“Nhưng mà, Lệ Ngọc! Anh cũng muốn nghiêm túc nói với em, nhiệm vụ chính của em là học, em tuyệt đối không được tìm bạn trai ờ trường!” Tiêu Chấn Long biết nói những lời này với Lệ Ngọc là hơi sớm, nhưng anh thực sự lo láng cô bé sẽ bị một cậu nam sinh nào đó “câu” mất.
Nhưng hiếm khi thấy Tiêu Chấn Long nghiêm túc cảnh cáo như vậy, nên Lệ Ngọc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Chấn Long, cười nói: ‘ Yên tâm đi, anh cầ! Nếu như sau này muốn tìm bạn trai, em cũng sẽ tìm một người giống anh, là một anh hùng.”
Nghe Lệ Ngọc nói vậy, Tiêu Chấn Long cười nói: “Anh cả em cũng không phải người tốt lành gì, sau nay em tìm một người tốt thì hơn!”
“Không! Em sẽ tìm một người như anh cả vậy!” Lệ Ngọc ôm cổ Tiêu Chấn Long, nũng nịu nói.
Tiêu Chấn Long chỉ có thế bất lực đế Lệ Ngọc càn quấy trong lòng mình.
Nói chuyện được mấy câu, Tiêu Chấn Long nhận thấy Lệ Ngọc đã trường thành rất nhanh, ít nhất là sớm hơn nhiều so với các bạn cùng lứa tuổi.
Mặc dù thỉnh thoảng cũng toát ra thần thái của một cô gái nhỏ, nhưng Tiêu Chấn Long vẫn cảm thấy Lệ Ngọc đã thay đổi rất nhiều sau một năm học.
Từ cử chỉ lời nói đến cách suy nghĩ ngày càng trớ nên trưởng thành, tính cách cũng dần trở nên độc lập, hình ảnh cô bé nhút nhát của năm đó dần dần phai mờ đi, thay vào đó là một cô gái tự tin, vui vẻ.
Có thể đây là lợi ích của việc đi học ở ngoài và sống tự lập, nhưng Tiêu Chấn Long cũng lo lảng nếu cứ bỏ Lệ Ngọc một mình ở Đài Bắc không có anh bên cạnh, Lệ Ngọc sẽ học thói xấu, nếu quả thật như vậy thì đã đi ngược lại với ý định ban đầu của anh.
Bây giờ nhìn lại, Tiêu Chấn Long khá hài lòng với Lệ Ngọc sau khi học ở trường được một năm.
Tuy nhiên, Tiêu Chấn Long có lẽ không biết, vẻ thẹn thùng của Lệ Ngọc mãi mãi chỉ có Tiêu Chấn Long nhìn thấy, khi không có Tiêu Chấn Long bên cạnh, Lệ Ngọc ở trường không giống như vậy chút nào, đó là lý do tại sao màn nũng nịu dễ thương ở cống trường vừa rồi lại khiến các nam sinh khác náo loạn.
Nhưng tất cả động thái, cách cư xử của Lệ Ngọc ở Thánh Tâm đều được báo cáo lại cho Tiêu Chấn Long.
“Lệ Ngọc, hai người ở đằng kia là bạn tốt của em à?” Tiêu Chấn Long để ý thấy từ lúc nói chuyện với Lệ Ngọc đến giờ, luôn có hai cặp mât nhìn về phía này dù là vô tình hay cố ý, trong mât không hề có ỷ “thù địch” mà là sự quan tâm giữa bạn bè với nhau.
“À, hai người họ ấy ạ? Họ là bạn thân nhất của em ờ trường.
Cậu bé tên là Vu Duy Ninh, em gọi cậu ấy là Cá Nhỏ, cậu ấy là trẻ mồ côi.
Cô bẻ kia là Tùy Duy Nghiên, ba cậu ấy là một quan chức chính phủ.
Tên đệm của họ đều là ’Duy”, anh có thấy rất trùng hợp không?” Lệ Ngọc hão hửng giới thiệu.
Từ biếu hiện của Lệ Ngọc, có thế thấy nam nữ sinh kia là bạn thân của cô bẻ ở Thánh Tâm, có hai người bạn cùng lởp như vậy, Tiêu Chấn Long cũng rất vui cho Lệ Ngọc.
Tiêu Chấn Long không quá chú ý đến cô bé có mãi tóc ngân tên Tùy Duy
Nghiên, nhưng đối với cậu bé tên Vu Duy Ninh, trong lòng anh chợt nối lên nghi vấn.
Những học sinh học ở Thánh Tám đều phải có gia cảnh nhất định mới có đủ năng lực tài chính để cho con theo học tại ngôi trường quý tộc này.
Nhưng cậu bẻ kia là trẻ mồ côi, là ai đã tài trợ cho cậu bẻ đến học ở Thánh Tâm? Điều nãy khiến Tièu Chấn Long cám thấy rất kỳ quái.
Tuy nhiên sau khi suy nghĩ lại, Tiêu Chấn Long cho là mình suy nghĩ quá nhiều, nó vln chỉ lã một đứa trẻ, nhiều năm chinh chiến sa trường, trải qua biết bao nhiêu trận huyết chiến đã tạo cho Tiêu Chấn Long một sự nhạy cám như phán xạ tự nhiên, đối với những điều không hợp lý, anh ếêu thích suy nghĩ một chút.
Nghĩ đến đây, Tièu Chấn Long cám thấy đã đến lúc mình phái nghi ngơi, cám giác bán thán sâp biến thành ké rối loạn thần kinh rồi.
Thực ra, trực giác cúa Tiêu Chấn Long lần nảy không sai, lý do khiến Vu Duy Ninh có thế theo học ớ Thánh Tâm và trá được học phí cao ngất ngướng là do có một nhân vật thần bí phía sau tài trợ cho cậu bé.
Vu Duy Ninh không biết người kia là ai, đến giờ cũng chưa từng gặp mặt.
Vu Duy Ninh và Tùy Duy Nghiên là đôi bạn đầu tiên mà Lệ Ngọc quen kế từ khi cô bé bước chân vào Thánh Tâm, hai người họ đã đi theo Lệ Ngọc cho đến khi Tiêu Chấn Long rời Đài Loan.
Mười năm sau, hai người này trở thành thành viên chủ chốt trong đội của Lệ Ngọc, Vu Duy Ninh chủ võ, Tùy Duy Nghiên chủ văn, một văn một võ trở thành cánh tay trái phải của Lệ Ngọc, sau Tiêu Chấn Long lại gây ra một trận gió tanh huyết vũ trên giang hồ.
Tiêu Chấn Long không phát hiện ra truyền kỳ của anh đã âm thầm ảnh hường đến sự trưởng thành của Lệ Ngọc.
Vài năm sau, Tiêu Chấn Long nhớ lại chuyện này, anh thực sự hối hận vì đã nhận Lệ Ngọc là em gái, nếu không, chuỗi sự kiện đó đã không xảy ra.
Nhưng ai có thể nói đây không phải là vận mệnh
an bài chứ?
Tiêu Chấn Long nhìn đồng hồ, phát hiện đã trễ thời gian, cách đó không xa, Tống Thanh Tùng cũng lo láng nhìn đồng hồ trên cổ tay, thỉnh thoảng lại ngấng đầu lên nhìn về phía Tiêu Chấn Long.
Tiêu Chấn Long cũng biết không còn sỏm, việc bỏ bê các quan chức cấp cao của Dân Tiến Đảng như Lữ Ngọc Đan quả thực có hơi quá đáng.
Tiêu Chấn Long nói thêm vài câu với Lệ Ngọc, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, đến chồ Lý Đạt Hào, rất khách khí nói: ‘Hiệu trường Lý, em gái tôi nay giao cho trường chăm sóc, sau này cô bé có chổ nào không đúng mong ông bỏ qua cho, tương lai nếu cân giúp gì cứ nói tôi biết.’
Lý Đạt Hào vội trả lời: “Không dám! Không dám! Em Tiêu Lệ Ngọc nhất định sẽ nhận được sự giáo dục tốt nhất ờ Thánh Tâm!” Mặc dù Lý Đạt Hào ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng thầm lo lắng cho sự phát triển của Thánh Tâm trong năm nay.
Tiêu Lệ Ngọc còn ở lại Thánh Tâm ngày nào thì ngày đó Thánh Tâm sẽ không được yên.
Lý Đạt Hào thầm hạ quyết tâm sẽ giải quyết vấn đề của Tiêu Lệ Ngọc ngay lập tức, nếu không người hiệu trưcmg nhưỡng ta sẽ xin về nhà nghỉ hưu.
Tiêu Chấn Long khẽ mỉm cười, trao đổi vài câu với Lý Đạt Hào, sau đó xoay người lại nói với Tống Thanh Tùng: “Không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi, đừng đế ** phải chờ lâu.”
“Cậu Tiêu cũng biết phải di Dinh tồng thống à? Tôi còn tưởng lần này cậu đến Đài Bắc chỉ đế gặp em gái thôi đấy.” Lữ Ngọc Đan châm chọc nói.
Tiêu Chấn Long quay đầu lại, nhìn xoáy vào Lữ Ngọc Đan, cười
mà không đáp.
Lữ Ngọc Đan giận dữ dậm chản, bước nhanh đến bên cạnh xe, mở cửa ngồi vào.
Tiêu Chấn Long trong lòng thầm lắc đâu, trong đâu nghĩ tính theo tuổi tác, lẽ ra bà cô này đã qua thời mãn kinh từ lâu rồi chứ, sao đến cái tuổi này rồi mà còn không nhln ra chuyện.
Trước khi Tiêu Chấn Long lên xe, cách đó không xa nhìn thấy một bóng người xinh đẹp trong rừng cây.
Tiêu Chấn Long khẽ gật đầu về hưởng đó, sau đó cúi đầu vào xe.
Lữ Ngọc Đan đẫ ngồi vào xe từ lâu, nhìn thấy Tiêu Chấn Long đứng bất động bèn cửa, bã ta liếc nhìn Tiêu Chấn Long, ánh mẳt Tiêu Chấn Long đang nhìn về phía xa xám.
Vì vậy bã ta cũng nhìn theo ánh mât của Tiêu Chấn Long thi thấy một bóng người màu đỏ trong rừng cây phía xa vụt qua rồi biến mất trong nháy mât, Lữ Ngọc Đan còn tướng mình bị hoa mât, bóng người thì làm có thế biến mất được?
Vừa lúc đó, Tiêu Chấn Long cũng đã lẽn xe, nhin Lữ Ngọc Đan không ngừng nhìn ra ngoài, Tiêu Chấn Long trêu chọc nói: “Phó tống thống thích người đàn ỏng kia ớ chồ nào thế?’
Lữ Ngọc Đan không quay đầu lại.
chí thuận miệng đáp: “Vừa rồi còn ớ rừng cây kia, sao quay đầu một cái đã biến mâ’t tăm vậy?… Cậu… Tiêu Chấn Long, cậu nói… gì cơ?’.