Chương 17: Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai. (*)

Tác giả: Thiên Địa Linh Linh

(*) Nguyên văn: Xuân sắc mãn viên quan bất trú. Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai. ( Dịch: Xuân sắc đầy vườn không khóa được. Một cành hồng hạnh vượt tường ra.) Chỉ chuyện ngoại tình của người phụ nữ.

***

Ngày tháng "chàng chàng thiếp thiếp" ngọt ngào như mật trôi qua thật chậm khiến chúng nhân muốn bùng nổ. Vui sao cuối cùng chuyện hay cũng xuất hiện.

Thuấn Thần vừa làm Tham tri chính sự chưa lâu, cũng chưa lập được công trạng gì to tát. Nhưng chẳng hiểu sao Trần Thuyên tiếp tục phong cho nàng chức Tri khu mật viện sứ (*).

(*) Tri khu mật viện sứ: Quan hàm Chính nhị phẩm, cao hơn Tham tri chính sự một bậc.

Lý do công khai với bên ngoài vẫn là thành tựu nàng lập được khi đi sứ Chiêm Thành.

Còn nguyên nhân chính, Trần Thuyên không nói, Thuấn Thần chỉ có thể mặt dày suy đoán là do tình yêu làm mờ mắt. Bởi Tham tri chính sự quản lý tất cả mọi việc lớn nhỏ trong cung, đêm muộn lại trở về phủ đệ riêng bên ngoài, thời gian đâu mà làm cận thần. Còn Mật viện sứ giúp Hoàng đế phân giải công sự, được ở ngay trong cung Quan Triều.

Thuấn Thần rụt rè bày tỏ: Làm người phải biết phấn đấu, không thể để công tư lẫn lộn được.

Quy định Thái Tổ (*) đặt ra, mười năm mới được thăng cấp một lần, vậy mà nàng thì cứ tằng tằng lên chức thế này...

(*) Thái Tổ: Trần Thừa - Thái thượng hoàng đầu tiên của nhà Trần. Ông tại vị Thái Thượng hoàng khi con ông - Trần Thái Tông trở thành Hoàng đế và lập ra nhà Trần.

Thế mới nói, làm minh quân phải khó nhọc cả đời, làm hôn quân chỉ cần trong phút chốc.

Thuấn Thần năm nay hai mươi tư, tuổi trẻ nắm trọng quyền, nhiều người kính ngưỡng, nhiều người ghen tị và nhiều người nhìn trúng.

Nhìn trúng chuyện gì?

Trong triều các quan viên toàn là nam, tất nhiên không thể nảy sinh cảm xúc kỳ quái gì với nàng như Trần Thuyên.

...Nếu có thì cũng là số ít.

Nhưng những vị đã lập gia đình, sinh được con gái thì vô cùng săn đón nàng.

Suy nghĩ chung của các quan viên lớn tuổi thời điểm ấy là: Người có tài có chí lại tuấn tú nho nhã như vậy thật sự ít lắm, phải giữ chắc, nếu con gái gả được cho hắn, thì nửa đời sau không cần phải lo lắng nữa rồi.

Thế nên, hiện tại Thuấn Thần nhìn các vị đại nhân dàn hàng đứng chặn đằng xa kia, nhanh chóng quay ngoắt đầu bỏ chạy, khóc không ra nước mắt: Đang ở trước điện rồng mà mấy người làm trò gì thế? Trần Thuyên, chàng ở đâu? Mau cứu!!!

Nhưng không kịp nữa rồi, trước mặt một đội, sau lưng cũng có một đội nữa.

Vị quan nhanh mắt nào đó vội vàng đưa tay kéo nàng lại, vui vẻ:

"Cuối cùng cũng đợi được Đoàn Viện sứ. Chúng ta già rồi, chân chậm tay run, ra khỏi điện Tập Hiền nhanh hết mức, mà chẳng lần nào gặp đại nhân."

"..." Chân chậm tay run? Thật ư? Mấy lần trước Trần Thuyên đi cùng, các người không dám gọi lại thì có!

Tất nhiên trong lòng thì vặn vẹo, nhưng ngoài mặt nàng vẫn phải mỉm cười lễ độ trả lời:

"Không biết các vị có chuyện gì muốn tìm bản quan?" Nếu mở đầu lại là đi gặp mặt vị tiểu thư này vị cô nương nọ, ta sẽ đánh ông thật đấy!

May mắn thay, vị quan nọ nhiệt tình mời mọc, chủ đề khác xa so với nàng nghĩ: "Chẳng là tối nay Lý Thượng thư tổ chức tiệc đầy tháng cho Trưởng nam (*), muốn mời Đoàn đại nhân bớt chút thời gian đến dự, thuận tiện có thể cùng các quan hữu bàn luận chính sự. Không biết ý đại nhân thế nào?"

(*) Trưởng nam: Con trai trưởng.

Thuấn Thần tròn mắt chưa phản ứng kịp, sau đó cảm giác tội lỗi vì hiểu nhầm người khác ập đến. Nàng có phần xấu hổ trả lời:

"Được các quan hữu coi trọng như vậy thật là may mắn. Bản quan nhất định sẽ chuẩn bị quà thật chu đáo cho Trưởng nam của Lý Thượng thư."

Thuấn Thần ngây thơ không nhìn thấy khuôn mặt tròn đầy của vị quan nọ đang cười đến mức căng ra, đôi mắt nhỏ híp tịt lại vô cùng gian xảo.

Mà Lý La Ma, vốn phải là người vui vẻ nhất, tuy trên miệng vẫn treo nụ cười, nhưng ánh mắt lại nhuốm màu tiều tụy.

***

Trăng tròn tựa đóa hoa, bàng bạc nở rộ trên bầu trời đêm, kiều diễm và rực rỡ soi xuống phủ Thượng thư vô cùng náo nhiệt.

Các quan viên tề tựu đông đủ, uống rượu, chúc tụng, nói chuyện gần xa.

Bất ngờ hơn, các tiểu thư nức tiếng kinh thành đều có mặt, cười cười đùa đùa, chính người mười vẻ, ai lỡ bước đến đây còn tưởng lạc vào chốn bồng lai, được gặp các tiên nữ cũng nên.

Ấy vậy mà có người chẳng biết hưởng thụ, chỉ muốn rơi nước mắt.

Thuấn Thần ngậm ngùi uống chén rượu đám quan viên đẩy tới đẩy lui mời mọc, cố gắng lơ đi những ánh mắt e lệ lâu lâu lại liếc về phía mình, than thầm: Lần sau có mang người nhà đến hy vọng các người cho bản quan một cái bao để đựng tín vật nhé. Cứ dúi vào tay thế này cầm sao nổi. Quan trọng hơn, lão Hoàng đế dễ ghen tuông nhà mình mà hay tin, chẳng biết sẽ xử lý mình thế nào đây?

Lý La Ma ngồi ở vị trí chủ nhà, nhìn nàng đầy tội lỗi.

Nàng nể mặt hắn, miễn cưỡng ngồi đến quá nửa bữa tiệc, sau đó đứng lên lấy lý do muốn tặng lễ vật, xin Thượng thư dẫn đường.

Trên đường tới phòng công tử nhỏ, Lý La Ma ngập ngừng nhìn nàng, giống như muốn nói lại thôi.

Thuấn Thần xuề xòa mở lời:

"Thượng thư đại nhân hẳn có chỗ khó xử. Đoàn mỗ hiểu được." Dù đây là lần thứ hai ngươi khiến bản quan khốn đốn...

Lý La Ma thở ra một hơi: "Cũng may Viện sứ đại nhân rộng lượng. Thật xin lỗi."

Thuấn Thần khoát khoát tay tỏ vẻ không cần khách sáo, lễ vật nàng tặng cũng vô cùng hào phóng, là một chiếc lắc bạc chạm khảm tinh xảo, ai nhìn cũng phải lóa mắt, đeo trên cánh tay bụ bẫm trắng nõn của đứa trẻ đang ngủ say lại càng nổi bật.

Thuấn Thần tâm trạng tốt ngắm nghía một chút, thầm nghĩ: Quả nhiên trẻ con vài tháng tuổi phải ngoan ngoãn thế này mới là bình thường, ai lại như tên nhóc Trần Mạnh, vừa gặp đã đánh người rồi.

Thuấn Thần tặng quà xong, khoan khoái loanh quanh hít thở tí gió, chuẩn bị sẵn tinh thần đối mặt với bão tố của cái tên hay ghen tuông nào đó.

***

" Xuân sắc mãn viên quan bất trú
Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai. Không biết Đoàn ái khanh nhận xét thế nào về hai câu thơ này?"

Chân ướt chân ráo bước vào điện Tập Hiền, chưa kịp khai báo, Trần Thuyên đã đuổi hết người ra ngoài, không nhìn Thuấn Thần, cười lạnh nói.

Nàng ngước mắt mới phát hiện chàng đang hờ hững tựa vào án thư, tay lật sách miệng ngâm thơ, đậm vẻ phong nhã.

Thuấn Thần: "..."

Đột nhiên cảm thấy có chút đáng sợ...

"Đoàn Viện sứ cùng một đoàn mỹ nhân hẹn ước trao tín vật. Tin tức hay nhất mà trẫm nghe được ngày hôm nay đấy! Thuấn Thần, nàng giỏi, nàng giỏi lắm!"

Vẻ bình thản của ai đó nháy mắt bị phá vỡ.

"Tin tức của chàng nhanh thật đấy." Thuấn Thần rụt rè khen ngợi.

"Đương nhiên phải nhanh, nếu không làm sao biết được nàng to gan ngoại tình sau lưng trẫm.?"

Thuấn Thần nhanh chóng bước tới, vòng tay nhón chân ôm cổ chàng xoa dịu: "Chàng biết đó không phải sự thật mà!"

"Nàng còn chẳng thấy hối lỗi chút nào đúng không?" Trần Thuyên trước nay vẫn luôn dễ dàng đầu hàng "mỹ" nhân kế lần này lại chẳng suy suyển trừng mắt lườm nàng.

"...Chàng đừng có nghiến răng nữa, nghe ghê quá! À, phải rồi, ở đây nhiều khăn tay, túi thơm, túi đựng tiền lắm! Đều dâng cho chàng cả nhé!" Thuấn Thần dụi đầu vào ngực chàng làm nũng.

Trần Thuyên: "..."

Không giận nổi nữa, chàng thở dài một tiếng, ôm nàng gằn giọng, nhưng ngữ khí đã nhẹ đi nhiều:

"Không được có lần sau." Hình như trước đây đã từng dặn dò nàng câu này, vậy mà chứng nào tật đấy, chẳng để tâm lời trẫm nói chút nào.

"Ai muốn vậy đâu chứ..." Thuấn Thần buồn bực.

"Có cần trẫm giúp nàng chặt đứt mối lo này một cách triệt để không?"

Vì đây cũng là mối lo của chàng nữa.

Thuấn Thần nghe cái giọng đầy mùi âm mưu này, nheo mắt, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn chàng: "Chàng có cách gì?"

Trần Thuyên nựng cằm nàng, cưng chiều cười: "Mai nàng sẽ biết. Bây giờ muộn rồi, về cung Quan Triều, làm ấm giường cho trẫm."

***

Mấy hôm sau Hoàng cung lan truyền đi một tin. Đoàn Viện sứ lại được phong chức.

Chức gì ấy hả? Là Hành khiển (*). Lại còn là loại Hành khiển không còn nơi đó nữa.

(*) Hành khiển: Thứ tướng giúp việc cho Tể tướng. Trước năm 1267 chỉ dùng Hoạn quan. Sau dùng thêm người có văn học. Quan hàm Chính Nhị phẩm.

Mặc dù đây là chức tước được nhiều thái giám mơ ước, nhưng lại khiến các thiếu nữ độ tuổi xuân xanh ở kinh thành khóc thét: Một đại quan tài giỏi trẻ trung khôi ngô như vậy, vì sao lại chấp nhận làm Hành khiển chứ? Lẽ nào lời đồn trước đây là đúng, hắn thật sự có vấn đề về giới tính?

Thuấn Thần: "..."

Đến khi chuyện này bị thêu dệt thành "Đoàn Viện sứ trông thì phong lưu nhưng thực ra có bệnh khó nói", nội tâm Thuấn Thần đã chết lặng.

Vấn đề lớn hơn, vừa làm Viện sứ vừa làm Hành khiển, Trần Thuyên muốn nàng mệt tắt thở phải không?

Sau khi nghe nàng càu nhàu, Trần Thuyên tỉnh bơ, mỉm cười như đã lường trước mọi sự, trả lời: "Bên cạnh Tể tướng đã có hai Hành khiển rồi. Hơn nữa nàng đang kiêm cả Viện sứ. Người của trẫm, ai dám đòi?"

Thuấn Thần há miệng, không thốt được tiếng nào.

Có bạn trai năng lực bảo vệ, giải quyết lo lắng xuất sắc thế này, còn gì để bất mãn nữa chứ.

***

Năm Hưng Long thứ mười ba, mùa xuân, tháng Giêng, Trần Thuyên sách phong Trần Mạnh làm Đông cung Thái tử, ban cho bài Thạch dược châm (*) để răn rạy.

(*) Thạch dược châm: Do Trần Anh Tông sáng tác. Dịch ra là "bài châm về những lời can ngăn trung trực, có tác dụng như thuốc thang."

Trần Mạnh mới năm tuổi, chính cung (*) vẫn còn trẻ, sách phong Thái tử vào lúc này dường như quá vội vàng, Trần Thuyên đối với thắc mắc của văn võ bá quan chỉ cười nhạt.

(*) Chỉ Thánh Tư phu nhân. Trần Mạnh vốn là con của thứ phi. Xưa kia các vua thường chỉ lập con của chính thất làm Thái tử.

Không sớm thì muộn, dù sao cũng phải có người làm Thái tử.

Thái tử hiện tại là Trần Mạnh, sau này vẫn chỉ là Trần Mạnh. Bởi chàng không có ý định tiếp tục quấn quýt sinh con với những người phụ nữ trong hậu cung này.

Nếu ngày sau Thuấn Thần sinh con trai, con của họ cứ bình đạm làm một Vương gia giống như Quốc Chẩn là tốt rồi.

Nhân suy nghĩ dở dang về chuyện con cái, Trần Thuyên cảm thấy chàng vẫn thích Thuấn Thần sinh cho chàng một bé gái hơn. Công chúa nhỏ đáng yêu hay quấn người, xinh đẹp như Huyền Trân thì càng tốt.

Thuấn Thần còn mải gặm khoai lang, liếc thấy Trần Thuyên đang cười thầm, liền trợn mắt mắng: "Chàng lại tơ tưởng đến vị phi tần nào thế hả?!"

Trần Thuyên bị quát hoàn hồn.

Sau khi tiêu hóa xong câu nói, chàng trong lòng sung sướng, muốn cười nhưng phải nhẫn nhịn, nhìn sang tướng ăn còn thích hợp làm cha hơn chàng của nàng, làm bộ nghiêm túc nhắc nhở:

"Ăn không nói, ngủ không nói. Ghen tuông là cấm kỵ (*)."

(*) Ngày xưa ghen tuông là một trong bảy tội mà người phụ nữ phạm phải sẽ bị chồng bỏ.

Thuấn Thần bĩu môi. Rốt cuộc ai mới là người hay ghen ở đây chứ? Hứ, Lươn ngắn chê Trạch dài cả thôi!

***

"Ha, lại cắn câu nữa!"

Trần Thuyên tập trung nhìn mặt nước, nhanh chóng kéo cần, động tác thành thục và nhuần nhuyễn. Chẳng bao lâu, một con cá chép đã được thả vào rổ.

Chế Mân ngồi bên cạnh gật đầu khen ngợi: "Kĩ thuật của Việt Hoàng rất tốt."

Trần Thuyên khiêm tốn nói: "Nhà ta vốn khởi nghiệp từ vùng sông nước, đây chỉ là kiến thức được kế thừa, không đáng để khoe mẽ."

Giữa màn mưa phùn rả rích ngày xuân, nơi hồ nước mênh mông đẹp tựa tranh thủy mặc, quân vương hai nước cùng sóng vai, buông cần câu cá. Trần Thuyên và Chế Mân ngồi trong cái lán nhỏ dựng bằng tre, đặt ngay dưới một tán cây to đổ bóng xuống mặt hồ. Cảnh đẹp ý vui, tạo nên khoảng thời gian nhàn nhã hoàn hảo để nghỉ ngơi.

Chế Mân lại hỏi: "Viên quan hay đi cùng ngài sao không thấy đâu?"

Trần Thuyên tiếp tục lắp mồi câu, nghĩ đến điều gì bèn nhẹ nhàng cười: "Hắn ghét nồm ẩm, có lẽ đang đốt lò sưởi để hong khô quần áo. Nhưng thời tiết như thế này lại rất thích hợp để đi câu, mưa xuống, cá sẽ ăn mạnh hơn."

Chàng thả dây câu, lại quay sang nhìn Chế Mân: "Hơn nữa, khó khăn lắm mới có thể gặp riêng được ngài, chúng ta cần trao đổi một số tin tức. Đó là lí do chính hôm nay ta hẹn ngài đến đây."

"Thế nào? Lễ vật cầu hôn mỗi lần đều mang qua nhiều như vậy, vàng bạc, hương quý, đủ thứ hiếm lạ, bọn họ còn chê ít?" Chế Mân uống một ngụm trà nóng, nhàn nhạt nói: "Ngài cũng là người thích ngao du sơn thủy, chắn hẳn biết hai châu Ô, Lý này phức tạp đến đâu. Giao cho ngài quản, thành ra lại giúp ta giảm bớt gánh nặng. Ban đầu, mục đích tốt đẹp của thống nhất giang sơn, chẳng phải là để cho thiên hạ thái bình hay sao? Nếu ngài có thể đem lại ấm no hạnh phúc đến hai châu Ô, Lý, điều mà ta đã cố gắng nhiều năm nhưng vẫn không thành, vậy thì trong chuyện này, tất cả đều có lợi."

Trị nước phải dùng văn. Chế Mân nhiều năm bôn ba nơi sa trường, chiến tranh đã thui rèn cho hắn một tính cách cứng rắn như sắt thép, tàn nhẫn lạnh lùng, chỉ quen thẳng tay chém giết, nào biết giáo hóa là gì. Nhưng vấn đề này không thể dùng vũ lực để giải quyết. Hai châu đều loạn, không lẽ chém hết người cả hai châu?

Ô, Lý giống như một mồi lửa, người nắm rõ cách dùng sẽ có thể nấu chín được thức ăn, kẻ không cẩn thận sẽ tự làm tổn thương chính mình.

Trần Thuyên cũng tự tay rót cho mình một chén trà, nghiêm túc đáp lời hắn: "Ô, Lý là nơi như thế nào, cả ta và ngài đều biết rõ. Ta không tin ngài không trị được."

Chế Mân nhíu mày: "Việt Hoàng tuổi còn trẻ, nhưng lại thông suốt rất nhiều chuyện. Rốt cuộc thì người bên ta, tồn tại bao nhiêu kẻ là gián điệp của ngài đây?"

"Bên ngài có người muốn phản. Thế nhưng, ngài lại không thể tự mình giết hắn. Chẳng phải ngài chưa đủ mạnh, mà do ngài không nỡ." Trần Thuyên dừng một chút, thấy đối phương không phản ứng gì, lại tiếp tục nói: "Nên ngài mới mượn đao giết người, truyền sang tay ta, phải không? Ngài hiểu, không thể vì một người mà mất đi mọi người. Nhưng ngài vẫn luôn do dự, không nhẫn tâm tự mình xuống tay. Chỉ là lúc này, chẳng cách nào do dự được nữa."

Chế Mân rơi vào trầm tư. Ngoài trời, mưa phùn đã tạnh. Trời vẫn không có nắng, chỉ một màu âm u. Hắn đứng dậy, trầm giọng nói: "Không còn sớm nữa, ta phải trở về."

"Hử? Thất vọng rồi sao?"

Giọng nói lè nhè đột ngột cất lên. Chế Mân cùng Trần Thuyên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một ông lão mặc áo vải bông, dáng đi lảo đảo bước vào cái lán hai người đang ngồi. Gò má ông ta đỏ hồng, người nồng nặc mùi rượu, ngật ngưỡng cầm lấy cần câu của Chế Mân, sau đó cười lên mấy tiếng: "Nóng vội như vậy, sao có thể câu được cá? Chàng trai, ngồi xuống đây, lão dạy cậu."

Chế Mân đáp lời: "Ta không nóng vội, nhưng xem ra lũ cá chê lưỡi câu của ta không tốt rồi. Ta luôn cố gắng thay đổi, nhưng mãi chẳng thể làm vừa lòng một ai."

"Chậc, ai đo miệng cá mà uốn lưỡi câu chứ? Chàng trai, lỗi là ở cậu đã chú trọng đến quá nhiều thứ, nhưng lại bỏ qua khả năng của chính mình."

Chế Mân chỉ biết đứng lặng một bên. Trần Thuyên đột nhiên bật cười: "Ông lão, xem ra ông rất giỏi câu cá?"

Ông lão hừ mũi khinh bỉ: "Không chỉ thế đâu, ta còn giỏi bắn nỏ với chơi cầu nữa đấy! À, đánh đàn cũng rất hay."

Trần Thuyên vui vẻ: "Ha ha, được. Vậy bây giờ ta với ông cùng thi câu cá trong một canh giờ. Ông thắng thì ta giúp ông làm một việc, ông thua thì giúp ta làm một việc, được không?"

Kết quả, Trần Thuyên thắng.

Ông lão không phục, lèm bèm: "Hừ, may cho cậu, hôm nay ta lần đầu tiên uống rượu, không tỉnh táo lắm. Chứ bình thường, cậu làm gì có cửa chứ!"

Trần Thuyên gật gù: "Đúng, rượu chẳng phải là thứ tốt lành gì."

Chàng quay sang Chế Mân vẫn luôn đứng phía sau, khuyên nhủ: "Chúng ta sắp trở thành người một nhà. Cho nên, dù ngài có đưa ra quyết định thế nào, ta nhất định sẽ ủng hộ."

Chế Mân nhẹ nhàng gật đầu.

***

Sau những ngày mưa phùn ảm đạm, nắng đã lên. Thực vật mùa xuân càng trở nên tươi tốt và rực rỡ. Tháng Hai, một tin tức làm khuynh đảo triều dã (*) từ Chiêm Thành gửi tới:

(*) Triều dã: Triều đình và dân chúng.

Vua Chiêm Thành - Xà Da Tăng Già Bạt Ma đệ Tam, tục gọi Chế Mân, tiếp tục ngỏ lời cầu hôn Huyền Trân Công chúa. Nhưng lần này, đổi lại, hai châu Ô, Lý sẽ thuộc về Đại Việt.

Chỉ một ngày sau khi tin tức truyền ra, cả triều đình bùng nổ.

Trước đó, ngay thời điểm được Thượng hoàng chấp nhận gả Công chúa Huyền Trân cho mình, Chế Mân liên tục sai sứ giả sang bàn về việc hôn lễ. Các văn sĩ trong triều ngoài điện ai ai cũng phản đối, mà nguyên do chủ yếu vẫn là Chế Mân xuất thân ngoại tộc, sao có thể cùng Hoàng thất nhà Trần kết thành thông gia. Bọn họ cho rằng, hắn không xứng đáng.

Tuy nhiên bây giờ sự việc đã đến nước này, trên mặt ai nấy đều hiện vẻ kinh hoàng. Mọi người cảm thấy Chế Mân điên rồi. Chỉ vì một người con gái, đáng ư?

Nhưng không phải người trong cuộc, mãi mãi sẽ không thể biết được, có đáng hay không.

***

Mấy ngày sau, ông lão câu cá nọ được mời vào kinh làm Độc bạ (*), truyền lại những tài lẻ của mình cho Thái tử. Ông tự xưng là Trần Cụ.

(*) Độc bạ: Một chức giảng quan trong Viện Tập Hiền, có vua dự nghe.

Nghe nói hôm đó, sau khi biết Trần Thuyên là Hoàng đế, Trần Cụ lập tức bày ra vẻ mặt kinh hãi.

Thuấn Thần rất đồng tình với ông ta.

Nàng cảm thán: "Chậc, nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau, biết chàng là Hoàng đế, khiếp sợ biết bao!"

Trần Thuyên sửa lại lời nàng: "Sai rồi, lần đầu tiên gặp trẫm, nàng còn chưa biết trẫm là ai đâu."

Thuấn Thần giật mình: "Hả? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không phải ở trước cổng chùa Tư Phúc, lúc chàng phi ngựa suýt đâm vào ta à?"

Trần Thuyên lắc lắc đầu, chống cằm nhìn nàng: "Sai rồi, chẳng phải lần đó đâu. Nàng thật sự không nhớ gì à?"

Thuấn Thần ngửa cổ nhìn trần nhà, vắt óc suy nghĩ.

Một lát sau...

Ôi đệt?!!!!

Thuấn Thần sực tỉnh, chửi thầm trong lòng: Không phải chứ, vụ ném củ đậu bị phát hiện rồi?! Cái này chỉ có Sĩ Cố biết, sao hắn nói mà không giữ lời gì vậy? Đường đường là nam tử hán, phải biết đặt chữ "Tín" lên hàng đầu chứ?! Aaaaa... Đáng ghét, lát nữa mình phải đi mách Chu Bộ chuyện hôm qua có cung nữ gửi thư tình cho hắn! Hừ hừ...

Sau khi âm thầm mắng Sĩ Cố một lượt, Thuấn Thần mới chột dạ quay sang Trần Thuyên, gắng gượng cười trừ: "Bệ hạ, lúc đó thần cũng không cố tình."

Trần Thuyên nhướng mày: "Hử?" Hình như có gì đó sai sai???

Thuấn Thần thấy chàng như vậy thì càng cuống lên: "Bệ hạ, ta thật sự không cố tình! Chàng phải tin ta!"

Trần Thuyên đưa người gần sát vào nàng, hỏi lấp lửng: "Muốn trẫm tin nàng? Được, vậy mau thật lòng thề một câu hoàn chỉnh."

Hóa ra Thuấn Thần đã từng làm chuyện có lỗi với chàng. Hừ, để xem chàng nghiêm trị nàng thế nào?!

Thuấn Thần thành thật giơ ba ngón tay lên trời: "Ta xin thề, năm đó ở chợ ta không hề cố ý ném củ đậu vào chàng. Mong chàng tha thứ cho ta."

Không gian đột nhiên tĩnh lặng lạ thường, Thuấn Thần còn đang nhắm chặt mắt chờ chết bèn nghi ngờ mở ra. Chỉ thấy người trước mặt từ từ cong môi, sau đó bật cười thành tiếng:

"Ha ha ha ha..."

Thuấn Thần: "..."

Trần Thuyên cười mãi không dứt, giữa chừng còn phẩy phẩy tay: "Đừng để ý, ha ha, nàng thật đáng yêu..."

Lần ấy Trần Thuyên dựa vào phương hướng, đã biết được người ném củ đậu là ai rồi. Nhưng nhìn người đó cúi gằm mặt run sợ như vậy, có lẽ tám phần do sơ ý. Trần Thuyên cũng không đành lòng truy cứu nữa. Ai mà ngờ được, lại chính là Thuấn Thần.

Đến khi sắc mặt Thuấn Thần từ tái xanh sợ hãi chuyển sang đen sầm cau có thì Trần Thuyên mới bắt đầu ngừng lại. Chàng vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, tiếp tục:

"Sao lại nhăn nhó thế kia? Chuyện ném củ đậu không phải trẫm mới là người bị hại ư? Trẫm còn chưa trách nàng thì thôi đấy."

Ai bảo chàng cười nhạo nàng quá đáng như vậy chứ?!

Thuấn Thần còn đang muốn nói câu gì để giải tỏa bức xúc thì Trần Thuyên đã lại lên tiếng, giọng mềm như nước: "Nhưng đó vẫn không phải lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Thuấn Thần, xem ra nàng thật sự đã quên rồi."

Thuấn Thần giật giật ống tay áo chàng: "Chàng đừng làm ta cảm thấy có lỗi như vậy. Chàng nhắc lại đi, lần này ta sẽ cẩn thận khắc ghi."

Trần Thuyên cầm lấy tay Thuấn Thần, nắn nắn nghịch nghịch hồi lâu, mới bắt đầu chầm chậm kể ra: "Nàng còn nhớ rất nhiều năm về trước, đã dẫn một cậu bé đi lạc đến huyện nha không? Cậu bé đó chính là trẫm."

Thuấn Thần nghe vậy, bắt đầu ngờ ngợ, hình như quả thật có chuyện này. Sau khi suy nghĩ rất lâu, nàng mới kinh ngạc thốt lên: "Hóa ra chàng là đứa ngốc đó à?!"

Trần Thuyên lườm: "Nàng mới ngốc ấy."

"Ta nhớ chàng nói là trốn cha mẹ đi chơi rồi bị lạc vào rừng. Sau đó nhìn bộ dạng mếu máo khổ sở của chàng, thật sự cảm thấy vừa ngốc vừa đáng thương."

"Khi đó tính cách của trẫm cũng không cởi mở như bây giờ. Bởi vậy trẫm rất thần tượng nàng, ngày đêm mong nhớ muốn tìm nàng."

Thuấn Thần híp mắt cười, bất giác đưa tay lên vuốt nhẹ má hắn: "Thật tốt, có thể gặp lại nhau."

Vào những khoảnh khắc bạn không ngờ tới nhất, tri kỉ của bạn lại đột ngột xuất hiện, để rồi một ngày kia tình cờ tái ngộ, cùng nhau cảm khái về sự kì diệu của nhân duyên.

***

Những ngày sau đó, tình cảnh trong Hoàng cung đại khái là thế này.

Trần Thuyên mỉm cười đón ánh nắng ấm áp hiếm hoi của đầu xuân, tựa người trên tràng kỷ lật cuốn Kinh thư, hàng mi khẽ rung nhìn ngắm Thuấn Thần cùng Huyền Trân, Trần Mạnh hăng hái học đá cầu, Trần Cụ đứng một bên hô hào chỉ đạo.

Thời điểm hạnh phúc nhất trong cuộc đời, có lẽ cũng chỉ đến vậy thôi.

Đang tận hưởng khoảnh khắc quý giá này, đột nhiên Trần Thuyên nghe một tiếng "Xoẹt". Nghi hoặc ngẩng đầu, chàng thấy Thuấn Thần lúc trước còn hăng hái giơ cao chân đá cầu, bây giờ lại đứng nghiêm, tay chắp sau mông, vẻ mặt vô cùng phức tạp, giống như pha trộn cả buồn cười, giận dữ lẫn xấu hổ vậy.

Trần Thuyên ngờ vực hỏi: "Sao thế?"

"...Rách quần rồi..."

"..."

Trước đó chẳng biết người nào vỗ ngực nói các trò chơi vặt vãnh này mình đều sành sỏi, tuyệt đối không xảy ra việc ngoài ý muốn nào.

Câu chuyện nhỏ giống như một khúc nhạc đệm trong bản trường ca biến hóa khôn lường của cuộc sống, êm dịu trôi qua.

- Hết chương 17 -

Lời tác giả: Có ai thức đón giao thừa không nè =))))) Chương mới đến với mọi người rồi đây. Chúc toàn bộ độc giả đáng yêu năm mới tốt lành nhé. Mong sẽ được các bạn tiếp tục ủng hộ ❤

#DLL

LỊCH ĐĂNG TRUYỆN LÀ THỨ TƯ HÀNG TUẦN. MỌI NGƯỜI BÌNH CHỌN (VOTE) VÀ THEO DÕI (FOLLOW) BỌN MÌNH NHA. CHÚC CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ ^^

TianDiLingLing

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play