Trời bắt đầu nhá nhem tối, những bóng cây hòa vào màn đêm thật nhanh, từng cơn dông thốc bay đám lá cây trên đường rồi cuộn xoáy, giằng xé tả tơi. Ông già Năm trùm sùm sụm cái nón lá cố rảo bước nhanh về nhà. Mây đen kéo tới che kín bầu trời, mấy ngày nay đang có bão to, chiều nào cũng mưa, kéo dài dai dẳng đến sáng.

Chợt, cơn gió thổi bay chiếc nón của ông lên, ông già đưa tay chụp lại, nhưng không kịp, cái nón bay đến vướng vào hàng rào của căn nhà ven đường.

Ông làu bàu mấy tiếng chửi, bước đến cố với tay lấy, đoạn hàng rào khá cao nên ông phải leo lên lấy, chật vật mất một lúc. Cầm chiếc nón định leo xuống thì chợt ông Năm thoáng thấy gì đó trên ban công căn nhà, ngước mắt lên nhìn, chợt mắt ông trợn lên, khuôn mặt kinh hãi, nhìn chằm chằm vào khung cửa mở toang, đen ngòm trên cao, ông run rẩy tuột xuống thật nhanh, vứt luôn cả nón, ông già bỏ chạy thục mạng. Miệng gào lên:

- Cứu tôi....cứu tôi với..có ma...

....

Vùng ngoại ô yên ả hôm nay chợt ồn ào, mấy người hàng xóm xung quanh và cả dân trong vùng cũng đứng ngoài ngó nghiêng vào. Có những tiếng bàn tán lao xao:

- Chủ mới à?

- Ừ, họ chuyển đồ đạc đến mấy ngày nay rồi.

- Lâu lắm mới có người đến ở nhà này đó, chắc người nơi khác tới.

- Ừ, chứ người ở đây ai mà mua...

- Nhà này cũng còn đẹp quá mà...

Giọng một người đàn bà:

- Thôi, có cho không tôi cũng không dám ở.

- Thôi bà ơi! Bà làm gì ghê vậy? Nhà này đắt lắm đó, cỡ bà sao được ở trong nhà này.

Người đàn bà cao giọng:

- Có đắt hơn cũng không ở được.

- Sao không ở được?

- Nhà này có...

Chợt một tiếng đàn ông sang sảng cất lên, ngắt ngang lời nói của bà ta.

- Mấy ông mấy bà làm gì mà túm tụm lại đây hết vậy?

Ông Lộc, người đàn ông vừa vào, nhìn vào người đàn bà, nghiêm giọng:

- Thím Tám sáng nay không đi bán hay sao vậy? Không đợi bà ta trả lời ông nói tiếp: - Đừng gieo tin đồn thất thiệt làm người xung quanh hoang mang, vậy cũng là tội đấy.

- Tôi...tôi có nói gì đâu...

- Tôi nhắc thím vậy thôi, thấy thím hay đi chùa, tội khẩu nghiệp cũng là tội nặng đó.

Thấy mấy người đàn ông đang chật vật tìm đường khuân vác đồ đạc vào nhà, ông Lộc bảo:

- Mấy ông mấy bà không giúp gì được thì tránh ra cho người ta dọn dẹp.

Đám đông lúc này mới vãn.

Một người đàn ông cao lớn tóc hoa râm bước đến vồn vã bắt tay ông Lộc. Đó là ông Thành người mới dọn đến căn biệt thự.

- Hôm nay đã dọn xong hết chưa anh hả? Ông Lộc nhìn quanh quất, hỏi.

- Đến chiều nay là chuyển xong hết đồ dùng rồi anh, còn việc sơn sửa lại thì chắc sẽ làm sau. Căn nhà vẫn còn tốt lắm, nên cũng không vội. Tôi muốn cho người nhà ổn định chỗ ở trước, vì lúc này con gái tôi không khỏe lắm.

- Cháu nhà bị làm sao vậy?

- Nó học hành căng thẳng quá nên sức khỏe không tốt cần tĩnh dưỡng một thời gian, nên tôi mới muốn dọn đến đây, mong không gian yên tĩnh sẽ giúp công việc điều trị tốt hơn

- Ừ, tôi cũng có con gái, cũng không mong gì nhiều, chỉ mong nó khỏe mạnh là tốt rồi.

Ông Thành đưa mắt nhìn Bảo Châu, đứa con gái lớn đang đi dạo quanh vườn, thở dài: - Giờ tôi cũng chỉ mong có thế.

...

Chiều xuống, gió thổi qua những hàng cây trong khu khuôn viên rộng quanh nhà mát rượi, Châu cùng mẹ, thong thả dạo quanh sân.

Bà Diệu bước theo con, bà nhìn xung quanh, khu vườn rộng quá, ngoài phần sân rộng trước nhà thì phía sau còn cả một khu vườn, những mái tôn cũ xỉn màu lấp ló sau những tàn cây, vết tích của một cái xưởng cũ, nghe nói là của người chủ trước.

Cái xưởng được bao quanh bởi hàng rào lưới rỉ sét, xập xệ, dây leo quấn đầy trông hoang phế. Hai mẹ con đứng nhìn vào, chợt bà Diệu thấy lạnh lạnh nơi sống lưng, có tiếng mèo kêu văng vẳng từ trong khu nhà tối tăm đó. Châu níu tay mẹ.

- Nhìn chỗ này đáng sợ quá mẹ!

- Có gì đâu con, nhà cũ nên vậy thôi, để vài bữa nữa ba con gọi người đến dọn đi cho thoáng.

- Mình đi khỏi đây đi mẹ!

Hai người vừa quay lưng đi một đoạn, một linh tính khiến Châu quay đầu lại, mắt cô chợt nhìn thấy một bóng trắng thoáng qua đoạn hàng rào đổ nát mà cô với mẹ vừa đứng, Châu khựng lại, định thần nhìn thì chẳng thấy gì.

- Gì thế con?

- Dạ! Không. Châu lắc đầu, bước tiếp, phía sau lưng họ, một cơn gió lạnh lướt qua.

Vừa đến cổng, hai mẹ con nghe có tiếng rên rỉ, một bà già đang ngồi trước cửa, bà ta cứ lãng vãng trước cửa nhìn vào mấy ngày hôm nay rồi, miệng lẩm bẩm gì chẳng rõ, ngỡ bà ta là ăn xin nên bà Diệu đến định cho chút tiền, bà ta liền nhanh như cắt nắm chặt lấy tay bà, rồi ghé sát mặt thì thào:

- Mấy người...mấy người phải đi nhanh lên, đừng ở đây...chổ này...họ không cho ai đến đây ở đâu, họ sẽ...nơi này là của họ...mấy người đi khỏi đây đi....

Bà Diệu nghe xong mấy lời ghê gớm kia thì sợ hãi giật tay lại.



- Họ sẽ không cho ai vào nhà họ đâu, bà ta hạ giọng lẩm bẩm, họ vẫn ở đây...

Vừa nói, bà ta vừa giơ cánh tay khẳng khiu chỉ vào trong nhà, hai mẹ con nhìn nhau kinh hãi. Bà Diệu vội đưa con gái vào nhà

...

Những lời xì xầm bàn tán của người xung quanh, cùng việc gặp gỡ đáng sợ với bà già lúc nãy khiến bà Diệu thấy lòng bất an. Bà kể cho chồng nghe những lời bà già điên nói. Ông Thành gạt đi, trấn an vợ đừng tin những lời hoang đường điên khùng kia. Trước đến nay ông vẫn không tin những chuyện này. Ông chẳng muốn bận tâm, vì tìm được ngôi biệt thự này quả là ưng ý, vừa rộng rãi lại yên tĩnh, phù hợp để gia đình nghĩ ngơi sau những biến cố. Châu, đứa con gái của ông vừa trãi qua cơn nguy hiểm, sau một tai nạn kinh hoàng ông cứ tưởng là đã mất con bé, may sao nó vẫn còn sống, nhưng cú chấn động quá lớn khiến Châu rơi vào cơn trầm cảm nặng. Con bé trở nên ít nói, lặng lẽ như một cái bóng.

Có tiếng gió rít bên ngoài, ông nhìn những giọt nước mưa đang quất vào lớp kính lộp bộp, mưa rơi nặng hạt, càng ngày càng to hơn, phủ một lớp màn dày đặc lên khu biệt thự rộng lớn....

Châu áp người nhìn qua cửa sổ, nhìn những làn mưa xiên qua ánh sáng của ngọn đèn đường. Bảo Ngọc, em gái cô đang ngồi xem phim, lúc nào Châu cũng có người bên cạnh, kể từ lúc xảy ra tai nạn. Từ cái hôm kinh hoàng đó, khi chiếc xe lật ngang trên đường, cô lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của Nhân, thấy bàn tay anh đưa ra muốn nắm lấy tay cô, đó là lần cuối cùng cô nhìn thấy anh. Tỉnh lại trong bệnh viện, cô đau đớn khi biết đã mất anh vĩnh viễn, tại sao? Tại sao số phận khiến cô và anh phải chia lìa? Cô hỏi câu hỏi đó hằng trăm nghìn lần mà chẳng thể vơi nỗi đau khiến cô như trở thành một kẻ điên dại. Cô áp mặt vào lớp kính lạnh ngắt.

Bảo Ngọc đang xem phim, gương mặt lộ vẻ chán ngán, cô chẳng thích về đây ở chút nào, cô chỉ thích ở nhà cũ, nơi trung tâm thành phố náo nhiệt và vui vẻ. Nhưng cô không dám phản đối, vì chị cô đang cần điều trị, và cô luôn mong chị trở lại như xưa, là một cô gái vui vẻ, hay chơi đùa cùng cô. Cô nhìn chị đang đứng bên khung cửa, chợt cô trợn mắt nhìn ra, gì thế kia? Bên ngoài lớp cửa kính, đối diện, không, là đang áp sát vào mặt chị cô, bên kia lớp kính, một bóng người áo trắng xõa tóc, một ánh chớp lóe lên, Ngọc nhìn thấy gương mặt đáng sợ đó hiện ra, cô hét lên kinh hãi...

Ông Thành nghe tiếng con hét liền chạy vào. Ngọc kinh sợ ngồi bệt dưới sàn, thấy ông Thành cô liền đưa tay chỉ ra cửa sổ:

- Ngoài... kia...ngoài...kia có ai đó.

Ông Thành tiến lại nhìn, thì chẳng thấy gì, ông quay lại hỏi Châu, vẫn đang đứng cạnh cửa sổ:

- Con có thấy ai không?

Châu lắc đầu, Ngọc kêu lên:

- Rõ ràng con nhìn thấy người đó mà, nó..nó...mặc áo trắng, xõa tóc, mặt trắng bệch, đứng ngoài nhìn vào...

Ông Thành bèn mở toang cửa sổ nhìn ra, bên ngoài tối om, trống trơn, cái thành lan can nhỏ hẹp và cũng chẳng có chổ nào để trốn. Ông đóng cửa lại.

- Ba chẳng thấy ai hết.

Bà Diệu từ dưới nhà chạy lên:

- Có chuyện gì thế?

- Có gì đâu? Con bé Ngọc nó la hoảng thôi, ông Thành vừa trả lời vừa kéo rèm cửa lại.

- Vậy mà làm tôi hết hồn, thôi hai đứa lo ngủ sớm đi, cũng khuya rồi.

Ngọc vẫn chưa hết sợ, cô len lén nhìn ra cữa sổ đã kéo rèm, khuôn mặt lúc nãy đáng sợ quá.

...

Bà Diệu khoan khoái đứng dưới vòi sen, làn nước nóng khiến bà thư giãn sau một ngày mệt mỏi. Giờ này bà chỉ muốn đi ngủ, với tay lấy khăn, chợt bà cảm giác như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình , bà quay lại, thở phào, thì ra là khuôn mặt bà trong tấm gương phía sau. Bà quay lại tiếp tục tắm, cảm giác đó lại đến, lạnh lạnh nơi sống lưng, như có ánh mắt nào đó đang nhìn, bà từ từ quay lại, nhìn... trong gương, một khuôn mặt trắng bệch, tóc bù xù che khuất một bên mặt, lộ ra một con mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn bà, bà kinh hoàng lùi lại, thì nhận ra nước xung quanh đã biến thành đỏ lòm như máu tươi, bà thét lên, chạy ra khỏi phòng...

Ông Thành đang chuẩn bị ngủ thì nghe tiếng vợ la hét, ông nhổm dậy bước xuống giường thì bà Diệu đã lao ra, mặt cắt không còn giọt máu.

- Bà làm sao thế?

- Có...có...ma...máu..máu..

- Có cái gì? Ông gắt

- Có... máu... trong phòng tắm. Bà vẫn lắp bắp...

- Vớ vẩn, bà nói vớ vẩn cái gì thế, vừa nói ông vừa bước vào nhìn, tôi có thấy cái gì đâu nào?

Bà Diệu run rẫy bước đến núp sau lưng chồng, ghé mắt nhìn. Quái lạ, đúng là chẳng thấy gì thật, cảnh tượng kinh hoàng lúc nãy đã biến mất, phòng tắm vẫn sạch sẽ.

- Bà chỉ giỏi thần hồn nát thần tính, thôi đi ngủ sớm cho khỏe.

...

Nửa khuya, Ngọc đang ngủ bổng thấy lạnh, cô cựa mình thì thấy đang nằm một mình trên giường, chị Châu đâu rồi? Cô nhìn quanh thì thấy Châu đang đứng phía cuối giường, trông cô như người bị mộng du, Ngọc định mở miệng cất tiếng gọi thì nhìn thấy một thứ khiến cô không cất nên tiếng. Phía cửa phòng đã mở toang tự lúc nào, bóng áo trắng lúc nãy hiện ra, Ngọc nhìn thấy nó lơ lững trên sàn nhà, trong ánh đèn ngủ chập choạng, cô nhìn thấy nước da trắng bệch trên khuôn mặt khuất sau mớ tóc dài của bóng áo trắng đó.

Người cô cứng đờ vì sợ, nhìn chị mình lững thững bước theo bóng trắng đó ra cửa. Mất một lúc, Ngọc mới trấn tĩnh lại, cô rón rén bước ra cửa, nhìn theo chị mình đang đi đến cuối hành lang. Còn Châu, cô thấy trước mắt mình là Nhân, người cô yêu đang vẫy tay gọi cô, cô mừng rỡ, vậy là anh đã trở về bên cạnh cô. Châu đưa tay cho anh nắm, rồi đi theo anh. Hành lang dài heo hút gió, mưa bão vần vũ ngoài kia, nhưng cô chẳng cảm thấy gì.

...

Ông Thành đang ngủ say, chợt ông thấy tay chân lạnh toát, trở mình nhìn sang bên thì không thấy vợ đâu, chổ bà Diệu nằm giờ trống trơn, ông nhổm dậy đưa mắt tìm, thì có thứ gì rơi trên mặt ông ươn ướt, ông đưa tay lên mặt, trong ánh sáng lờ mờ ông chỉ ngữi thấy mùi tanh tưởi của thứ nước nhơm nhớp vẫn đang tiếp tục nhỏ xuống từ trên trần nhà, ông ngước nhìn lên, thì...

Trên trần nhà lơ lững một xác người, máu từ đó nhỏ xuống từng giọt, từng giọt...Ông Thành hét lên....

- Ông ơi! Ông làm sao vậy?

Bà Diệu vừa gọi vừa lay chồng, ông Thành tỉnh dậy, nhìn thấy vợ bên cạnh, thì ra ông chỉ mơ, vậy mà người ông đổ mồ hôi như tắm, tim đập dồn trong ngực.

- Ông nằm mơ thấy gì, mà la hét ghê thế?

- Không...không có gì... ông cố trấn tĩnh, ông không muốn kể cho bà nghe giấc mơ khủng khiếp lúc nãy.

Lúc đó, Ngọc chạy vào kêu lên thảng thốt:

- Ba mẹ! Ra xem chị Châu bị làm sao kìa, chị định nhảy xuống đó...

- Cái gì? Bà Diệu kêu lên, rồi mọi người cùng chạy ra.

Cánh cửa dẩn ra ban công trên sân thượng mở toang, gió lùa vào dữ dội, mưa quất mạnh như xiên vào da lạnh buốt. Châu đứng chông chênh ngoài mưa gió, mắt nhìn ra xa xăm ngoài khoảng không tối đen, mờ mịt, nhưng trong mắt cô chỉ có Nhân, đang vẫy tay gọi cô, bao nhớ nhung dồn nén, cô thì thầm:

- Cho em đi theo anh với...

Chân cô bước lên thành lan can, chới với, bà Diệu gào lên:



- Con ơi...!

Ông Thành lao đến, vừa đúng lúc ôm kịp con gái trước khi cô ngã nhào xuống. Châu kêu lên một tiếng rồi ngất đi.

Bà Diệu cũng vội chạy đến ôm con, cả nhà ướt đẫm trong cơn mưa lạnh, Ngọc thoáng thấy gì đó lướt qua sau khung cữa nhà, là những bóng trắng...

...

Sáng hôm sau mưa tạnh, trời vẫn âm u. Bà Diệu mệt mỏi từ trên phòng con gái bước xuống. Ông Thành ngồi dưới phòng khách nhìn bà.

- Con bé Châu ngủ rồi hả?

- Tôi cho nó uống thuốc, đã đi ngủ rồi, có con bé Ngọc bên cạnh nữa.

- Tôi có gọi cho bác sĩ, ông ấy bảo có thể con bé bị mộng du.

- Mộng du? Bà Diệu hỏi lại. Trước giờ làm gì có chuyện này.

Ông Thành im lặng không đáp, bà se sẽ nói:

- Từ lúc đến nhà này nó mới bị, hay là...

Ông Thành ngắt lời:

- Bậy! Bà cứ hay nghĩ lung tung, mấy đứa nhỏ nghe được thì...

Tiếng chuông cửa vang lên dừng lời nói của ông, ông ra mở thì nhìn thấy ông Lộc. Lúc tối lũ chó nhà ông Lộc cứ hướng sang căn biệt thự này mà sủa inh ỏi, lấy làm lạ, nên sáng nay ông Lộc sang thăm. Hai người ngồi uống trà, nói vu vơ vài câu chuyện. Ông Lộc vui miệng hỏi:

- Sao anh biết căn nhà này mà mua?

Ông Thành thở dài:

- Do em họ tôi giới thiệu, nó chuyên kinh doanh bất động sản. Đúng lúc tôi đang cần một nơi như thế này nên đồng ý luôn. Gía cả cũng tốt, vì chủ trước muốn bán gấp để sang nước ngoài định cư.

- Vậy sao? Anh nghe giới thiệu vậy à? Anh có gặp người chủ trước chưa?

- Thì do thằng em nó lo hết, người nhà nên tôi cũng tin tưởng, cũng chưa gặp người đó.

Bà Diệu nãy giờ vẫn yên lặng, chợt lên tiếng:

- Anh có biết gì về gia đình người chủ trước ở đây không?

- Ờ... Ông Lộc ngập ngừng...dường như không muốn nói...tôi cũng không biết rõ lắm...

- Anh là hàng xóm, chắc cũng biết gì đó chứ? Bà Diệu nói tiếp, dù ông Thành tỏ ý không bằng lòng.

- Nói thật với anh. Mấy ngày nay ở đây xảy ra nhiều chuyện lạ lắm. Tôi cảm thấy không an tâm chút nào.

Đoạn, bà kể cho ông Lộc nghe những chuyện đáng sợ xảy ra với gia đình mấy ngày nay.

- Thật tình ông nhà tôi không tin những chuyện này, nên tôi muốn hỏi xem liệu những người ở đây lúc trước có gặp chuyện gì không.

Ông Lộc yên lặng, trầm ngâm một lúc:

- Tôi cũng không tin, nhưng...quả là có những chuyện mà tôi không giải thích được. Trước khi anh chị đến đây cũng có vài người đến, nhưng cũng chỉ dăm bữa nửa tháng là vội dọn đi luôn. Tôi cũng nghe họ kể lại những chuyện như chị vừa kể.... Thật ra... từ lúc người chủ đầu tiên mất...đến nay... Ông Lộc ngập ngừng...tỏ vẻ bối rối...thật tình tôi không muốn nhắc đến chuyện này, cũng đã một thời gian lâu rồi...anh chị lại mới dọn đến mà kể ra thì...

- Anh cứ kể đi, không sao đâu. Ông Thành nói.

Ông Lộc trầm giọng:

- Chủ đầu tiên, cũng là người xây nên khu biệt thự này là một ông chủ chuyên kinh doanh gỗ quí, cái xưởng làm mộc phía sau nhà cũng xây cùng lúc đó. Gia đình làm ăn ngày càng phát đạt, giàu có tiếng tăm một vùng. Vậy mà,...vào một đêm, bọn cướp vào giết hết cả nhà, không còn một ai sống sót. Lúc phát hiện ra thì đã muộn rồi, chẳng còn cứu được ai.

- Họ bị giết hết à? Bà Diệu run run hỏi.

- Chết hết, đều bị bọn cướp cắt cổ. Ông Thành rùng mình khi nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng đó, khắp nơi đều đầy máu.

Hai vợ chồng ông Thành nhìn nhau. Ông Lộc vội nói:

- Chuyện này xảy ra lâu rồi, những người sau này đến ở, họ cũng mời thầy về cúng nhiều lắm rồi.

- Nhưng anh nói cuối cùng họ cũng rời đi mà. Bà Diệu run giọng.

- Ừ,...À... Ông Lộc lúng túng, ông chẳng biết nói thế nào nữa.

...

Tiễn ông Lộc về, lúc quay lại thì ông thấy vợ đứng ở cửa, gương mặt đầy lo lắng.

- Tôi thấy sợ quá ông ạ, hay mình về lại nhà cũ đi, ông cũng thấy chuyện đêm qua rồi đó, con bé Châu lại bị như vậy, tôi không yên tâm. Bà khẩn khoản nhìn chồng.

Ông Thành suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

- Tôi sẽ đưa ba mẹ con về lại nhà cũ vậy, bà lên kêu tụi nó sắp xếp đi.

Bà Diệu vội chạy vào, ông Thành thở dài nhìn xung quanh, ông chợt nhớ tới giấc mơ kinh hoàng lúc tối.

...

Gia đình ông Thành ra xe rời đi lúc chiều muộn, lúc sắp bước lên xe mọi người nhìn thấy bà già điên lởn vởn ngoài hàng rào lẩm bẩm gì đó, thấy mọi người ra xe, bà ta liền sán đến:

- Đúng rồi...đi đi...đi xa khỏi nơi đây...trước khi họ nổi giận, đây là nhà của họ, họ không cho ai vào đâu...

Bà Diệu vội đưa con gái lên xe, đóng cửa lại, giục chồng lái đi nhanh. Châu và Ngọc ngồi phía sau, chợt Ngọc thấy chị mình quay nhìn lại, đưa tay lên vẫy vẫy... cô liền nhìn lại, cô thấy một thứ khiến cô nỗi gai óc vì sợ , trên ban công, dưới bóng màn đêm đổ xuống, lờ mờ một bóng áo trắng đứng nhìn theo, ở căn nhà bóng đêm đã bắt đầu che phủ, một màn đêm tối tăm, đi một đoạn xa, bên tai cô vẫn nghe văng vẳng tiếng la hét kinh hoàng từ căn nhà đó...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play