đoàn hộ tống rơi vào bẫy, khống chế và điều khiển tình huống tài tình đến mức Lưu chưởng sứ nàng tự phụ thông minh cũng không sao ngờ đến. Xem ra hoàng thượng đã đoán đúng. Thế lực muốn náo loạn phương nam của ngài không chỉ có mỗi tam vị phiên vương Chân Qua. Hơn thế nữa, những kẻ này lòng lang dạ sói, không chỉ đơn giản muốn hại đoàn hộ tống, tiêu diệt các nàng. Nếu để chúng thành công lần này, Chân Qua và Nam Thiên trở mặt, thiên hạ sẽ đại loạn, sợ là cục diện sẽ không còn như trong lịch sử mà Minh Anh đã biết.
Tình huống lúc này, Minh Anh cũng ở một thế bị người ta dàn xếp không kịp trở tay. Nhưng cũng không thể để mặc tình cho người ta tiêu diệt. Minh Anh ngẫm nghĩ giây lát liền hạ lệnh cho binh sĩ rút lui. Đoàn người ngẩn ra ngây ngốc nhìn chưởng sứ ra lệnh. Lẽ nào chưởng sứ bị thương đến ngốc rồi? Dấu hiệu của Lục ám vệ ở phía trước, chẳng những không đuổi theo còn muốn quay về?
Minh Anh không giải thích gì với chúng binh sĩ. Lệnh cho họ quay về xong, nàng tự mình dẫn theo bốn người đi đường mòn thẳng lên dốc núi đối diện, chọn một góc thuận tiện mà nhìn về phía con đường bên dưới. Nàng kiên nhẫn ở đó đợi gần một canh giờ sau, rốt cuộc cũng có phát hiện. Phía bên dưới đột nhiên xuất hiện mấy mươi người, cũng không rõ đã mai phục bao lâu. Có lẽ bọn họ phát hiện đoàn người của Minh Anh dẫn theo đã rút đi, kế hoạch không thuận lợi cho nên giải tán lực lượng. Minh Anh thận trọng quan sát và đánh giá những người bên dưới. Bọn họ vũ trang đầy đủ, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, hẳn đều là cao thủ chứ không chỉ là giặc cỏ tầm thường. Nàng đứng từ trên cao nhìn theo hướng di chuyển của họ sau đó quay sang bốn binh sĩ đi cùng, cẩn trọng căn dặn từng người làm theo kế hoạch. Sau đó, nàng một mình một ngựa lần theo đường mòn mỏm núi bám đuôi đoàn người bên dưới.
Theo đến một sơn cốc, Minh Anh giấu ngựa, một mình đứng trên cao nhìn chằm chằm xuống đường mòn bên dưới, nơi dẫn xuống lối vào cốc là một cửa đá rất lớn. Minh Anh khiêu mi nghĩ thầm "Bên trong không phải hang ổ thổ phỉ thì cũng là động sơn tặc. Nơi này cách Nam Bình trấn đến như thế. Không nghĩ được đạo tặc có thể ngang nhiên tự tại như thế."
Nàng mang một bụng lo lắng cùng hoảng hốt. Theo như kí hiệu Lục Tiểu Phụng để lại lúc truy đuổi thích khách chính là theo con đường này. Đến đây thì mất dấu, mà nơi đây lại chính là ngõ cụt. Minh Anh nghĩ đến công chúa có thể đang ở trong tay bọn thổ phỉ khát máu liền lo đến tâm thắt. Nàng cố gắng kiềm chế, lại dùng hoàng liên, lấy vị đắng trấn tĩnh tinh thần chính mình. Đúng lúc cơn khó chịu vừa qua, nàng nhìn phía đối diện, phía sau tán cây cổ thụ có một thân ảnh quen thuộc ánh mắt cũng đang chăm chú hướng về cánh cửa đá phong cốc kia. Minh Anh phấn chấn tinh thần lập tức bước qua.
Ở thời khắc thân ảnh kia cùng hai tùy tùng cận vệ mải mê không phòng bị, nàng bất ngờ vỗ một cái lên vai người kia, sau đó nhàn nhạt nói:
- Tiểu cô nương, ngươi thật là bướng bỉnh đấy!
Một câu làm ba người đang chăm chú kia giật bắn mình. Ngay sau đó, hai đạo kim quang loáng lên một cái lập tức rơi xuống trên cổ Minh Anh. Nàng hoảng hốt không thôi. Cũng may, người bị nàng vỗ vai khẽ nâng bàn tay hiệu cho hai tùy tùng kia dừng lại. Minh Anh nhìn lại khuôn mặt hắn, cười méo mó, tay vừa nhẹ gỡ xuống hai thanh kiếm trên cổ, giọng như thế gặp được bằng hữu thâm giao:
- Này Chân Lộc, không phải ngươi chứ? Lúc thì nam nhân lúc thì nữ nhân, vừa bảo ta giúp ngươi an toàn thoát ly khỏi Nam Thiên, đằng này lại quay về đây, lại còn động thủ?
Nghe nàng nói như vậy, Chân Lộc mới thu lại một phần sát ý trong mắt, lại thận trọng quét mắt nhìn nàng một lượt, không lộ một biểu tình gì cả. Minh Anh thấy Chân Lộc hôm nay có chút khó hiểu. Nàng trộm liếc thái độ của hai tùy tùng bên cạnh, sau đó mới bạo dạn tiến thêm một bước hướng Chân Lộc:
- Chân Lộc, ngươi thật không nhận ra ta sao?
- Bổn hoàng tử thật sự không nhận ra ngươi.
----------
Hoàng hôn dần xuống, một đoàn hai mươi người trong trang phục Chân Qua quốc nghênh ngang tiến vào Nạp Vũ cốc. Khi cánh cửa đá to lớn vừa mở, quang cảnh bên trong thật sự khiến người ta mở mang tầm nhìn. Như một cung điện nguy nga rực rỡ, so với Kim loan điện của hoàng đế còn sang trọng bề thế hơn. Đó là ấn tượng đầu tiên khi bước vào nơi này. Hai người dẫn đầu trong đoàn người Chân Qua, một người áo xanh, mũ đen, trên tay cầm một thanh kiếm chuôi ngọc, tên gọi là Chân Đạt. Người kia mặc y phục màu trắng, đội mũ bạc, tay cầm quạt giấy, dáng vẻ phong lưu, ánh mắt bát quái phóng nhìn khắp nơi. Chân Đạt nhác thấy tia mắt của tên đường đệ nhà mình có chút phóng túng, Chân Đạt chậm rãi bước chân, nghiêng người nhỏ giọng nhắc nhở:
- Ngươi cẩn trọng thu liễm một chút. Người Chân Qua đến nhà người khác sẽ không tùy tiện phóng mắt như ngươi.
Người mặc y phục trắng gật đầu, lấy lại thái độ nghiêm nghị đường bệ song song cùng Chân Đạt tiến vào đại sảnh. Đoạn đường dẫn từ sau cửa đá đến đại sảnh phải đi ngang qua một hồ nước. Bên dưới hồ lại còn sục sôi hơi nước nhưng không có cảm giác là hơi nóng hay lạnh nào cả. Đi đến hơn bảy trăm bước chân, cuối cùng cũng thấy đại sảnh của căn cứ Nạp Vũ cốc. Nơi ấy trang hoàng lộng lẫy, thể thức như một cung điện. Bên trên có bệ tầng chủ tọa, trên có một chiếc ghế to cao phủ thêm một tấm da bạch hổ trân quí. Bên dưới có hai hàng ghế, mỗi hàng là mười hai vị, tất cả đều là một bộ dạng hảo hán lục lâm. Đáng nói nhất, ở phía sau hai mươi bốn vị kia là một kho binh khí cùng một loạt lâu la có đến mấy trăm người vô cùng trật tự đứng thành hàng ngũ ở phía sau. Hai người Chân Đạt thoáng chút rét run. Thật sự đúng là ổ tặc! Cái khí thế cường hào kia thật sự dễ làm người ta khiếp đảm. A, cơ mà ở đây đông người như thế, ai mới là người chủ tọa đây?
Vừa mới nghĩ đến, liền có một tràng cười vô cùng khiếm nhã. Một nam nhân vai hùm lưng gấu, tướng mạo khá oai hùng nhưng bộ dạng hệt sức lôi thôi, y phục chỉ mặc vào một nửa, đầu tóc búi qua loa được hai nam nhân khác khiêng ra đặt hắn lên ngồi trên ghế chủ tọa. Lúc hắn cất giọng, mọi người đều nghe rõ âm thanh khàn đặc, cùng bộ mặt mãn dục phóng túng kia của hắn ai cũng hiểu hắn vừa kia là có đại sự gì. Bất quá lại không có ai để ý những dấu hằn trên cổ hai nam nhân như thể đang thẹn thùng đứng sau lưng hắn.
Vẫn là Chân Đạt phong nhã, nghiêm cẩn bước lên một bước, chắp tay hướng chủ tọa cung khiêm nói:
- Chân Đạt, cùng đường đệ...
- Chân Ngọc.
- Tham kiến Vũ cốc chủ!
Chân Đạt áo xanh, Chân Ngọc áo trắng. Hai người cùng lúc, đúng mực dùng cung cách Chân Qua quốc chào với vị cốc chủ đại nhân kia. Vũ Đại Bảo, chính là tên của gã cốc chủ lưng hùm eo gấu đấy. Lúc này, hắn ngồi ngã lưng ra ghế, co một chân lên, đưa đôi mắt nham nhở liếc nhìn hai thiếu niên tuấn tú trước mặt. Chân Đạt có nước da hơi ngăm, trán cao mày kiếm, khuôn mặt lạnh lùng, đầy ngạo khí. Trong khi Chân Ngọc lại dung nhan như ngọc, cốt cách thư sinh, phong tư nho nhã. Hai người là đường huynh đệ nhưng phong thái cương nhu vừa nhìn đã thấy rõ ràng.
Vũ Đại Bảo âm trầm đánh giá hai người một lúc, sau đó nhàn nhạt hỏi:
- Nghe nói Chân Qua nổi danh hai đệ nhất mỹ nam, một người là nhị hoàng tử Chân Lộc, người kia chính là Tây Nam vương thế tử Chân Ngọc. Không nghĩ đến, lại còn có một Đông định thế tử Chân Đạt xuất chúng như thế. Haha! Haha! Vũ mỗ đây thật lấy làm hạnh ngộ!
Một câu của Vũ Đại Bảo làm Chân Ngọc suýt nữa không nhịn được cười. Haha! Đoán đúng rồi. Tên cốc chủ to cao lông lá này cư nhiên lại là một đoạn tụ, thích nam phong. Trước cách nhìn của Vũ Đại Bảo, Chân Đạt rất không thoải mái nhưng vẫn bày ra vẻ mặt thản nhiên, hướng Vũ Đại Bảo nghiêm chỉnh nói:
- Vũ cốc chủ cứ thích đùa. Chúng ta vẫn là nên nói chính sự trước. Hôm nay Chân Đạt cùng đường đệ đến muốn thay mặt phụ vương xác nhận kết minh cùng cốc chủ. Trước mắt, binh lực Chân Qua của chúng ta đã sẵn sàng. Chỉ chờ một câu nói của cốc chủ...
- Ấy! Hai vị thế tử vội vã quá làm gì? Dù sao cũng đã đến đây. Đêm nay cùng bổn tọa say sưa thỏa thích một trận. Ngày mai cùng nhau bàn chuyện vẫn không muộn. Hơn nữa, việc này còn phải chờ thêm vài vị bằng hữu nữa đến hội tụ. Chi bằng hai vị trước cứ ở đây nghỉ ngơi, cùng bổn tọa thư giãn. Đến lúc đại sự bắt đầu, chỉ sợ muốn gặp nhau một chút cũng không được á!
Chân Đạt và Chân Ngọc không thể từ chối liền phải ngồi xuống tiếp nhận chiêu đãi. Nơi này là hang ổ lục lâm, đâu lại có qui tắc chung nhỏ thiết khách như trong kinh thành? Hai vị thế tử bị ép dùng bát to, uống đến mực mặt xanh thành đỏ, cả người lảo đảo Vũ Đại Bảo mới buông tha cho thủ hạ dìu về phòng. Lúc vào được đến phòng thượng khách, Chân Ngọc gượng không nổi nữa liền gục đầu vào chậu nước mà nôn thốc nôn tháo, sau đó cũng hết hơi sức mềm nhũn nằm bẹp ra đất. Chân Đạt vẫn khá hơn một chút, thấy tên kia thảm như thế cũng cố lảo đảo lại gần lay hỏi:
- Ngươi sao rồi?
Chân Ngọc đang nằm phệt như chết, bị động tác lay của Chân Đạt làm tỉnh liền bật dậy ôm ngực nôn thêm một tràng nữa sau đó gượng ngồi dậy vươn tay lột bỏ lớp mặt nạ trên mặt, lộ ra khuôn mặt thật chính là Minh Anh.
- Thật là mệt chết ta! Cũng may chúng ta vẫn chưa đến mức say rượu nói loạn. Nếu không...
Nàng nói đến đây lại bị ánh mắt kì quái của Chân Đạt nhìn chằm chằm khiến nàng cả người không thoải mái, lời muốn nói cũng quên luôn.
- Chân Lộc, ngươi nói xem mấy vị bằng hữu mà Vũ Đại Bảo nói sẽ là ai? Còn có ngày mai, tên họ Vũ sẽ giở trò gì với chúng ta?
- Ta không biết. - Chân Đạt cũng nhẹ nhàng cởi mặt nạ ra, thật sự là Chân Lộc.
Hai người thật sự đã rất say, ngay cả sức đứng dậy về giường cũng không nổi đành ngồi cả trên mặt đất dựa vào nhau mê man. Một lúc sau, Minh Anh lại tỉnh trước. Nàng ôm cái đầu nặng trĩu tiến đến bàn trà rót một ngụm lớn uống cạn. Cảm giác say rượu thật sự rất mệt nhưng nàng rất mừng là ít ra thứ độc dược cổ trùng kia không có phát cơn. Minh Anh vuốt vuốt mặt cho tỉnh táo, sau đó cũng chỉnh đốn lại y phục, mang lại bộ mặt của Chân Ngọc rồi cẩn thận mở cửa ra ngoài.
Lúc này hẳn phải canh hai, đêm qua trong cốc đại tiệc như thế, mọi người chắc cũng đã yên giấc nồng. Minh Anh an tâm, từng bước rảo khắp bên trong Nạp Vũ cốc thuận tiện xem xét.
Nơi này thật sự khá tốt, so với phủ thừa tướng của Tô Tiễn còn sang hơn mấy bậc. Phòng ốc trong cốc rất nhiều, đèn đuốc sáng trưng. Minh Anh vừa đi vừa căng thẳng nghĩ. "Nơi này vẫn còn trong địa hạt Nam Thiên quốc, họ Vũ kia cũng có thể ngang nhiên xây biệt cung với qui cách không kém chi hoàng thành đế điện. Hiển nhiên Tri huyện, thậm chí Tri Phủ của Nam Bình trấn đều có vấn đề. Hơn thế nữa, sợ là..."
Nàng ngẫm nghĩ cũng thấy rùng mình, không muốn tự dọa nên cũng gạt đi. Trước tiên phải dò la xem âm mưu của bọn họ. Và cả tung tích của công chúa.
Mới vừa nghĩ đến công chúa, hốt nhiên cổ trùng trong bụng nàng lại quặn lên một trận. Nàng đau đến tím tái mặt mũi, liền phải tìm đến một góc khuất ngồi xuống chịu đựng chờ cơn đau dịu đi. Thật khổ sở làm sao! Cũng không biết bản thân đã tạo cái nghiệp gì mà đương không xui xẻo đến mức xuyên qua đã vậy còn liên tục bị hành, hành đến sống không bằng chết. Minh Anh vừa đau đớn vừa cảm thấy tủi thân. Nàng mạnh tay bóp chặt bụng, đè nén cơn đau, tay kia lại lấy hoàng liên cho vào miệng. Vị đắng của hoàng liên hòa với vị mặn của nước mắt, thật là một cảm ngộ cả đời không quên được.
Ở khoảnh khắc đau đớn đến mờ mịt, trong tâm thức nàng chợt vọng lên một ý nghĩ. Nếu ở thời khắc này nàng cứ như vậy mà chết, phải chăng là một cái chết an nhàn giải thoát? Đúng mà, nàng vốn không phải Lưu Kì Anh, nàng không có phận sự gì, không có lí do gì phải ở đây chịu tội như thế? Chết đi rồi sẽ không còn đau nữa. Chết đi rồi biết đâu còn được xuyên không trở về thì sao? Ý nghĩ này cho nàng một tia hi vọng. Khoé môi nhẹ hé một nụ cười bất đắc dĩ. Tâm thức dần dần mờ mịt, nàng thật sự rất muốn buông xuôi tất cả. Ấy nhưng khi tâm thức bắt đầu buông bỏ, tự dưng trong não lại tuôn trào hàng loạt những hình ảnh, khung cảnh như gió như mây lại ào ào xẹt qua não nàng một trận. Nàng nhìn thấy câu chuyện đầu tiên nàng được nghe kể về Vĩnh Ninh công chúa, nàng nhìn thấy bức vẽ đầu tiên của mình - dung mạo của nàng ấy. Nàng nhìn thấy kịch bản của mình, hình tượng của Vĩnh Ninh là kết tinh từ sự thần tình ngưỡng mộ của nàng đối với nàng ấy. Rồi khi nàng xuyên qua, vô tình vô ý va chạm. Hết lần này đến lần khác đều là vô tình vô ý nhưng hậu quả chưa bao giờ tránh thoát...
Minh Anh từ trong mơ tưởng phải bật cười một tiếng. Cười nhưng lại rất khổ sở. Nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống nhưng lòng nàng đã quyết đoán, kiên nghị đứng lên. "Kiếp này thật sự là mắc nợ nàng. Cho dù còn một hơi thở, ta cũng phải hoàn thành sứ mệnh, bảo hộ nàng bình an."