Triệu Tĩnh Vi cũng theo Kiều Sân gây hỗn loạn: "Dù cô ta muốn ra mặt cũng không được lấy mạng người ra đùa giỡn chứ, đứa bé còn nhỏ như vậy, lỡ xảy ra bất trách gì thì phải làm sao?"
"Anh Phó Qua..."
Lần này Kiều Sân kinh hoảng không phải là giả vờ, nếu hôm nay Kiều Niệm đã về huyện Tháp Hà cùng ba mẹ ruột thì dù cô ta có chọc thủng trời cô cũng không thèm quan tâm, nhưng bây giờ cô ta vẫn đang ở Nhiễu Thành. Lỡ chuyện này lên báo thì ngay lập tức cô ta sẽ bị dân mạng lột da, còn cô, nếu họ biết cô có một người chị như vậy, cho dù không phải là chị ruột đi chăng nữa thì cô cũng sẽ bị xỉ vả, cô không muốn bị cô ta liên lụy!
Kiều Niệm này sao lại biết gây tai họa như thế chứ!
Người xung quanh bị Kiều Sân ảnh hưởng cũng theo đó mà can ngăn, chỉ trích Kiều Niệm.
Phó Qua nhíu chặt mày, gương mặt anh tuấn tràn đầy bất mãn, tiến lên một bước định ngăn cản: "Kiều Niệm, cô đừng làm loạn nữa, mau tránh ra, chờ bác sĩ đến..."
Kiều Niệm đầu cũng không quay lại, lạnh như băng nói: "Đừng nói nhiều như vậy nữa được không, có phiền không chứ!"
"..." Tay Phó Qua cứng lại giữa khoảng không, thu tay thì không được, mà không thu tay thì không ổn, tay cứ gượng gạo để đó.
Trước kia Kiều Niệm chưa từng nói chuyện với anh bằng giọng điệu này.
Nhất thời anh có chút không hiểu cô bị làm sao.
Đột nhiên, đứa bé không hề có dấu hiệu của sự sống đang nằm trên đất bỗng sặc nước ho sặc sụa, thân người co lại ho khan kịch liệt, nước bẩn trong bụng cũng theo đó ho hết ra ngoài.
"Vậy mà lại có tác dụng!"
"Trời ạ, cô gái nhỏ này."
"Cô gái này biết y thuật?"
Trong đám người xem náo nhiệt phát ra từng trận thán phục.
Đám người Kiều Sân đều sợ ngây người, đặc biệt là Kiều Sân, cô ta trợn to mắt, cô không hiểu làm thế nào mà Kiều Niệm lại có bản lĩnh này.
Ngược lại, ông cụ tốt bụng trong đám người vây xem nhìn từ đầu tới cuối, thấy nhóm người của Kiều Sân luôn nói chuyện châm chọc, không khỏi trượng nghĩa thành thật nói: "Tôi nói này cô gái, cô không muốn ra tay cứu người thì cũng thôi đi, tại sao còn ở bên cạnh quạt gió thổi lửa nữa hả? Học sinh trường nào đấy?"
Triệu Tĩnh Vi ngượng ngập cãi lại: "Chúng tôi không biết bơi mà!"
Ông cụ không vui nói: "Bạn của cô chẳng phải từng học bơi sao, cũng không thấy mấy cô cứu người, cứ ở đó mà nói vớ vẩn! Con vẹt nhà tôi còn chẳng nói nhiều như vậy!"
Kiều Sân lớn lên trong sự nuông chiều, bởi vì nguyên nhân sức khỏe nên mọi người đều nhường nhịn cô, bình thường còn không nỡ nói chuyện lớn tiếng với cô vì sợ sẽ dọa tới cô. Cô đã bao giờ bị nói nặng lời như vậy! Mặt Kiều Sân tái nhợt, vô cùng tủi thân cắn môi
Đáng tiếc, ông cụ chẳng thèm để ý trò mèo của cô ta, tiếp tục mắng thêm vài câu mới ngừng.
Cuối cùng còn không quên nói: "Không biết cô bé cứu người là học sinh trường nào, thật là đứa trẻ ngoan, dũng cảm cứu người, không tranh không đoạt, tôi nhất định phải viết thư khen ngợi cho trường đó!"