Vì vậy khi Lý Đạt Hào biết được Lệ Ngọc là em gái của Tiêu Chấn Long thì đã dập tât đi ý nghĩđuổi Lệ Ngọc khỏi Thánh
Tâm, chỉ dựa vào đoàn xe tống thống này hôm nay thôi thì cũng biết được chống lưng của Lệ Ngọc không phải tầm thường.
Đúng là không hề tầm thường chút nào đâu! Một học sinh mà cỏ thế khiến cho phó tống thống và các quan chức cấp cao cùng nhau đi thăm đúng lầ lần đầu tiên xảy ra trong lịch sử từ khi thành lập Thánh Tám đến nay, nẻn vẻ mặt Lý Đạt Hào vô cùng miễn cưỡng.
Bây giờ việc gấp trưởc mât ông ta là làm sao giải quyết vấn đe của Lệ Ngọc một cách trọn vẹn nhất, nếu không mấy lần xung đột sau sẽ khó mà đám báo được mấy phụ huynh học sinh đó muốn thôi học, nếu thật sự như vậy thì ánh hướng đến thu nhập học phí đât đỏ của nhà trường mỗi năm.
Đưcmg nhiên là Tiêu Chấn Long không hề biết những việc này, anh chí muốn tự mình hỏi Lệ Ngọc sau khi gặp được con bé.
Vốn dĩ tin tức Tiêu Chấn Long vã nhóm người Lữ Ngọc Đan đến Thánh Tâm chí là ngầu hững nhưng do đoàn xe tống thống đột nhiên xuất hiện trước cứa trường Thánh Tâm nèn các bẽn truyền thông của Đài Bâc, những người trời sinh mẫn cám với tin tức vừa nghe tin đã lập tức hành động ngay.
Chưa đến một tiếng đồng hồ, nhiều bẽn truyền thòng của Đài Bâc đã cử người đại diện đến trường học Thánh Tâm.
Cũng đồng thời đúng giờ ra vẽ buối trưa cúa trường học, càng có nhiều xe con cứa quan chức cấp cao và các tập đoàn tài chính lớn đến đón con cái, nhưng do đoàn xe tống thống đổ trước cống trường nên khiến cho họ bất đắc dĩ phải đỗ xe xung quanh cống trường, nhất thời tạo thành cuộc đua xe lớn trước cống trường Thánh Tâm, may là trước cổng trường Thánh Tâm là một quảng trường cỡ nhỏ có đủ chỗ đỗ xe, mới không dân đến nhiều vấn đề khác.
Đám người Tiêu Chấn Long vẫn luôn đợi trước cống trường, đúng lúc đụng mặt mấy người bẽn truyền thõng chặn đường, phía truyền thông tin tức đang sầu vì không có tin tức đáy.
Dù bị vệ sĩ cúa Lữ Ngọc Đan chặn lại từ xa nhưng cho dù như vậy thì vẫn không chặn được đèn flash cúa nhóm phóng vièn, hình ánh cúa cá ba người Tiêu Chấn Long, Lữ Ngọc Đan và Tống Thanh Tùng cùng lúc xuất hiện trẽn tiêu đề các tờ báo lớn vào hôm sau.
Nhất thời tẻn tuối của Tiêu Chấn Long chấn động kháp nơi, không chỉ trong giới chính trị, giới kinh doanh mà còn có các băng nhóm khác ở Đài Bác đều biết tin tức hot nhất hiện tại là ông chủ lớn của tập đoàn Nam Thiên, Tiêu Chấn Long đã đến Đài Bẳc.
Các băng nhóm lớn ở Đài Bác bất đầu âm thầm đoán ý đồ thật sự của Tiêu Chấn Long đến Đài Bác lần này là gì, trong chốc lát giới hác đạo Đài Bác biến động bất ngờ…
“Anh!*
Cách đó không xa, một tiếng gọi lanh lánh truyền đến tai những người đang đứng đợi ớ sân trường, Tiêu Chấn Long quay đầu lại, nhìn thấy Lệ Ngọc cùng một vài giáo viên mặc quần áo thế thao màu tráng đi tới.
Có lẽ Lệ Ngọc rất vui khi thấy Tiêu Chấn Long đến thăm mình nên vừa nhìn thấy bóng lưng của Tiêu Chấn Long, cô bé lập tức chạy về phía anh, bỏ lại các giáo viên ờđầng sau.
“Lệ Ngọc!” Nhìn thấy Lệ Ngọc, khuôn mặt của Tiêu Chấn Long tràn đầy sự ấm áp hiếm có.
Tiêu Chấn Long vừa dang tay ra, Lệ Ngọc lập tức nhào vào lòng anh.
Ngay lúc ôm lấy Lệ Ngọc, trực giác nhạy bén của Tiêu Chấn Long lập tức thấy nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống, rất nhiều nam sinh đứng xem đều nhìn bóng lưng của Tiêu Chấn Long với ánh mát muốn giết người.
Nếu không phải vì biết Tiêu Chấn Long là anh cả của Lệ Ngọc, tin chầc rằng mấy cậu nam sinh đã coi Tiêu Chấn Long là tình địch, nhưng ngay cả như vậy, rất nhiều nam sinh đứng xem đều nhìn Tiêu Chấn Long với ánh mắt thù địch.
“Anh cả, sao giờ mới tới gặp em? Anh không nhớ Lệ Ngọc sao?” Nói tới đây, giọt nước mát như pha lê rơi xuống khỏi đôi mát to long lanh của Lệ Ngọc khiến ai nhìn thấy cũng phải xót xa.
Tiêu Chấn Long đấy Lệ Ngọc ra, hai tay ôm lấy bờ vai yếu ớt của Lệ Ngọc, cười nói: “Sao anh lại không nhớ công chúa nhỏ Nam Thiên của chúng ta dược chứ? Chỉ là anh cả quá bận rộn nên không có thời gian đến thăm em thôi!’ Nói xong, Tiêu Chấn Long véo nhẹ lên khuôn mặt của Lệ Ngọc, giữa hai người
là bâu không khí nồng đậm tình thương.
Lệ Ngọc lập tức đỏ bừng mặt, Tiêu Chấn Long thấy vậy, trêu chọc nói: “Ai ui, đúng rồi! Anh quên mất công chúa nhỏ của chúng ta giờ đã thành người lớn rồi! Còn biết xấu hố nữa!”
“Anh cả!” Lệ Ngọc lập tức nũng nịu kêu lên.
Sau đó Tiêu Chấn Long nghe thấy tiếng cảm thán từ đám đông xung quanh mình, anh biết đó là những cậu nam sinh đang ôm giấc mộng yêu đương.
Tiêu Chấn Long lác đâu, kéo Lệ Ngọc đến chỗ ngồi trong công viên bên cạnh, mặc kệ những quan chức cấp cao của Lữ Ngọc Đan, chỉ nói chuyện với Lệ Ngọc.
Mặc dù thỉnh thoảng Lữ Ngọc Đan có nói chuyện với Lý Đạt Hào nhưng mât vẩn luôn dính lên người Tiêu Chấn Long và Lệ Ngọc, vừa cảm thán trước khuôn mặt xinh đẹp như thiên thần của Lệ Ngọc, vừa ôm hận vì Tiêu Chấn Long bỏ bê mình.
Đường đường là Phó tổng thống, một nhân vật mà bất kỳ ai ở Đài Loan cũng phải nhường ba phần, không ngờ hôm nay lại bị đối xử lạnh nhạt như vậy, đáng hận hơn lã thái độ lạnh nhạt và sự khó chịu này đều đến từ một người là Tiêu Chấn Long.
“Nào, để anh cả nhìn kỹ một chút xem cóng chúa nhỏ Nam Thiên của chúng ta duyên dáng yêu kiều thế nào!” Tiêu Chấn Long cưỡi nói.
“Được ạ!” Nói xong, Lệ Ngọc đến trưởc mặt Tiêu Chấn Long, xoay một vòng như diễn viên múa ba lẽ, sau đõ vui vẻ hỏi anh: “Vậy phải đế anh cả nhìn kỹ một chút!”
Tiêu Chấn Long nhìn Lệ Ngọc trước mát, người em gái vô duyên vô cớ được ông trời ban cho, trong đầu anh xuất hiện vô vàn ký ức, từ khi cô bé hiến máu cửu Lão Băng đến khi bị thương ở lưng tại Nhật Bản, có thế nói từ lúc đi theo người anh trai bất tài này, cô bé đã phải chịu nhiều đau khô’ hơn là được hưởng phúc, đồng thời cũng phải trải qua rất nhiều thăng trầm mà ở độ tuổi của mình cô bé không thể nào trải qua, vì vậy ở mức độ nào đó, Lệ Ngọc đâ trưởng thành hơn so với các bạn cùng trang lứa.
Giữa Lệ Ngọc của bây giờ và bé gái gầy guộc cách đây một năm có một sự khác biệt vô cùng lởn.
Giở cô bé cao khoảng 1 m5, cử chỉ toát ra vẻ tao nhẽ.
làn da trâng nõn, gương mặt hồng hào, đặc biệt là đôi mât to tròn long lanh, có thể mê hoặc bất cứ ngườỉ não, giờ mởi chỉ mười bốn tuối, đến năm hai mươi bốn tuối sẽ ra sao, Tiêu Chấn Long không dám tưởng tưởng đến.
Nhin mấy cậu nam sinh đứng cách đõ không xa, Tiêu Chấn Long thực sự không biết nẽn mừng hay lo lắng cho Lệ Ngọc.
“Lệ Ngọc, vết thương trên lưng sao rồi, cỏn đau không?’ Nói đến đây, Tiêu Chấn Long không khỏi nhớ tới trận huyết chiến ớ ngoại ỏ Tokyo, Nhật Bán một năm trước, đèm đó Lệ Ngọc đã bị đảm một nhát vào lưng, vết thương kéo dài từ gáy đến thât lưng.
Bất cứ ai nhìn thấy một vết thương như vậy xuất hiện trẽn một cô bé mới hơn mười tuối đều sẽ cám thấy đau lòng, huống chi vết thương đó lại ờ trên người công chúa nhỏ Nam Thiên.
Sau khi Lệ Ngọc trở về Đài Loan, Lão Băng nhìn thấy vết thương trên người cô bé mà đau lòng đến rơi nước mát, Lão Băng cũng thề nhất định không đế Lệ Ngọc phải chịu thêm bất cứ tốn thương nào nữa.
“Hết đau rồi ạ, mấy hôm trời âm u có mưa thì hơi ngứa chút thôi.” Lệ Ngọc thản nhiên trả lời, như thế không phải đang nói về chuyện của mình.
Những cô gái ờ độ tuối của Lệ Ngọc đã bát đầu dần chú ý đến các đường nét trên khuôn mặt và dáng người của mình, vết dao sâu sau lưng Lệ Ngọc có lẽ không thể tiêu trừ hết, rất có thể sẽ đi theo cô bé suốt cuộc đời.
Nhưng Tiêu Chấn Long không biết do Lệ Ngọc còn trẻ con hay cô bé thực sự không để tâm đến chuyện này.
Nghĩ đến đây, Tiêu Chấn Long bất giác lộ ra vẻ lo lắng, anh cẩn thận liếc nhìn Lệ Ngọc một cái.
Đại khái hiểu được Tiêu Chấn Long đang lo lâng điều gì, Lệ Ngọc chủ động tiến lên an ủi Tiêu Chấn Long như một người lớn vỗ về trẻ con, cô bé nhẹ nhàng nói: ‘Anh cả, đừng lo lâng! Em không quan tâm đến điều đó, thật đấy!”
Tiêu Chấn Long nhìn Lệ Ngọc giống như một bà cụ non, cười nói: “Con bé ngốc này, em biết anh quan tâm đến gì à? À, đúng rồi, anh có chuyện muốn hỏi em đây, có phải em đã gây ra rác rối gì ở trường không?”
Lệ Ngọc nghe câu hỏi của Tiêu Chấn Long thì hơi sửng sốt, sau đó cô bé lập tức hiểu ra răc rối mà Tiêu Chấn Long đang ám chỉ là gì.
“Chuyện đó không liên quan gì đến em, với cả ờ góc độ nào đó, em cũng là người bị hại! Anh không biết đâu, những nam sinh kia khiến em phiền chết đi được, ngày nào cũng mua hoa, quà các kiểu cho em.
Bọn họ muốn đánh nhau em làm sao mà ngăn được!’ Lệ Ngọc vuốt mái tóc dài của mình, chậm rãi nói.
Nhìn dáng vẻ hùng hồn đầy lý lẽ của Lệ Ngọc, Tiêu Chấn Long bất lực lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ nếu muốn truy cứu trách nhiệm thì đúng là không thể hoàn toàn trách Lệ Ngọc được.
Tiêu Chấn Long liếc nhìn đám nam sinh đang đứng vây xem
cách đó không xa, cười khổ, hồng nhan họa thủy, người xưa nói lời này đúng là rất có lý!.