Ở Tây An khởi nguồn của mì trường thọ lưu truyền một câu vè như thế này: Mì dài người thọ, một sợi đến cùng, mì còn người còn, mì đứt mệnh đứt...
***
Tốt nghiệp đại học năm đó tôi quyết định phóng túng một lần, đi du lịch tốt nghiệp. Nhưng xấu hổ là ví tiền rỗng tuếch dù kế hoạch lên đường dày một xấp cuối cùng cũng đành phải hủy bỏ kế hoạch ra nước ngoài lựa chọn cố đô của triều đại thứ 13 Tây An.
Từ chuyến xe lửa muộn đi ra thì mặt trời đã xuống núi, lúc tôi đuổi đến trạm xe chuyến xe cuối cùng 307 đã xuất phát từ 10 phút trước.
Tôi ủ rũ cúi đầu ra khỏi trạm xe định tìm nhà trọ ở lại một đêm. Nhưng vừa đi chưa được mấy bước thì có một thanh niên mặt mày sáng sủa đi tới: Soái ca, xin hỏi anh có biết chỗ nào có nhà nghỉ không?
Thân hình anh ta cao lớn, tỉ lệ cân đối, ngũ quan anh tuấn cùng với dáng vẻ tươi cười tự nhiên khiến cho ấn tượng đầu tiên với người đối diện rất tốt. Trong góc có một cô nương thanh tú xõa tóc đang đứng đưa mắt nhìn anh ta, chắc là một đôi tình nhân.
Tôi bật cười: Thật trùng hợp tôi cũng đang đi tìm nhà nghỉ. Nào, cùng đi đi!
Thanh niên nọ tên là Trương Chí Cường cũng là đến Tây An du lịch. Hai chúng tôi nhanh chóng trở nên quen thuộc không giới thiệu nhiều liền sóng vai đi trên đường, vừa nói chuyện phiếm vừa đưa mắt tìm kiếm nhà nghỉ.
Bạn gái anh ta lại lẳng lặng đi phía sau lưng chúng tôi không nói một lời, dáng vẻ khôn khéo hiểu chuyện khiến tôi thầm tán thưởng trong lòng.
Mặt trời dần dần khuất sau mái hiên, rốt cuộc ở cuối ngã tư đường chúng tôi cũng nhìn thấy một cửa hàng cũ nát, trên cửa dùng sơn đỏ viết mấy chữ to "dừng chân ăn cơm". Tôi hơi không thích, muốn tìm tiếp nhưng Trương Chí Cường bên cạnh đã cất bước đi vào. Tôi bất đắc dĩ đành phải đi theo bước vào cửa tiệm.
Trước quầy là một ông lão gầy ốm đang bưng bát mì xào miệng đầy dầu với ớt đỏ, trông có chút dữ tợn.
Nghe được động tĩnh vào cửa của chúng tôi, ông ta ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm chúng tôi, nhếch miệng cười: Chàng trai, nghỉ chân à? Vừa hay nơi này điều kiện rất tốt, nước nóng cái gì cũng có hết.
Khóe miệng tôi co rúm, sắc mặt khó coi gật gật đầu: Cho hai phòng.
"Vẫn là một phòng đi" Trương Chí Cường đột nhiên ngắt lời tôi, sau đó nhìn tôi cười "Ra bên ngoài, tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó".
Tôi sững sờ: Vậy bạn...bạn gái anh thì làm sao?
Câu nói tiếp theo của Trương Chí Cường lại khiến cho tôi như rơi vào hố băng: "Người anh em, tôi đi du lịch một mình lấy đâu ra bạn gái?"
Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn lại, trước cửa trống không, nửa bóng người cũng không có, cô gái khi nãy đi đâu rồi?
...
Không lẽ chỉ là trùng hợp đi cùng đường mà thôi? Tôi nghĩ thầm trong lòng đổi thành một phòng cùng với Trương Chí Cường đi vào.
Nhưng không ngờ nhà nghỉ rách nát này lại có không ít khách trọ, bọn họ đều rất ôn hòa, tranh nhau chào hỏi chúng tôi dáng vẻ dường như rất vui mừng. Tôi cười đáp lễ từng người, cười đến mặt cũng trở nên cứng đơ.
May là bên trong phòng cũng không tệ lắm, ga giường đệm chăn không hề có bụi ngoại trừ ánh đèn hơi tối một chút thì dường như không có chỗ để chê. Tôi lập tức ngã xuống giường, vùi mình vào trong chăn bông dày: "Mệt quá"
Trương Chí Cường vẫn còn rất hứng thú nói chuyện, cầm lấy tay tôi thao thao không ngừng, nhất định phải kết bạn QQ với tôi. Còn nói cái gì mà vừa mới thất tình một mình đi giải sầu nên rất thích kết giao bạn mới.
"Cậu xem này, bạn gái trước đây của tôi. Thế nào, có đẹp không?" Anh ta mở một tấm hình từ album điện thoại đắc ý đưa cho tôi.
"Hai người vì sao lại chia tay?" Tôi lười biếng ngáp một cái nhận lấy điện thoại, thuận miệng hỏi nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút kỳ lạ. Dáng vẻ tự hào vì bạn gái cũ của anh ta không giống như là người vừa mới thất tình.
Gợi lên chuyện thương tâm của anh ta tôi hơi ngại chỉ có thể im miệng cúi đầu, nhưng một giây sau tôi xém chút nhảy dựng lên, xém chút ném luôn di động của anh ta đi. Cô gái trên tấm ảnh, áo trắng như tuyết, nét mặt tươi cười như hoa.
Chính là cô gái lúc nãy đi theo chúng tôi một đoạn đường!
"Người anh em cậu không sao chứ?" Trương Chí Cường quan tâm lại gần.
Tôi miễn cưỡng cười một tiếng, cố gắng giả bộ như không có việc gì, đưa di động trả lại rồi lặng lẽ giữ khoảng cách với anh ta, trong lòng thầm hạ quyết tâm, sáng sớm ngày mai phải rời khỏi người này càng xa càng tốt!
Lại hàn huyên một hồi, bụng chúng tôi đều đói bèn xuống lầu tìm ông chủ nhà nghỉ: "Gần đây có chỗ nào ăn đêm không?"
Ông chủ cười cười nói: "Xem như cậu đến đúng lúc, hôm nay là sinh nhật của ta, ta vừa nấu xong một nồi mì trường thọ ăn cùng đi"
Mì trường thọ? Lần đầu tiên tôi nghe đến loại đồ ăn này, mặc dù có hơi không thích lắm nhưng vẫn hiếu kì ngồi xuống.
Ông chủ bưng tới một cái bát lớn, bên trên phủ đầy một lớp tương đỏ dường như là hỗn hợp nước ép của cà chua và ớt
Tôi cầm lấy đũa khều một cái, sợi mì được gắp lên cao nhưng làm thế nào cũng không nhìn thấy điểm kết thúc, tôi sững sờ, không biết nên ăn như thế nào.
Ông chủ cười giải thích: "Đây là mì trường thọ, một sợi một bát. Chữ mì và chữ mặt không phải là cùng một chữ sao nên mì trường thọ cũng chính là độ dài tuổi thọ, cát lợi.
Tôi cảm thấy hơi thú vị, bưng bát lên định ăn. Bất thình lình đột nhiên ông chủ mở miệng: "Người xưa nói rằng, mì dài người thọ, một dây đến cùng, mì còn người còn, mì đứt mệnh đứt"
Giọng nói khoan thoai kéo dài nhưng lại có chút đáng sợ.
Lời này vừa nói ra, tôi hơi giật mình. Chỉ là câu ngạn ngữ thôi nhưng lại nói ra bây giờ không phải cố tình dọa người sao? Ông chủ này nhìn là người tốt sao lại làm chuyện như vậy??
Mà cô gái vừa nãy kia..khiến lòng tôi có chút kiêng kị những thứ này.
Do dự trong chốc lát, cuối cùng tôi vẫn không thắng nổi cái miệng với dạ dày. Tôi thử gắp lên sợi mì nhét vào miệng, ăn từng đoạn nhỏ, từ đầu tới cuối ngậm sợi mì trong miệng không dám để cho nó rơi xuống.
Sợi mì không có vị gì còn hơi sần sùi nhưng ăn cẩn thận từng li từng tí như vậy cũng có chút thú vị.
Trương Chí Cường dường như không thích cho lắm, cầm đũa hồi lâu vẫn không ăn. Tôi thấy bầu không khí có hơi ngượng ngùng nên không để ý bên trong miệng vẫn còn sợi mì liền hàm hồ bắt chuyện với ông chủ.
"Chú ơi, đây là sinh nhật bao nhiêu tuổi ạ?"
Khụ khụ...Ông chủ đột nhiên ho lên, hồi lâu sau vẫn chưa thở lại bình thường. Hơn nửa ngày, ông ta mới cất lời: "Ta ư, đã hai mươi nồi bánh chưng rồi"
"Chú nói giỡn sao?" Tôi cười thậm chí nước bọt bên trong miệng còn bắn ra ngoài, "Nhìn tướng mạo của chú, sợ là bốn mươi có lẻ rồi? Sao có thể còn ăn sinh nhật hai mươi được chứ?"
Ông chủ cúi đầu, miệng ngập ngừng nói cái gì đó. Tôi nhịn không được chậm lại tốc độ ăn mì, ngưng thần lắng nghe. Từ từ, tôi nghe rõ câu nói của ông ta.
"Năm đó chết lúc hai mươi tuổi, lấy ở đâu ra sinh nhật hai mươi mốt?"
Nghe nói như thế, tôi giật bắn mình không cẩn thận cắn vào đầu lưỡi, đau đến la lên, sợi mì trong miệng cũng theo đó mà bị đứt ở trong bát.
Một giây sau, trong mắt ông chủ toát ra một loại ánh mắt dọa người, nhìn chằm chằm vào cái bát trước mặt tôi tựa như sói đói thấy được dê non.
Ông ta lộ ra vẻ mặt cười giả tạo: "Nhóc con, đừng lãng phí lương thực, phần còn lại để ta giúp cậu ăn cho"
Tiếp đó, ông ta không chút khách khí vươn tay đến cái bát. Không từ biết lúc nào, mấy khách trọ cũng vây xung quanh chúng tôi, không thèm chờ đợi mà nhào tới. Một đám người vì nửa bát mì còn lại của tôi thế mà bắt đầu giành giật.
Tôi và Trương Chí Cường nhìn đến trợn mắt há mồm, không biết một màn diễn ra trước mắt này rốt cuộc là cái gì.
Mấy người càng tranh càng hung ác, thậm chí động thủ, dùng móng tay bén nhọn cào từng vệt rớm máu lên tay ông chủ, ông chủ thì mở hàm răng lởm chởm của mình hung hăng cắn vào mu bàn tay của người trước mặt.
Trong tiềm thức tôi không muốn đem mì thừa cho bọn họ vì luôn cảm thấy sẽ có hậu quả gì đó rất đáng sợ. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của bọn họ, tôi bỗng lạnh hết cả người, chỉ biết tìm đường thoát thân
Khi tôi chạy ra cửa, Trương Chí Cường không đi cùng tôi. Hình như anh ta đã sợ đến ngu người, ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn chằm chằm đám người kia. Tôi do dự một chút nhưng vẫn không quay lại kéo hắn, tiếp tục phóng ra bên ngoài cửa.
Chân vừa nhảy qua cửa thì Trương Chí Cường đã đuổi đến ở phía sau, níu tay tôi chạy ra ngoài. Người cao chân dài, có hắn tốc độ của tôi lập tức liền nhanh hơn gấp đôi, bỏ xa đám quái nhân ở đằng sau.
Bên ngoài không biết từ lúc nào khách trọ đã vây đầy, bọn họ nở nụ cười quỷ dị quen thuộc trên mặt, dường như trước giờ chưa từng buông lỏng, ngăn cản ở bốn phương tám hướng. Trương Chí Cường mang theo tôi tả xung hữu đột, cuối cùng vẫn bị bọn họ dồn vào góc.
Cùng đường mạt lộ tôi nhắm nghiền hai mắt. Lúc này, Trương Chí Cường đột nhiên hít sâu một hơi, đem tôi đẩy ra phía sau cả người che khuất đầu của tôi.
Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã cảm thấy một trận rung chuyển. Tòa nhà bị sập, gạch vỡ và xi măng từng khối, từng mảnh rơi xuống nện lên người Trương Chí Cường. Mặc dù tôi được che chắn kỹ càng vẫn có thể nghe được tiếng vật cứng va vào cơ thể.
Vì cái gì chứ? Chỉ vừa mới gặp mặt tại sao anh ta lại liều mạng bảo vệ tôi?
Cuối cùng một khối đá rơi qua người Trương Chí Cường, nện vào đầu tôi. Trước khi hôn mê, tôi chỉ nghe được mơ hồ Trương Chí Cường gọi điện thoại báo cảnh sát.
"Cảnh sát, chúng tôi gặp sạt lỡ, vị trí là...."
...
"Tôi đang ở đâu? Đau đầu quá...?" Hoặc là nói, toàn thân trên dưới đều đau như muốn tan ra thành từng mảnh.
Tôi chậm rãi mở mắt ra, bên tai truyền đến tiếng chim hót trong trẻo, nhìn quanh bốn phía tôi thấy mình đang nằm trên một cái giường màu trắng, nhìn cảnh vật trong phòng này dường như là phòng bệnh.
"Tôi....còn sống trở về sao?" Nghĩ đến tối hôm qua Trương Chí Cường liều mình cứu mình, tôi đột nhiên cảm thấy chóp mũi cay cay.
"Anh ta đâu, anh ta vẫn ổn chứ?"
Tôi ngọ nguậy ngồi dậy, đột nhiên vang lên tiếng ding dong.
Là tin nhắn QQ! Điện thoại của tôi đang đặt ở đầu giường! Mở ra xem, là Trương Chí Cường: "Người anh em, cậu vẫn ổn chứ?"
Tôi kích động ngay lập tức, không thể khống chế nổi tốc độ đánh chữ: "Chí Cường anh không sao chứ? Hôm qua nếu không phải anh cứu tôi, chỉ sợ tôi đã..."
Bên kia gửi lại một icon cười ngây ngô: "Không cần cám ơn đâu, đây đều là chuyện tôi phải làm"
Hôm qua còn nghĩ nhất định phải cách xa anh ta một chút, mình thật không phải là người mà! Không phải chỉ là ma nữ thôi sao? Nếu không phải anh ta cứu mình một mạng, mình giờ đã là ma rồi. Mình nhất định phải nhắc nhở cậu ta chuyện ma nữ!
Nghĩ như vậy, tôi dịu dàng nói với Trương Chí Cường: "Người anh em, có câu nói tôi không biết nên nói thế nào... Có nhiều thứ, anh cần giữ khoảng cách một chút..."
Anh ta lập tức trả lời, nội dung lại vượt quá dự kiến của tôi: "Cậu...chán ghét tôi như vậy sao?"
Tôi ngây ngẩn cả người, cảm thấy có gì đó không ổn.
Vừa định nói thêm thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, một người mặc đồng phục cảnh sát đi đến bên giường, nhìn đại khái ba bốn mươi tuổi.
"Đồng chí cảnh sát, cuối cùng tôi cũng đợi được các anh đến!" Tôi không thể đợi được muốn kể cho bọn họ tất cả mọi việc, thậm chí không thèm cân nhắc bọn họ có tin tưởng những sự việc ly kỳ này hay không.
Nhưng vị cảnh sát trung niên kia lại nghiêm mặt ngắt lời tôi.
"Anh bạn, chúng tôi xin chia buồn cùng anh, bạn anh không thể cứu chữa được đã qua đời rồi"
Cái gì? Tôi ngẩn người, Trương Chí Cường không phải anh ta...đang chat với tôi sao?
Ding dong điện thoại đột nhiên vang lên, lại là tin nhắn của Trương Chí Cường. Tôi vô thức ấn mở khung chat, bên trong chỉ có mấy chữ ngắn ngủi.
"Đã như vậy, vĩnh biệt."
Avatar QQ của anh ta, đột nhiên tối đi. Cảnh sát thấy tôi nhìn chằm chằm điện thoại không nói lời nào, có chút khó hiểu vỗ vỗ vai của tôi. Cả người tôi nổi da gà, bị cái vỗ này làm giật mình kêu lên "A" một tiếng làm anh ta giật mình ngược lại.
Anh ta cau mày nhìn tôi đánh giá, khoát khoát tay nói: "Có vẻ trạng thái anh đang không tốt lắm, vẫn nên nghỉ ngơi thêm một lát đi. Tôi họ Lý, buổi chiều tôi lại tới tìm anh, còn một số chi tiết liên quan tới chuyện ngày hôm qua cần anh chứng thực".
Khi cảnh sát Lý đi ra ngoài, nhẹ nhàng gài cửa lại, tôi ở trên giường đã lệ rơi đầy mặt.
Trương Chí Cường, vì cứu mình mà chết. Mà mình sau khi chết còn tổn thương anh ta.
...
Nằm trên giường đến trưa, bụng tôi đã kêu rột rột. Tôi sờ soạng túi quần, tìm thấy bên trong quần áo bệnh nhân một phiếu ăn, chuẩn bị đi đến căn tin bệnh viện ăn cơm.
Tôi theo bảng chỉ đường trên hành lang thẳng một đường tìm kiếm nhưng kỳ quái là dòng người bên cạnh lại càng ngày càng thưa thớt. Không đúng, giờ này nhà ăn nên nhiều người nhất mới đúng chứ... Khi tôi còn đang nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy bên phải mũi tên trên tường hai chữ nhà ăn hai chữ được viết to trên cửa
Tìm được rồi! Tôi vội vã xông vào, bên trong nhộn nhịp ngồi không ít người, đều là người mặc quần áo bệnh nhân. Cửa sổ mua cơm dường như cũng không đông, tôi liền đi tới đưa phiếu ăn ra: "Xin chào, tôi muốn..."
"Cầm nhầm thẻ rồi" dì bán cơm khuôn mặt xanh mét nói "cái này không xài được"
"Y tá nói với tôi chính là thẻ này mà..." Tôi có chút không hiểu, vừa định hỏi lại cẩn thận thì sau lưng đột nhiên có người vỗ vào vai.
"Tiểu tử, mới tới hả?" Tôi xoay đầu lại, là một bác sĩ già mặc áo blouse trắng.
Tôi gật gật đầu, đưa thẻ cơm của mình ra: "Bác sĩ, thẻ này tại sao không xài được?"
Bác sĩ cười cười: "Thẻ của cậu là thẻ tạm thời, chỗ này không nhận"
"Vậy làm sao mới có thể làm được thẻ chính thức?" Tôi bắt đầu khó chịu. Bệnh viện gì vậy, một cái phiếu ăn còn làm nhiều loại như vậy.
"Ở bệnh viện thêm mấy năm từ từ sẽ có. Ầy, để tôi giúp cậu mượn thẻ" Bác sĩ ngăn một bệnh nhân lại, lấy của anh ta một tấm thẻ trắng xanh đan xen.
Khi nhận tấm thẻ, tôi nhíu mày: "Cảm ơn bác sĩ, nhưng tôi đã gần như khỏi hẳn, sắp xuất viện rồi"
Dì bán cơm dường như nghe thấy chuyện gì rất buồn cười, bắt đầu cười ha ha: "Xuất viện? Tôi ở chỗ này bán tám mươi bữa cơm đoàn viên, lần đầu nghe có người nói tới rồi còn muốn đi. Cầm thẻ tạm thời rồi mà vẫn nghĩ mình là...."
Lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Nhóc con, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi, mì vẫn còn chưa ăn xong đâu!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT