Edit: Vee
Beta: Nhược Huyền Phi + Miêu Nhi
Đi lại ở trên biển, chỉ cần hơi không cẩn thận một chút thì sẽ lập tức lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, thế nên hai người Thường Mạn Tinh và Hà Vị Minh mất hơn hai tiếng so với dự tính mới đến được hòn đảo kia.
Nói là hoang đảo nhưng thật ra diện tích tổng cũng không lớn hơn biệt thự cạnh bờ biển mà bọn họ đang ở là mấy, liếc mắt một cái là đã có thể nhìn thấy toàn cảnh, quả thực giống như lời người đàn ông kia đã nói - trên đảo chỉ có mỗi cây xanh và đá ngầm chứ không còn thứ gì khác.
Hòn đảo này giống như một đảo râu ria, cách vị trí đảo Thác Tái rất xa, trên đảo cũng không có thứ gì đặc sắc, đôi khi chỉ có một vài du khách cảm thấy hứng thú nên tới ghé thăm mà thôi.
Diện tích đất trên đảo cũng không lớn, xung quanh toàn là những tảng đá ngầm lớn và bờ cát trắng. Bởi vì xung quanh bị đá ngầm và thực vật biển bao lấy nên ca nô của bọn họ không thể trực tiếp dừng ở ngay bờ biển được, nếu không thì sẽ bị mắc cạn. Hai người chỉ có thể ngừng ở bãi đá ngầm cách đảo nhỏ khoảng hai trăm mét.
"Đi qua bên kia đi." Thường Mạn Tinh nói, sau đó nhảy xuống ca nô, đôi chân mềm mại ngâm ở trong nước biển càng trở nên sáng bóng. Nước ngay lập tức dâng đến cẳng chân, Thường Mạn Tinh kéo váy lên, nhúc nhích ngón chân đi về phía đảo nhỏ bên kia.
Bỗng nhiên có một cơn gió biển thổi tới, Thường Mạn Tinh cúi đầu nhìn nước biển trong vắt dưới chân, chợt cảm giác trên đầu nhẹ hơn đôi chút, chiếc mũ màu trắng cô đội đã bị gió thổi bay đi. Thường Mạn Tinh không khỏi sửng sốt, giơ tay muốn bắt lấy, đầu ngón tay vừa mới chạm được vào vành mũ thì bỗng nghe thấy ở phía sau có tiếng nước, một bàn tay đã nhanh chóng lướt qua tay cô, giữ chặt lại chiếc mũ suýt chút nữa bị gió thổi bay đi.
Hà Vị Minh cầm mũ đưa cho Thường Mạn Tinh, ánh mắt nhìn xuống váy của cô.
Vừa rồi Thường Mạn Tinh quá chú ý đến chiếc mũ bị gió thổi đi, tay bất giác buông lỏng, vạt váy dài rơi xuống nước, bị ướt một mảng lớn.
Cô nhận lấy chiếc mũ nhưng không đội vào, cúi xuống nhìn thoáng qua váy của mình: "Không sao, trời đang nắng mà, chút nữa sẽ khô lại thôi."
Hà Vị Minh không trả lời, hắn cong người nhấc làn váy bị nước biển thấm ướt của Thường Mạn Tinh lên, nhàn nhạt nói: "Con có mang theo một chiếc áo thun."
Thường Mạn Tinh vừa vịn bờ vai rắn chắc của người nọ, lại vừa nhìn tóc đen ngắn ngủn ở phía sau gáy hắn.
"Vậy được rồi, chút nữa mẹ sẽ thay."
Hai người lên trên đảo, Hà Vị Minh xách theo ô che nắng và cơm trưa để trên ca nô xuống, sau đó lại lấy ra một ra chiếc áo thun màu trắng từ trong ba lô, hắn dừng một chút, rồi tiếp tục lấy ra một chiếc quần màu vàng nhạt.
Thường Mạn Tinh cầm lấy quần áo rồi đi đến phía sau một cái cây to để thay. Thật ra thân cây kia cũng không lớn lắm, hoàn toàn không che được Thường Mạn Tinh. Khi Hà Vị Minh nhìn thấy phía sau thân cây thấp thoáng da thịt trắng như tuyết, giống như bị nắng chiếu vào, hắn nhanh chóng dời đi tầm mắt, cúi đầu sửa sang lại đồ vật mang đến.
Chờ lúc Thường Mạn Tinh đổi quần áo xong đi ra, Hà Vị Minh mới ngẩng đầu lên nhìn cô. Bình thường Thường Mạn Tinh đều mặc váy, cô thích rất nhiều loại váy nên Hà Vị Minh cũng thích bộ dáng mặc váy của cô. Nhưng bây giờ hắn nhìn thấy Thường Mạn Tinh đang mặc một bộ quần áo lớn hơn so với thân hình nhỏ bé của bản thân, trong lòng Hà Vị Minh bỗng dưng dâng lên một cảm giác cực nóng không thể nào giải thích được.
Trên người cô đang mặc quần áo của hắn, là mùi vị của hắn. Hà Vị Minh có cảm giác sau khi Thường Mạn Tinh mặc quần áo của hắn lên người, cô càng trở nên xinh đẹp, đẹp đến nỗi khiến hắn muốn ôm cô thật chặt vào trong lòng.
Thường Mạn Tinh làm bộ như không phát hiện ra ánh mắt nóng rực của Hà Vị Minh, trong tay cầm chiếc váy vừa thay ra, đôi mắt nhìn khắp nơi sau đó nhanh chóng chạy đến một thân cây treo chiếc váy ướt nhẹp lên.
Hà Vị Minh đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ dưới một bóng cây. Thường Mạn Tinh đi qua ngồi lên trên thảm, tay kéo kéo quần áo trên người mình, cô không khỏi bật cười: "Con xem quần áo của con sao lại lớn như vậy? Eo rộng quá trời quá đất."
Hà Vị Minh chỉ nhìn lướt qua một chút nhưng gương mặt ngay lập tức cứng đơ lại, hắn chỉ có thể trầm thấp "Vâng" một tiếng, đổ ra một ly nước ép trái cây ướp lạnh đưa cho Thường Mạn Tinh.
Thường Mạn Tinh nhận lấy ly nước, nhìn thấy hắn nhờ động tác này mà dịch ra xa cô một chút, thiếu chút nữa không nhịn được bật cười.
Giữa hai người chỉ cách nhau một chiếc rổ, an tĩnh nghe tiếng sóng vỗ ở cách đó không xa.
Giữa trưa, sau khi ăn xong cơm trưa, Thường Mạn Tinh vô cùng có hứng thú tìm hai cái cây to trên đảo, lấy cái võng mình đã chuẩn bị sẵn ra, treo nó lên, sau đó thoải mái nằm lên trên đấy.
"Vị Minh, con có muốn thử ngồi chung một chút không?"
Hà Vị Minh đang cọ rửa chiếc ván lướt sóng của hắn, thấy cô nằm nghiêng ở trên võng lảo đảo lắc lư , liền buông ván lướt sóng trong tay ra, đến kiểm tra chiếc võng đang được treo ở trên cây. Đúng là không chắc chắn lắm.
Thường Mạn Tinh duỗi eo, nằm ngửa ở trên võng nhìn động tác của hắn, trên mặt mang theo ý cười nhẹ nhàng: "Muốn nằm thử một chút không? Rất thoải mái đó.".
Nếu thật sự nằm trên đấy nói không chừng sẽ xấu mặt ở trước mặt cô. Hai ngày nay mỗi đêm hắn đều mơ thấy một số chuyện vô cùng xấu hổ... Tóm lại không thể quá thân cận với cô, nếu không hắn sẽ không khống chế được phản ứng tự nhiên của thân thể mình.
Hà Vị Minh chỉ có thể lắc đầu: "Con... Đi lướt sóng."
Thường Mạn Tinh cũng không miễn cưỡng hắn, vẫy vẫy tay nói: "Đi đi, chú ý an toàn."
Xung quanh càng thêm yên tĩnh, giống như trên thế giới chỉ còn có hai người bọn họ, không có thêm bất kì ai tồn tại nữa cả.
Hà Vị Minh đi lướt sóng, thuận tiện phát tiết một ít xao động ở trong lòng. Sau khi lướt sóng xong, hắn lại quyết định nhảy vào biển bơi trong chốc lát, còn nhặt được một vỏ sò lớn cỡ bàn tay ở bên dưới lớp cát, bên trên nó có hoa văn vô cùng chỉnh tề. Và thứ kỳ lạ nhất chính là màu sắc của chiếc vỏ sò này, từ hồng nhạt chuyển sang màu tím đậm, không khác gì màu của hoàng hôn cả, cực kì xinh đẹp.
Nghĩ Thường Mạn Tinh chắc sẽ thích nó, Hà Vị Minh liền rửa vỏ sò cho thật sạch, mang theo nó cùng trở lại bờ biển.
Lúc Hà Vị Minh đi đến chỗ bóng cây, Thường Mạn Tinh hình như đã ngủ rồi. Chiếc võng hơi hơi lắc lư, ánh nắng lọt qua tán cây dừng lại ở trên người cô hình thành những vệt sáng đan xen nhau, có một vài hạt nắng nằm trên mặt cô, vừa chói mắt lại vừa an tĩnh.
Bước chân của Hà Vị Minh càng ngày càng chậm, càng ngày càng nhẹ. Hắn đi đến bên người Thường Mạn Tinh, nhẹ nhàng gọi cô một tiếng nhưng không nhận được câu trả lời.
Vì thế Hà Vị Minh nhìn cô thật lâu, ý nghĩ cuồng loạn trong đầu liên tục nảy sinh - chúng không khác gì những cây cỏ dại sinh trưởng không ngừng khiến hắn có chút choáng váng đầu óc.
Biển rộng vô bờ bến, trời xanh cao vời vợi lại cực kì trống trải, thế giới chỉ có hai người bọn họ. Rời xa những ồn ào và xa hoa, rời xa tất cả băn khoăn và phiền não, điều này càng cổ vũ cho những ý niệm luôn bị hắn che giấu ở tận đáy lòng. Hà Vị Minh nhịn không được bước lại gần cô, đặt lên môi Thường Mạn Tinh một nụ hôn mang mùi vị của biển.
Đúng vào lúc này, người phụ nữ mà hắn cho rằng đang ngủ say lại chậm rãi chớp chớp hàng mi, mở đôi mắt trong suốt ra, bình tĩnh mà nhìn hắn.
Hà Vị Minh bỗng nhiên cứng đờ cả người, hắn vẫn giữ tư thế lúc nãy, khuôn mặt cách cô rất gần, chỉ cần cúi xuống thêm một chút là lại có thể nếm được hương vị ngọt ngào của đôi môi đỏ mọng ấy.
"Lần này là lần thứ mấy con lén lún làm chuyện này?" Giọng nói mang theo ý cười từ miệng Thường Mạn Tinh phát ra làm Hà Vị Minh nhất thời ngây ngẩn cả người. Rồi hắn lại bỗng nhiên nhìn thấy Thường Mạn Tinh nâng cánh tay tên, ôm lấy cổ của hắn, hơi hơi đè đầu của hắn xuống, sau đó môi của hai người khẽ chạm vào nhau...
"Nếu muốn hôn, con có thể nói với mẹ."
Lúc Hà Vị Minh được buông ra, trong mắt còn có chút mê mang. Hắn hôn trộm Thường Mạn Tinh, nhưng cô cũng không có phản ứng chán ghét, cũng không có biểu hiện không thể tin được, mà trực tiếp đồng ý một cách vô cùng tự nhiên. Chẳng lẽ cô vẫn coi hắn như là con trai của mình, thế nên cũng không hề để ý mà tiếp tục dung túng hắn? Nghĩ đến đây, Hà Vị Minh chau mày thật sâu, trên mi mắt lại thêm vết sẹo kia, khiến cậu nhìn qua có chút lãnh lệ.
Cho nên nói, những người ngày thường thông minh lại tự tin, khi đối mặt với người mình thích hay đối mặt với chuyện tình cảm thì cũng sẽ giống như người bình thường - lo được lo mất rồi lại không ngừng suy đoán.
Thường Mạn Tinh bước xuống võng, đứng dậy giãn tay giãn chân, đột nhiên lại bị người đứng ở sau lưng ôm lấy, cô cong cong khoé miệng, nghiêng đầu nhìn về phía sau.
Hà Vị Minh đứng phía sau hô hấp có chút dồn dập ghé sát lỗ tai cô, giọng nói có chút áp lực:"Mẹ biết vừa rồi con đã làm gì không?"
Tại sao lại không hề để ý một chút nào như vậy?
Thường Mạn Tinh đưa tay phủ lên bàn tay đang ôm lấy eo mình, thuận thế dựa vào người phía sau gần một chút, chậm rì rì trả lời: "Mẹ không chỉ biết vừa rồi con làm cái gì, còn biết buổi tối hai ngày trước con đã làm gì. Vị Minh, con thật sự nghĩ rằng với một chút thuốc như thế là có thể làm mẹ ngủ đến bất tỉnh nhân sự, ngủ đến không biết trời đất gì ư?"
Cảm giác cánh tay đang ôm mình bỗng nhiên trở nên căng thẳng, Thường Mạn Tinh giơ tay sờ sờ mặt của Hà Vị Minh, nhẹ giọng nói: "Mẹ đã biết, một năm trước thì mẹ đã biết rồi. Chỉ là lúc đó con còn quá nhỏ, mẹ còn lớn hơn con tận mười ba tuổi. Có lẽ đó chỉ là một loại cảm giác không muốn xa rời người thân mà thôi..."
Hà Vị Minh đang trầm mặc bỗng nhiên chôn đầu vào cổ của cô, cánh tay cũng siết chặt lại. Giờ phút này, trái tim của hắn đập dồn dập. Hà Vị Minh chưa từng nghĩ đến loại khả năng này. Thường Mạn Tinh biết tâm tư của hắn, chẳng những không bài xích hắn mà hình như còn có chút thích hắn. Hà Vị Minh cảm giác bản thân giống như đang chìm trong một đám mây êm ả, trôi nổi không có hồi kết, tựa như đang nằm mơ vậy.
Đối với Hà Vị Minh mà nói, hắn hiểu chuyện quá sớm. Thời điểm hắn được Thường Mạn Tinh thu dưỡng, ban đầu cũng chỉ là cảm kích cô. Sau đó, hắn chậm rãi hiểu biết Thường Mạn Tinh, bắt đầu từ tận đáy lòng tôn kính cô, giống như là tôn kính cô giáo của bản thân. Thường Mạn Tinh xác thật là dạy cho hắn rất nhiều thứ, những kĩ năng của hắn hiện tại phần lớn đều là do Thường Mạn Tinh dạy dỗ.
Hắn tôn kính cô, rồi dần dần trở thành yêu thích cô. Một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại thông minh như vậy, đồng thời cũng rất có mị lực. Cô mang hắn từ viện phúc lợi về, lại ôn nhu chăm sóc hắn, mang đến cho hắn một cuộc sống mới, một cuộc đời mới. Động lòng với Thường Mạn Tinh, phảng phất là một sự việc hết sức bình thường.
Thường Mạn Tinh dạy hắn rất nhiều, ngay cả tình yêu, cũng vì cô mà hình thành. Hà Vị Minh không biết phải làm cách nào nói cho Thường Mạn Tinh biết rằng hắn yêu cô nhiều như thế nào, bởi vì chính hắn cũng không biết phần tình cảm này nặng đến mức độ nào, chỉ biết nó lớn đến nỗi không có một ngôn ngữ nào có thể diễn tả được.
"Mặc kệ là tình thân hay là tình yêu, con cũng chỉ muốn một người duy nhất là mẹ."
Hà Vị Minh dựa vào trên vai Thường Mạn Tinh, cuối cùng nói ra một câu như vậy. Tuy rằng hắn lớn lên cao hơn Thường Mạn Tinh, cánh tay hoàn toàn có thể ôm cô vào trong ngực, giờ phút này chỉ vì trong lòng không xác định rõ nên mới lộ ra vài phần yếu ớt hiếm thấy.
"Mẹ... Có đồng ý tiếp nhận phần tình cảm này của con không?" Thường Mạn Tinh xoay người, nâng mặt của hắn lên. Hà Vị Minh mấp máy môi, một đôi mắt đen vẫn không nhúc nhích, gắt gao nhìn chằm chằm cô, chờ đợi một câu trả lời có thể quyết định sinh tử của hắn.
"Nếu mẹ không chấp nhận, hiện tại sẽ không dùng giọng điệu ôn hoà như thế này để nói chuyện với con, mà trực tiếp ném con xuống dưới biển cho cá mập ăn rồi."
Thường Mạn Tinh cười cười, chỉ chỉ môi của mình.
Hà Vị Minh bỗng nhiên lộ ra một nụ cười, nụ cười này không quá rõ ràng, chỉ là khoé môi cong lên một chút. Không giống như nụ cười thanh xuân tươi sáng của thiếu niên tầm tuổi này, nụ cười này của hắn giống như tàn tích cổ xưa vốn âm trầm lúc này lại đón nhận một tia nắng xuyên thấu qua làn mây, rực rỡ mà ấm áp khiến nó sinh động hẳn lên. Hà Vị Minh từ trước đến nay đều rất ít khi cười, cho dù là Thường Mạn Tinh quanh năm suốt tháng ở bên cạnh hắn cũng nhìn không thấy vài lần, hiện tại bỗng nhiên thấy hắn nhìn mình cười rộ lên, khó có được vài phần đáng yêu, cô cũng nhịn không được cười theo hắn.
Chẳng qua cô chỉ vừa cong khoé môi, đã bị Hà Vị Minh cúi đầu môi chạm vào môi.
Thường Mạn Tinh vuốt mái tóc ướt dầm dề của Hà Vị Minh, nhéo nhéo lỗ tai đang đỏ lên của hắn.
Nụ hôn này không sâu, Hà Vị Minh cơ bản chỉ là chạm nhẹ vào môi cô rồi liếm liếm mà thôi, nhưng nhìn qua đã thấy hắn vô cùng thỏa mãn.
Thường Mạn Tinh kéo tay của Hà Vị Minh ra, hắn liền ngoan ngoãn mặc cho cô kéo.
Váy của Thường Mạn Tinh đã khô, cô liền cầm váy đi thay. Hà Vị Minh ngay lập tức đưa lưng về phía cô. Bỗng nhiên, Thường Mạn Tinh gọi hắn một tiếng, Hà Vị Minh cho rằng cô gọi hắn có việc gì liền quay đầu lại, nghi hoặc mà nhìn cô. Hắn nhất thời không kịp phòng bị nhìn thấy một đôi mắt chứa đầy sự giảo hoạt lại hàm chứa ý cười của cô, cùng với làn da trắng nõn mịn màng...
Váy còn cầm ở trong tay không có mặc vào.
Hà Vị Minh chật vật quay đầu đi.
Thường Mạn Tinh: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha."