"Huyết Vân Phượng, con đứng lại cho ta"
Trong căn phòng rộng lớn được bày biện theo phong cách hoàng gia cổ điển của Tây Âu, Huyết đại nhân như một đại thần bước ra từ trong thần thoại.
Mỗi hơi thở và cái nhấc chân đều toát ra khí thế và cốt cách thanh cao của một bậc vương giả.
Hắn đứng lại chầm chậm quay đầu, bộ áo vest lịch lãm khoác trên người ôm lấy vóc dáng hoàn mỹ "Những gì cần, con đã nói xong hết rồi.
Trương Tiểu Nhiễm có chết hay như nào đi chăng nữa cũng không liên quan đến con.
Nếu ba thích thì đi mà cưới cô ta về mà củng cố chính trị"
"Mày… mày…"
Huyết phu nhân đứng bên cạnh cũng bị chọc cho tức điên người "Vô lễ, sao con lại dám.."
"Ba mẹ sỉ nhục người con yêu như vậy cũng là vô lễ rồi"
"Nếu mày dám bước chân ra ra khỏi đây nửa bước thì tao sẽ gạch tên mày ra khỏi danh sách người thừa kế của Huyết Thị"
Đối diện với sự uy hiếp và áp bức này từ Huyết đại nhân, hắn lại chẳng mảy may quan tâm, bước chân liền dừng lại nhưng vẫn không quay đầu
"Ba nói lời thì nhớ giữ lời đó"
"Hừ, như vậy tức là mày đã không còn là người của Huyết gia, bước chân ra khỏi cánh cửa này cũng đừng tiêu tiền của Huyết gia, nhà cửa, xe, và thẻ tất cả đều để lại hết đi.
Để tao xem một kẻ chỉ quen thói đời ăn chơi hưởng thụ như mày không có sự chống đỡ của Huyết gia mày sẽ sống như thế nào"
"Ông à, ông bớt nóng" Huyết phu nhân liền can ngăn "Vân Phượng, con mau xin lỗi ba ngay"
"Chắc là để mẹ thất vọng rồi, ba mẹ ở lại bảo trọng nha"
Hắn vẫn kiên quyết rời đi trong bộ dáng cả người không còn một xu dính túi, không còn mác danh của một cậu ấm Huyết gia
…
Hắn vì cô mà từ bỏ đi quyền thừa kế cao quý của Huyết Thị, cũng vì bảo vệ cô gái nhỏ bé này mà dám cãi lại cha mẹ, vậy mà Nguyệt Ân trước mắt hắn lại chỉ biết trách móc còn đuổi hắn đi, cô có phải là quá tàn nhẫn rồi không
"Ưm..
Ư, anh… …"
Hắn liền tìm đến môi mỏng của cô mà áp sát, đầu lưỡi ấm nóng khuấy đảo bên trong khoang miệng thơm tho đầy mật dịch
"Ưm, ư..buông.."
"Hộc hộc,...!Anh muốn nuốt sống tôi có phải không hả"
"Tôi bảo em bao nhiêu lần rồi, khi hôn tôi thì nhớ phải thở"
"Mau cút khỏi nhà tôi ngay, ngay lập tức"
Hắn thật sự đã không còn nơi nào để đi tại sao cô gái này lại cứng đầu không chịu tin cơ chứ
"Tôi đã cho em vay 500 nghìn bảng Anh, cũng không ngần ngại giúp đỡ em trai em và mẹ em trong lúc nguy nan nhất.
Bây giờ, tôi khốn khổ bị gia đình từ mặt em lại nỡ lòng nào không chịu giúp tôi ư, muốn đuổi tôi ra ngoài làm kẻ lang thang đầu đường xó chợ ư"
Nhìn xem, gương mặt này bộ dáng này cùng cơ thể hoàn mỹ sát gái của hắn nếu không làm diễn viên thì quả thật là rất uổng phí rồi.
Nhưng cô tuyệt đối không được để hắn mang ra làm trò đùa được, một kẻ sẵn sàng vung ra một số tiền lớn lại coi như hạt cát bé bây giờ lại nói câu không có chỗ nào để đi, đúng là hắn sợ trên đời này thiếu chuyện cười hay gì
"Rốt cuộc thì anh muốn cái gì từ tôi chứ hả, hay là bây giờ anh cảm thấy 500 nghìn của anh có thể… có thể khiến tôi mất đi cả lòng tự trọng có phải không.
Với anh nó là số tiền nhỏ, nhưng với tôi… với tôi nó là cả một vấn đề đó.
Anh làm ơn đừng đùa giỡn như vậy nữa"
Nhìn cô đã sắp khóc đến nơi rồi Huyết Vân Phượng không còn cách nào khác, anh liền lôi hết quân tư trang trong người ra trong người chỉ còn chút tiền mặt, thẻ lớn thẻ nhỏ liền trực tiếp đốt bỏ trước mặt cô
"Em đã tin chưa, nếu như tôi thật sự như những gì em nói thì tôi sẽ không ngu ngốc mà đốt hết thẻ lớn thẻ nhỏ như vậy đâu.
Tôi đã nói là bị cha mẹ từ mặt rồi đuổi ra khỏi nhà rồi.
Tiểu tổ tông như em tôi ngàn vạn lần cũng không dám trêu đùa".
Truyện Đông Phương
"Sao…"
"Tôi bây giờ đã không còn chỗ nào để đi nữa rồi, chẳng lẽ em cũng muốn xua đuổi tôi như vậy sao"
Cô đã hết cách với hắn đành nhận lời cho hắn ở lại nhà mình với điều kiện làm việc nhà để trừ cơm.
Nhìn bọn họ trong căn nhà nhỏ hệt như một cặp đôi đang yêu nhau vô cùng hạnh phúc
*kingkong* kingkong*
"Tiểu Ân, tôi đang dở tay em mau ra mở cửa giúp tôi"
"Ra liền ra liền"
Theo thói quen thường cô sẽ nhìn qua mắt mèo để xem người bên ngoài là ai và hôm nay cũng không ngoại lệ nhưng người đang đứng sau cánh cửa kia không ai khác lại chính là sếp của cô Trần Thiệu Khiêm
"Ôi trời ơi, trời đất ơi.
Không được rồi, Vân Phượng Vân Phượng"
"Sao thế, ai ở ngoài đó vậy"
"Là Thiệu Khiêm, Thiệu Khiêm đó"
Hắn lại chẳng mảy may quan tâm, chỉ nhếch môi liền có ý muốn ra ngoài mở cửa "Thì sao chứ, mở cửa ra xem tên đó muốn gì nào"
"Anh bị điên rồi sao, mau trốn đi mau trốn đi.
Mau trốn đi cho tôi, không được ra ngoài không được để cho ai nhìn thấy trong bộ dáng này.
Mau lên, vào phòng ngay lập tức trước khi tôi đuổi anh ra khỏi đây".