Có lẽ Giang Thải Dĩnh cũng giống cô có thói quen ngụy trang, Thẩm Duy Nhiên nghĩ như vậy.

Thẩm Duy Nhiên nhìn chiếc máy ảnh bên cạnh, cười nói: "Loan Mộng, có bất ngờ cho cậu, cậu đoán xem nó sẽ là gì?"

Loan Mộng nghi hoặc lắc đầu, ý bảo bản thân không biết.

Thẩm Duy Nhiên trợn mắt, nói: "Cậu không thể đoán sao? Đúng là phá hư bầu không khí!"

Thấy cô như vậy, tâm trạng Giang Thần Hi càng tốt lên, anh nhìn cô, cười nói: "Duy Nhiên, cậu mau nói đi, đừng thừa nước đục thả câu nữa!"

Thẩm Duy Nhiên nhìn anh, mắng: "Cậu lo ăn đi, chuyện này không liên quan tới cậu, cậu gấp thế làm gì?"

Giang Thần Hi nghe xong liền cúi đầu, ăn nhanh đồ ăn trong chén.

Thẩm Duy Nhiên cầm chiếc máy ảnh bên cạnh, nói với Loan Mộng: "Chiếc máy này tặng cho cậu, cố gắng bảo quản nó, đây là món quà đầu tiên mình tặng cậu đấy!"

Loan Mộng mờ mịt nhìn máy ảnh, nó cứ thế mà tặng cho mình. Cô cứ tưởng Thẩm Duy Nhiên tặng bạn của cô ấy, ai ngờ người đó lại là cô. Hoặc là nói, hạnh phúc tới quá đột ngột.

Thẩm Duy Nhiên không nói lời nào, nhìn Loan Mộng như vậy, sau một lúc lâu mới lên tiếng trách cứ: "Cậu nhanh cầm lấy đi! Tay mình mỏi cả rồi, máy ảnh này thật sự nặng lắm!"

Điều Giang Thần Hi chờ chính là thời điểm Thẩm Duy Nhiên tặng máy ảnh cho Loan Mộng. Thật không ngờ bản thân thật sự đoán đúng. May là máy ảnh tặng cho Loan Mộng, nếu là người khác chắc anh đã không còn bình tĩnh như vậy.

Gian Thải Dĩnh luôn tưởng Thẩm Duy Nhiên mua về tự mình sử dụng, không ngờ tranh lâu như vậy chỉ vì tặng cho bạn mình. Được, Giang Thải Dĩnh bắt đầu có hảo cảm với cô, cùng lúc này, sự hiếu kỳ với Loan Mộng càng ngày càng nặng.

Thẩm Duy Nhiên nhìn ba người kia, nhịn không được mà nói thầm trong lòng: Không phải chỉ tặng một chiếc máy ảnh thôi sao? Sao lại có phản ứng như vậy?

Loan Mộng nhận lấy, cười cảm kích nhìn Thẩm Duy Nhiên, nghẹn ngào nói: "Các cậu tiếp tục ăn đi, mình vào toilet một chút."

Vừa xoay người, hốc mắt Loan Mộng liền đỏ ửng.

Quán ăn vẫn tiếp tục phát nhạc, giai điệu quen thuộc vang lên:

Liệu có cánh cửa sổ mở ra

Có thể khiến bạn không tuyệt vọng nữa không?

Hay nhìn chút hoa lệ bên ngoài

Thì ra cũng giống một giấc mộng mà thôi.

Có người khóc

Có người cười

Có người thua cuộc

Có người già đi

Đến kết cục không phải vẫn giống nhau sao?

Liệu có một tình yêu

Có thể khiến bạn không chịu tổn thương nữa không?

Bao nhiêu năm qua

Đối với sự tự tin của bạn mà nói

Có loại rượu nào mà không thể tỉnh

Có nỗi đau này mà quên không được?

Bước về phía trước

Thì không còn khả năng quay đầu nữa.

Bạn tôi ơi, đừng khóc nữa

Tôi vẫn là ngôi nhà trong trái tim của bạn,

Bạn tôi ơi, đừng khóc

Phải tin tưởng vào con đường của chính mình.

Trong cuộc đời

Có quá nhiều hoang phí khi chỉ mãi chạy theo sự thất bại

Nỗi đau của bạn

Tôi cũng cảm nhận được.

Liệu có một tình yêu

Có thể khiến bạn không chịu tổn thương nữa không?

Bao nhiêu năm qua

Đối với sự tự tin của bạn mà nói

Có loại rượu nào mà không thể tỉnh

Có nỗi đau này mà quên không được?

Bước về phía trước

Thì không còn khả năng quay đầu nữa.

Bạn tôi ơi, đừng khóc nữa

Tôi vẫn là ngôi nhà trong trái tim của bạn,

Bạn tôi ơi, đừng khóc

Phải tin tưởng vào con đường của chính mình.

Trong cuộc đời

Có quá nhiều hoang phí khi chỉ mãi chạy theo sự thất bại

Nỗi đau của bạn

Tôi cũng cảm nhận được.

Bạn tôi ơi, đừng khóc nữa

Tôi vẫn ở nơi sâu nhất trong trái tim bạn

Bạn tôi ơi, đừng khóc

Tôi cùng bạn tuyệt đối không cô đơn

Giữa biển người

Có rất ít những người bạn thật sự

Phần tình cảm này

Xin bạn đừng bận tâm.

Giữa biển người

Có rất ít những người bạn thật sự

Phần tình cảm này

Xin bạn đừng bận tâm.

Giai điệu quen thuộc này khiến Loan Mộng một mình trong toilet khóc tới đứt ruột đứt gan, cuộc đời này cô gặp quá nhiều trắc trở, trước nay chưa từng có bạn bè thật lòng đối đãi với cô. Thẩm Duy Nhiên là người đầu tiên, cô ấy không phải bạn bè, mà là người thân, còn là người thân duy nhân của cô!

Trong quá khứ, Loan Mộng chỉ một mình lẻ loi, nhưng hiện tại cô không còn cô đơn nữa, bởi vì đã có người đau lòng vì cô. Chiếc mặt nạ mấy năm nay, cô cuối cùng cũng có thể gỡ xuống trước mặt người đó. Mấy năm nay, cho dù là thống khổ hay vui sướng cô chỉ có một mình, hiện tại, cô đã có Thẩm Duy Nhiên, có tri kỉ.

Nghĩ tới những ủy khuất bản thân đã chịu, nước mắt cứ như mưa tuôn ra, không ngăn lại được.

Kỳ thực khóc thút thít không chỉ có một mình Loan Mộng, còn có Thẩm Duy Nhiên. Nghe lại bài hát này, cô nhịn không được mà nhớ tới Dịch Huyên và Nhứ Vũ, trước nay hứa hẹn thế nào, bọn họ cuối cùng cũng từ bỏ, bọn họ đều đã ruồng bỏ lời hứa của mình.

Nhìn Giang Thần hi và Giang Thải Dĩnh, Thẩm Duy Nhiên mỉm cười: "Mình đi xem Loan Mộng, cô ấy đi lâu như vậy sao còn chưa ra nhỉ?"

Cô vừa xoay người, nước mắt liền trào ra.

Giang Thần Hi và Giang Thải Dĩnh nhìn nhau, vô cùng ăn ý. Giang Thải Dĩnh lên tiếng trước: "Anh, ánh mắt không tồi, có điều, trong lòng cô ấy có vài khuất mắc, anh có thể hóa giải nó không?"

Giang Thần Hi chỉ cười không nói, chỉ mới một lát, Dĩnh Nhi đã nhìn ra, bản thân sao có thể không biết. Duy Nhiên, mình chỉ muốn cậu vui vẻ, đừng bao giờ khóc, chỉ đơn giản vậy thôi.

Giang Thải Dĩnh đợi một lúc lâu mới thấy Giang Thần Hi nói: "Nhanh ăn cơm đi, đừng lãng phí!"

Nghe xong, Giang Thải Dĩnh nhịn không được mà trừng mắt nhìn ăn, nói: "Chỉ biết ăn! Hiện tại là lúc nào rồi!"

Giang Thần Hi chỉ cúi đầu nhìn sườn heo chua ngọt, lẩm bẩm: "Anh biết mình cần làm gì, đừng lo, em cứ lo cho sức khỏe của mình đi."

Ánh mắt Giang Thải Dĩnh man mác buồn, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Em biết bản thân mình thế nào, em rất tốt, anh cứ yên tâm theo đuổi chị dâu tương lai của em đi."

Giang Thần Hi nhìn em gái mình tươi cười sáng lạn, trong lòng lại buồn thê lương, đúng là vận mệnh trêu người!

Thẩm Duy Nhiên vào toilet liền cố gắng đè nén tiếng khóc, lúc này lại nghe Loan Mộng thút thít. Loan Mộng giống như cô, hoặc nói đúng hơn là bọn họ và Giang Thải Dĩnh, ba người đều giống nhau.

Cả ba đều khát vọng sự ấm áp, một người dùng sự lạnh nhạt ngụy trang, một người dùng vẻ điêu ngoa tùy hứng làm chiếc mặt nạ của mình, người còn lại lại cười không tim không phổi. Như vậy sẽ không khó chịu, sẽ không đau khổ.

Thẩm Duy Nhiên đứng bên ngoài gọi: "Loan Mộng, không sao chứ? Chúng ta về thôi."

Loan Mộng nghe xong liền mở cửa, khóc càng lớn. Lúc này hốc mắt Loan Mộng đã đỏ ửng, cộng thêm làn da trắng nõn, bộ dáng lúc này rất giống một con thỏ con. Đây là cảm giác đầu tiên khi Thẩm Duy Nhiên gặp Loan Mộng.

Vốn là cảnh tượng bi thương, Thẩm Duy Nhiên nhìn Loan Mộng lại bật cười, còn Loan Mộng lại khóc vô cùng thê lương. Cô dùng sức ngăn nước mắt chảy ra mới không để toilet bị ngập lụt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play