Chương 22: Chẳng thể bảo vệ chàng.

Tác giả: Thiên Địa Linh Linh

***

Đội tiếp tế do Trần Thuyên dẫn đầu chỉ ở lại Thuận Hóa được hai ngày liền phải nhanh chóng trở về. Thuấn Thần trông theo đoàn người đi khuất, sau đó quay đầu lại, hai tay chống nạnh trừng mắt với kẻ trước mặt: "Thế mà chàng vẫn còn đứng lù lù ở đây là như nào?!"

Trần Thuyên đang tập trung phơi quần áo, dùng giọng điệu tủi thân đáp lời: "Trẫm không nỡ rời xa nàng mà..."

Trần Thuyên đối với yêu đương luôn rất nồng nhiệt, nhưng chưa bao giờ để nó ảnh hưởng đến công việc của bản thân. Chàng bất ngờ xáo trộn kế hoạch, thay đổi lịch trình như thế này, chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó đặc biệt quan trọng. Thuấn Thần nghiêm giọng tra hỏi:

"Chàng khai thật đi, có chuyện gì tồi tệ lắm à?"

Hỏi xong, Thuấn Thần mới giật mình phát hiện ra, nếu đặt vào hoàn cảnh trước đây, nàng chắc chắn sẽ không bao giờ dám tùy tiện dùng giọng điệu này để nói chuyện với Trần Thuyên. Mà hiện tại, nàng cũng không nên dùng giọng điệu này để nói chuyện với chàng.

Tuy nhiên, Trần Thuyên hoàn toàn không để ý, chỉ nhìn Thuấn Thần cười cười: "Không muốn cho nàng biết đấy. Lo lắng quá sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ. Trẫm đưa nàng về đây dưỡng thai, kết quả nàng còn làm việc nhiệt tình hơn cả lúc ở trong kinh."

Thuấn Thần liếc chàng: "Thôi vậy, không tò mò nữa. Nhưng chàng làm gì thì làm, nhất định phải cẩn thận nhé."

"Được." Chàng đáp, rồi dụi đầu lên hõm vai nàng hồi lâu, làm nũng: "Nhưng cũng đúng là, trẫm thật sự không nỡ rời xa nàng."

Giúp Thuấn Thần phơi quần áo xong, Trần Thuyên liền đi mất hút, tới chiều mới trở về cùng nàng ăn một bữa cơm, lại ôm nàng đi ngủ. Nhưng đến đêm Thuấn Thần giật mình tỉnh giấc, liền phát hiện người nằm bên cạnh đã không thấy đâu nữa, chăn nệm cũng chẳng còn vương hơi ấm. Nàng vuốt ve bụng thì thầm:

"Bé con, cha con lại phải rời đi rồi..."

***

Toán quân nhỏ của Trần Thuyên băng rừng trở về ngay trong đêm, tiếng vó ngựa gõ lộp cộp trên nền đất lẫn trong tiếng xào xạc của lá cây, tạo nên một bầu không khí khẩn trương gấp gáp.

Phía sau lưng đột ngột xuất hiện một người cưỡi ngựa phi đến. Hắn cho ngựa chạy song song với Trần Thuyên, khuôn mặt bị vải che khuất chỉ còn hở mỗi đôi mắt, cúi đầu bẩm báo:

"Thưa, chuyện người phân phó, chúng thần đã tra ra rồi."

Người này vừa nói dứt câu, chỉ nghe "phập" một tiếng, yết hầu hắn phun ra một dòng chất lỏng, vốn màu đỏ tươi, nhưng dưới màn đêm lại trở nên đen kịt. Hắn trượt khỏi yên ngựa, rơi xuống nền đất lạnh lẽo.

Các binh lính lập tức rút kiếm, đội ngũ quây thành vòng tròn xung quanh Trần Thuyên. Mũi tên tiếp theo lại xé gió lao đến, xuyên qua tầng tầng lớp lớp phòng ngự, hướng thẳng vào tim của Trần Thuyên mà bắn.

Trần Thuyên bất ngờ rút kiếm, thanh kim loại dài mảnh dưới ánh trăng vẽ thành một đường vòng cung màu bạc, rồi chỉ nghe thấy tiếng gãy nhỏ vụn, mũi tên đang hướng về phía chàng liền bị chẻ làm đôi.

Trần Thuyên ngẩng đầu thoáng lướt qua nơi nó bắn ra, khóe môi khẽ nhếch lên: "Kĩ năng không tồi, chỉ có điều quá hèn hạ."

Mà nơi đó, kẻ bắn cung giật mình, không kìm lòng được lui về phía sau một bước.

Mũi tên ban nãy đối với hắn thật sự tựa như tuyệt tác, về lực kéo, phương hướng cũng như tốc độ. Nếu vừa rồi trúng đích, sẽ là một mũi xuyên tim, chắc chắn mất mạng.

Trần Thuyên đưa tay rút tên sau lưng, giương cung lên. Mũi tên bắn ra, ai cũng không phản ứng kịp, cắm thẳng vào giữa ngực của kẻ vừa ám sát hắn bất thành.

Tất cả những sát thủ ẩn mình trên cây nhất thời biến sắc, trơ mắt nhìn cao thủ giỏi nhất trong số bọn họ cứ thế ngã bịch xuống đất như quả sung chín rụng.

Khoảng cách xa như vậy, trời lại tối như thế...

Mà cũng bắn trúng cho được?!

Ngoài kẻ vừa rơi xuống kia, trên cái cây đó vẫn còn người khác. Y có một hình xăm kì lạ màu đỏ dưới quai hàm phải, mắt phượng hẹp dài ánh lên vẻ tàn bạo khát máu. Y lẳng lặng nhìn Trần Thuyên, bất ngờ phát ra một tiếng cười khẩy:

"Rất có bản lĩnh, nhưng thật đáng tiếc, lại làm cho chủ nhân của ta không vui rồi. Vậy nên đêm nay, tất cả đều phải chết."

Tay y đưa lên không trung, làm ám hiệu. Lập tức, trên các tán cây rộng xung quanh, hàng loạt mũi tên dày đặc như mưa nhằm hướng đội ngũ Trần Thuyên mà bắn xuống. Đám sát thủ ào ạt xông ra, theo đó là những âm thanh xé gió vang dội của vũ khí va chạm vào nhau.

Hỗn chiến kịch liệt. Binh lính của Trần Thuyên khả năng tuyệt đối không tầm thường, tuy nhiên, số lượng thật quá ít ỏi. Lấy một chọi bốn, qua hai canh giờ, cho dù sức lực bọn họ bền bỉ đến đâu, có lẽ cũng khó mà chịu đựng thêm được nữa.

Mặt khác, những sát thủ kia thuộc loại chuyên nghiệp, vẻ mặt ai nấy đều toát lên sát khí nặng nề, vung kiếm đường nào đường nấy chuẩn xác đến đáng sợ, mỗi thế võ tung ra lại là một đòn trí mạng.

Ban đêm trời rất lạnh, nhưng khắp người Trần Thuyên mồ hôi đầm đìa. Mùi máu tươi nồng nặc trong không khí khiến cho chàng hít thở khó khăn, còn đem lại cảm giác lợm giọng, nôn nao.

Bất chợt, cánh tay cầm kiếm của Trần Thuyên trở nên đau rát. Máu nhanh chóng thấm qua tầng áo vải, rơi tí tách từng giọt trên nền đất.

Kẻ vừa gây ra vết thương này cho Trần Thuyên dưới quai hàm phải có một hình xăm màu đỏ, bây giờ đã lẫn lộn với những vệt máu tươi trên mặt, toát lên vẻ hung ác.

Trong đám người hỗn loạn, y nở nụ cười ngạo nghễ: "Xin chào, ta là Hồng Trù, là kẻ sẽ giết ngươi."

Trần Thuyên nhanh chóng đỡ lấy đường kiếm tiếp theo của y, trầm giọng đáp trả: "Ngươi không xứng."

Dứt lời, thân hình Trần Thuyên xoay chuyển tựa lốc xoáy, đá văng vũ khí của Hồng Trù, tay phải nhanh như chớp vươn lên hất một cái, thanh kiếm đã bay lên nằm gọn trong tay trái còn lành lặn, sắc bén, mạnh mẽ lướt gió đâm về phía trước.

Hồng Trù tấn công chàng chẳng thành, lại bị bất ngờ, lách mình tránh đi nhưng không kịp, lãnh trọn một kiếm của Trần Thuyên. Y sửng sốt khuỵu xuống.

Hồng Trù lãnh một kiếm trí mạng, đám thuộc hạ ban nãy đông đảo là vậy, giờ cũng chẳng còn được mấy người. Đúng lúc ấy, lại có kẻ lao đến báo:

"Chủ nhân có lệnh, rút lui ngay lập tức. Cấm quân sắp tràn tới đây rồi."

Tên thuộc hạ được Hồng Trù tin tưởng nhất nghe vậy thì chau mày, tự hỏi: "Đây không phải chỉ là một toán quân điều tra nhỏ của triều đình ư? Sao lại quan trọng tới mức được phái cả cấm quân tới cứu nguy?"

Nhưng thủ lĩnh Hồng Trù - người tài giỏi nhất - đã bị thương nặng, nếu không nhanh chóng chữa trị, hậu quả khó lường. Mà kẻ địch thì vẫn mạnh mẽ như vậy, ai dám xông lên nộp mạng chứ? Hơn nữa mệnh lệnh rút lui còn là của chủ nhân, bọn hắn chẳng có lí do gì để tiếp tục ở lại, tên thuộc hạ cầm đầu bèn mở miệng quát lớn:

"Rút!!!"

Phía Đông, ánh bình minh vừa ló dạng, khu rừng trở nên tĩnh lặng lạ thường, khắp nơi la liệt xác chết.

Đội của Trần Thuyên, chẳng ai còn sống.

Trần Thuyên bị chém liên tiếp nhiều nhát, chàng đã sớm không còn nhìn rõ phía trước, chỉ có thể dựa vào âm thanh mà gồng mình đề phòng.

Cả người toàn là máu, chàng dùng kiếm chống đỡ thân mình lảo đảo, mũi kiếm kéo thành một đường xiêu vẹo trên mặt đất. Cuối cùng, vẫn không chịu nổi nữa, hai đầu gối dần khuỵu xuống, nằm bất động.

***

Phủ Kinh lược sứ yên bình dưới nắng mai.

Sáng sớm Thuấn Thần vì khó chịu trong người mà tỉnh lại, thông thường đều tự mình đi bộ hít thở. Nhưng hôm nay Chu Bộ đã thức dậy rồi, hắn trông thấy liền đỡ nàng dạo vài vòng. Thuấn Thần đi đến khi thấy hơi mệt, liền tiếp tục quay trở về ngủ.

Nàng không biết, Chu Bộ thực ra thức trắng cả đêm.

Sĩ Cố một thân sương gió trở về, hắn đi đến nửa sân thì lảo đảo khuỵu xuống, cả người không kìm được mà run lên khe khẽ. Sau đó, như chợt nhớ ra điều gì, Sĩ Cố liền gồng mình đứng lên, hai mắt vằn tia máu, nặng nề bước tiếp.

Chu Bộ trông thấy hắn, ánh mắt tối đi vài phần: "Nghiêm trọng đến đâu?"

Sĩ Cố mở miệng trả lời, chính hắn cũng không phát hiện được giọng nói của mình lạc đi: "Người mất tích rồi."

Cận vệ bọn họ có một loại kí hiệu mật vẽ trên đất để trao đổi với nhau. Mà sáng nay Sĩ Cố chạy tới hiện trường, trông thấy chính là loại kí hiệu cảnh báo ở mức độ nguy hiểm nhất.

Sĩ Cố nắm chặt tay đến bật máu, hồi lâu mới trầm giọng hỏi: "Thuấn Thần đâu?"

Chu Bộ đờ đẫn trả lời: "Vẫn đang ngủ."

"Đừng nói gì cả."

"Ta hiểu rồi."

***

Nhìn xuống người đàn ông đang quỳ dưới công đường, Thuấn Thần hơi siết tay. Dựa vào biểu hiện của Trần Thuyên tối qua, nàng nghĩ, có thể điều mình đang tìm hiểu là một bí mật kinh thiên động địa không tốt lành gì. Liệu có nên tiếp tục? Hay dừng lại?

Nhắm mắt chốc lát, Thuấn Thần hít một hơi thật sâu, rời chỗ ngồi bước tới. Giọng nói trầm trầm sau lớp mặt nạ đồng không phân rõ nam nữ:

"Trước đây ngươi từng là trại chủ, thủ lĩnh của rất nhiều thổ phỉ phải không?"

Lão Tứ kinh ngạc ngước nhìn, không ngờ được rằng vị Kinh lược sứ tôn quý kia lại bỏ đài cao để bước tới gần ông. Ông lập bập trả lời:

"Vâng. Đúng vậy ạ. Nhưng bẩm quan lớn, đó đã là quá khứ. Bây giờ thảo dân đã hoàn lương, tuyệt đối không có suy nghĩ muốn phản nghịch..."

"Được rồi." Thuấn Thần xoa trán ngắt lời "Bản quan chỉ muốn hỏi lão chút chuyện. Trước kia tuy nghèo đói mất mùa, nhưng dân chúng vẫn cố gắng vượt qua. Vậy tại sao vài ba năm trở lại đây mọi người lại đồng loạt muốn đi làm thổ phỉ?"

Nói xong, nàng còn bổ sung thêm chút lý do: "Bản quan cần biết để rút ra kinh nghiệm, không lăn vào vết xe đổ."

Lão Tứ gật gù như hiểu ra, rồi thở dài: "Chẳng giấu gì quan lớn. Trước đây vốn chúng tôi cũng là người hiền lành. Chỉ có điều đói khổ quá. May mắn sao, năm năm trước, có vị địa chủ từ kinh thành đến, nói là đi ngao du, thấy chúng tôi không có đồ ăn, liền mở một nơi phát thức ăn miễn phí. Chúng tôi vô cùng biết ơn ngài ấy."

Thuấn Thần ồ lên một tiếng, cảm thán: "Hóa ra vẫn còn người tốt như vậy sao?"

Ngờ đâu, lão Tứ lắc lắc đầu, rầu rĩ kể tiếp: "Tiếc thay trời xanh không có mắt. Kẻ ở hiền chẳng gặp lành. Vị địa chủ ấy chỉ làm việc thiện được một tháng, sau đó không hiểu vì lý do gì, quan phủ đột nhiên tới phá nơi phát đồ ăn, bắt bớ ông ấy. Vài ngày sau, chúng tôi chính mắt nhìn thấy vị địa chủ ấy bị nhốt bỏ cũi, áp giải lên kinh thành. Nghe người ta nói, ông ấy sẽ bị chém đầu vì tội xúi giục phản loạn."

"Chém đầu?" Thuấn Thần tròn mắt.

"Đúng vậy. Trước khi rời đi, ông ấy bảo chúng tôi đừng mãi cam chịu nữa, phải vì hạnh phúc của chính mình mà đứng lên. Đám quan phủ kia, vốn không xứng ngồi ở vị trí đó. Thế nên, chúng tôi mới bảo nhau cùng đi làm thổ phỉ, tự do tự tại. Một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng sau năm năm mới có đông thổ phỉ tới vậy."

Thuấn Thần gật đầu, ra hiệu cho đính tráng đưa lão Tứ về. Nàng chau mày suy nghĩ.

Mặc dù nghe chuyện kể thật là xúc động khi có bậc hiền lương như thế xuất hiện rồi mất đi. Nhưng nếu suy từ nguyên nhân kết quả, nạn thổ phỉ không phải là từ người này kích động mà ra sao? Chỉ cần là người đọc sách, biết việc trị nước, chắc chắn sẽ nhận ra nạn thổ phỉ này có bao nhiêu nguy hại cho đất nước. Một người đức độ lý nào lại xúi giục nhân dân làm phản?

Hay vì nhân dân quá khổ cực, hắn nhìn không nổi?

Chế Mân mà lại để đất nước rơi vào cảnh bi thống tới mức đấy ư?

Quan binh bóc lột dân chúng, chắc chắn Chế Mân phải trị tội. Trừ khi có người giúp đám quan ấy thoát tội, khiến Chế Mân không tìm được sơ hở. Mục đích chính của kẻ đó là khiến dân chúng làm phản.

Nếu dân chúng nơi này làm loạn, ai sẽ được lợi?

Tất nhiên là phản tặc đối nghịch với triều đình.

Vậy thì lại xuất hiện chỗ khó hiểu, Chế Mân vốn lạnh lùng lý tính, vì sao biết mà chẳng đối phó?

Trừ phi hắn không nỡ.

Chế Mân khẳng định là biết mà không nỡ xử lí, mới giao hai châu Ô, Lý cho Trần Thuyên.

Trên đời này có người khiến Chế Mân không nỡ xuống tay ư?

Người đối nghịch với hắn, lại khiến hắn không nỡ xuống tay?

Có thể là ai cơ chứ?

***

Sĩ Cố và Chu Bộ dạo gần đây dường như rất bận rộn, Thuấn Thần có thể thấy qua dáng vẻ mệt mỏi của họ.

Nàng cũng không cả ngày loăng quăng khắp nơi nữa, bắt đầu học may vá thêu thùa, thử làm búp bê vải cho trẻ con. Nàng vừa may vừa hào hứng nói với Chu Bộ:

"Hôm qua ta cùng Sĩ Cố tập nấu món cháo sở trường của bà Mộc, rất ngon. Tối nay sẽ cho ngươi nếm thử, nhớ phải bình phẩm khắt khe vào đấy. Để lần tới Quan gia đến, ta sẽ nấu cho chàng ăn."

Nói đến đây, Thuấn Thần đột nhiên nhớ ra: "Ấy, nhưng hình như chàng không thích ăn cháo lắm thì phải..."

Chu Bộ vội nói: "Sẽ thích. Chỉ cần là đồ Thuấn Thần làm, Quan gia nhất định sẽ thích."

Thuấn Thần ngẩng đầu nhìn hắn, nàng hơi bất ngờ, lát sau mới ngập ngừng nói: "Ừ, vậy thì tốt. Nhưng sao...ngươi lại rơi nước mắt?"

Chu Bộ cố nén lại, rồi hắn chợt phát hiện, bản thân không thể nào gắng gượng thêm nữa. Hắn đưa tay quệt vội trên mặt, cúi đầu nghẹn ngào:

"Gần đây trong nhà xảy ra chút chuyện. Anh trai ta bị bệnh rất nặng."

Thuấn Thần im lặng chốc lát rồi vỗ vỗ vai hắn: "Vất vả cho ngươi rồi. Nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe, đợt này ngươi tiều tụy đi trông thấy đấy."

Ăn xong bữa cơm chiều, Thuấn Thần ra trước hiên nhà ngồi ngắm hoàng hôn. Nàng tựa đầu lên cột gỗ, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy bụng mình, mắt hướng đến chân trời phía xa, dáng vẻ cô độc.

Tối muộn, Sĩ Cố trở về phủ Kinh lược sứ, Chu Bộ đưa tay cầm lấy áo khoác ngoài hắn vừa cởi ra, lại hỏi: "Tình hình thế nào rồi?"

Sĩ Cố ngồi xuống bàn trà, mệt mỏi day trán: "Nếu người ở bên đó, bọn chúng đã không im lặng đến tận bây giờ. Chúng ta phải hành động kín đáo, làm như người thật sự đã được cứu về bên ta."

Sĩ Cố uống một ngụm trà Chu Bộ rót cho, lại hỏi: "Thuấn Thần thế nào?"

Chu Bộ cụp mắt: "Vẫn ổn, nhưng có lẽ đã lờ mờ đoán ra rồi. Xin lỗi, là do ta quá sơ suất."

Sĩ Cố thở dài: "Giấu được ngày nào hay ngày ấy vậy."

***

Sau bữa trưa, Thuấn Thần đột nhiên lên cơn thèm ăn bưởi.

Bởi vì nhà bà Mộc có sẵn một cây bưởi chua, nàng không muốn quấy rầy Sĩ Cố và Chu Bộ nghỉ ngơi, liền tự mình đi bộ sang. Vừa ra đến sân, nàng trông thấy đối diện có người đang đi tới.

Trong một khoảnh khắc, chính Thuấn Thần cũng không tài nào hiểu nổi, ánh mắt nàng bất giác liếc theo bàn tay người đó.

Phần da nơi kẽ tay ngón áp út, tiếp giáp với ngón giữa trên bàn tay của người này, có một hình xăm rất nhỏ.

Trần Thuyên từng vẽ cho nàng xem. Đây chính là dấu hiệu nhận biết mật binh của hắn. Đại Việt vốn có tục xăm mình truyền từ lâu đời, trên cơ thể mỗi người xăm một vài hình cũng không lấy gì làm lạ, nên rất dễ cho việc trà trộn che giấu.

Nhưng mật binh chỉ xuất hiện khi được Trần Thuyên triệu gặp. Vậy người này...

Thuấn Thần cau mày hỏi: "Anh đến tìm ai?"

Người kia không buồn liếc nàng một cái, rảo bước đi nhanh hơn. Thuấn Thần đổi câu hỏi, cố chấp gọi với theo:

"Này, Quan gia phái ngươi tới đây có việc gì?"

Người đã lao đi được mười mét kia đột ngột đứng khựng lại. Tiếng kim loạt bén ngọt vang lên, hắn rút kiếm bên hông chĩa thẳng vào nàng.

"Dừng tay!"

Đúng lúc này, Chu Bộ vốn đang đi tìm Thuấn Thần đã ra đến cửa. Trông thấy cảnh tượng khủng bố trước mặt, hắn kinh hoàng chạy tới. Người kia nghe vậy, thành thục tra kiếm lại vào vỏ, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ đề phòng.

Chu Bộ vỗ vai hắn: "Nếu giết nàng, ngươi cũng không cần sống tiếp nữa đâu."

Người kia trầm lặng tiếp lời: "Ta đến báo cáo công việc."

Chu Bộ chỉ tay về hướng thư phòng: "Sĩ Cố đang ở trong, ngươi vào đó trước đi."

Người kia cũng không nhiều lời, nhanh chóng rời khỏi. Trên sân chỉ còn lại Chu Bộ và Thuấn Thần.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Thuấn Thần dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để hỏi, ánh mắt lãnh đạm mà xuyên thấu tâm can người khác.

Chu Bộ thở dài: "Thuấn Thần, bọn ta lựa chọn không nói ra, là vì làm vậy tốt cho ngươi cùng đứa bé. Nhưng nếu ngươi thật sự muốn nghe, vậy không ai có quyền cấm ngươi được biết."

Thuấn Thần sao có thể không hiểu hắn có ý gì. Linh cảm quả thật chẳng sai. Nhịp tim như chậm lại, đầu căng ra, tai nghe ù ù, Thuấn Thần hít sâu vài hơi, nhắm mắt. Nàng biết, càng ở những hoàn cảnh khó khăn, càng phải bình tĩnh. Lo lắng và trốn tránh không có ích lợi gì.

Bàn tay nắm chặt thả lỏng, đôi mắt mở ra, chẳng còn những cảm xúc hỗn loạn, chỉ có sự trấn định tới lạnh lẽo.

Nàng mỉm cười: "Chu Bộ này, trong thời điểm Quan gia gặp khó khăn, ta tất nhiên phải giúp chàng lo lắng mọi việc trong khả năng của mình một cách chu toàn. Ta sẽ không để chàng thất vọng. Còn nữa, ta nhất định sẽ chờ chàng."

Chu Bộ lặng im đứng đó. Phải rồi, người phụ nữ Quan gia muốn ở bên cả đời, sao có thể nhu nhược như những người phụ nữ bình thường, khóc lóc trốn tránh. Thật may, vì Quan gia đã tìm được người xứng đáng sánh vai cùng mình. Nếu không phải Thuấn Thần, thì không thể là ai khác nữa.

***

Trên kinh thành có vài quan lại gửi thư tới dò hỏi, vì Trần Thuyên đi thị sát tình hình dân chúng đã được sáu ngày, đáng ra phải trở về từ hôm kia mới đúng. Đoàn tiếp tế vừa cập bến, tiếc rằng bọn họ chỉ làm theo căn dặn, chứ chẳng biết gì hơn, không đem được tin gì có ích.

Đối mặt với sự nóng lòng của những bậc quan phụ mẫu, Thuấn Thần một mặt kín kẽ từ chối cung cấp thông tin: Quan gia làm việc gì cũng có lý do của mình, thần tử đâu dám đoán ý quân vương.

Một mặt, nàng nhờ tới sự giúp đỡ của các thổ phỉ. Họ sống trên núi đã lâu, biết rõ từng ngóc ngách, nơi nào Trần Thuyên có khả năng đến đều phải tìm kỹ. Tất nhiên, việc này được bảo mật, chỉ có vài người được tin tưởng trọng dụng, hơn nữa, họ chỉ có thông tin duy nhất là tranh vẽ Trần Thuyên, chứ không biết thân phận của chàng.

Ban ngày nàng vùi đầu vào xử lí toàn bộ công việc, mệt tới rã rời, vậy mà ban đêm vẫn không ngủ nổi. Chỉ cần nhắm mắt, nàng lại thấy cảnh tượng Trần Thuyên toàn thân đều là máu mà giật mình bừng tỉnh. Mỗi khi nhận ra mình đang chập chờn chìm vào giấc ngủ, nàng đều cố gắng giữ một chút tỉnh táo.

Nàng sợ, lỡ như Trần Thuyên trở về, chàng gọi cửa, nàng không nghe thấy thì phải làm sao?

Đã hai ngày trôi qua, cứ mỗi khi có tiếng động nhẹ bên ngoài, Thuấn Thần lại chồm dậy, để rồi thất vọng. Ham muốn ngủ nướng cũng chẳng còn, từ sáng tinh mơ, nàng đã rời giường, thất thần bước đi mà chẳng biết mình đang ở chốn nào.

Nàng chỉ là...muốn tìm chàng.

Nhưng đi tới mức chân mỏi nhừ, cũng không thể thấy được người muốn tìm.

Thuấn Thần nghỉ tạm trên một tảng đá lớn. Có lẽ do ánh nắng chói chang, mắt nàng cũng thấy loang loáng. Mấy ngày nay vất vả, bây giờ cơn đau nhức khắp xương cốt mới kéo đến. Nàng nhớ, trước đây khi cùng Trần Thuyên xuất cung vi hành, đã thấy chàng cõng một bà cụ tàn tật về tới nhà.

Chàng là hoàng đế, đứng trên vạn người, ngậm thìa vàng lớn lên, chẳng thứ gì không có, nhưng trái tim chàng lại mềm mại như vậy, tinh tế như vậy.

Chàng ban chiếu cấm các địa chủ, quan lớn cậy quyền hành mà bóc lột dân chúng, thậm chí còn cách chức những tên sâu mọt của đất nước để răn đe.

Chàng nghiêm khắc đúng chỗ, linh hoạt đúng chỗ, là một vị vua rất tốt.

Có lần nàng thấy Trần Thuyên mua rau của một đứa trẻ, dù loại rau ấy đến cả người thường cũng chẳng thèm mua, sau đó vì tiền chàng đưa thừa quá nhiều, đứa trẻ đã vội vàng dúi cho chàng toàn bộ sọt rau. Trông Trần Thuyên bối rối, lúng túng nhìn nàng khi ấy, thật sự rất ngốc nghếch.

Nghĩ đến hồi ức vui vẻ, chân mày Thuấn Thần hơi giãn ra, nàng khe khẽ lẩm bẩm:

"Chàng tốt như vậy, hiền lành như vậy, sao bọn họ lại nỡ hại chàng?"

Nhớ đến mảnh đất hoang tàn nơi Trần Thuyên mất tích, tay nàng siết lấy áo, giọng nói mơ hồ run rẩy:

"Chàng rất đau phải không? Chàng cũng rất sợ hãi phải không? Thế mà ta lúc này lại vô dụng như vậy, chẳng thể bảo vệ chàng."

Nói rồi, Thuấn Thần gượng đứng dậy, quay về. Nàng phải làm thật tốt công việc của mình, không để chàng thất vọng. Đã chẳng bảo vệ được chàng, vậy thì đâu có tư cách để tiếp tục yếu đuối.

Tiếc rằng thân thể cũng chỉ chịu đựng được trong giới hạn. Khi đang ngồi bên bàn nghiên cứu ghi chép, Thuấn Thần ngủ gục lúc nào không hay.

Lần này chẳng hiểu sao lại ngon giấc một cách lạ kỳ. Đầu rất nhẹ nhàng, rất êm ái, dường như có cả hơi ấm quen thuộc khiến nàng an tâm. Thuấn Thần đang say sưa trong giấc mộng nghĩ, phải chăng do nhớ nhung quá nên sinh ảo giác? Nhưng dù là ảo giác, nàng cũng tình nguyện đắm chìm.

***

Khi Thuấn Thần tỉnh lại, hoàng hôn đã dần buông xuống. Nàng nhỏm dậy, phát hiện mình đang đè lên chồng sách, bên trên kê một chiếc gối. Hèn chi nàng ngủ không bị đau đầu đau cổ chút nào.

Cầm lên xem, Thuấn Thần mới biết bên trên gối...dường như còn có vệt nước dãi của nàng.

Sau giây phút xấu hổ, nàng giật mình hốt hoảng.

Ai? Ai dám tới gần trong khi nàng ngủ mà Sĩ Cố không phát hiện? Hay đúng hơn, là Sĩ Cố phát hiện nhưng chẳng ngăn cản.

Trước giờ chỉ có một người. Không phải ảo giác, chắc chắn không phải ảo giác!

Thuấn Thần bật dậy, dùng tốc độ nhanh nhất hiện tại mình có thể sử dụng mà đi tới phủ Kinh lược sứ. Nếu Trần Thuyên trở về, ngoài thông báo với nàng ra, chàng nhất định còn muốn thông báo với Chu Bộ và Sĩ Cố nữa. Bây giờ Trần Thuyên không ở chỗ nàng, vậy chỉ có thể ở phủ Kinh lược sứ.

Thế nhưng, vừa mở cửa phòng, nàng đứng khựng lại.

Bên ngoài cổng, có một tên ăn mày.

Thấy nàng mở cửa, hắn ta quay lại nhìn.

Tên ăn mày ấy đầu tóc rối bù, áo quần tả tơi, từ đầu tới chân đều lấm lem bùn đất, thậm chí còn không thấy rõ được màu da, nét mặt.

Chỉ có một thứ duy nhất vẫn luôn rõ ràng, chẳng bao giờ thay đổi, là đôi mắt nâu trong suốt tựa lưu ly, phản chiếu bầu trời, phát ra tia sáng rực rỡ.

Uất nghẹn trong lòng mấy ngày nay như bùng nổ, Thuấn Thần mặc kệ tầm nhìn đang nhòe đi, lao tới.

Kẻ ăn mày trước cổng lập tức phá vỡ mặt nạ điềm tĩnh, kêu lớn: "Thuấn Thần, không được chạy!"

Nàng nghe lời, không chạy nữa, lấy đà nhảy tới. Lập tức, một vòng tay lớn vững vàng đỡ lấy nàng, ôm chặt chẽ.

Lời than thở đầy trách móc khàn khàn thổi bên tai nàng: "Thật chẳng nghe lời chút nào. Nguy hiểm quá."

Thời gian ngưng đọng, cho tới khi giọng nói dường như có chút run run khó nhận biết vang lên lần nữa:

"Thuấn Thần, trẫm về rồi!"

- Hết chương 22 -

MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYÊN VUI VẺ! BÌNH LUẬN GÓP Ý CHO BỌN MÌNH NHÉ!

TianDiLingLing

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play