Giang Ly cũng biết anh sẽ như vậy nên không thể làm gì khác hơn là nói: "Máy giám sát ở đường Vọng Giang Nam cho thấy vừa rồi Thần Thần vì nhặt đồ đã trượt xuống sông...Đã được mấy phút rồi, bên phía đó không có máy giám sát nên tình hình cụ thể vẫn chưa biết được... Cậu đừng gấp, tôi đã gọi đội cứu viện gần đó rồi, tôi cũng lập tức tới đó..."
Chiếc Phaeton màu đen thắng gấp một cái, xém chút tông vào vành đai xanh bên đường!
Ánh sáng trắng đen trước mắt Diệp Vọng Xuyên trở nên lẫn lộn, hô hấp của anh không khỏi thắt lại, giống như có người bóp cổ anh, nhất thời không thở nổi.
Cảnh tưởng lúc chị họ cận kề cái chết đã ủy thác Thần Thần cho anh còn sờ sờ trước mắt, tâm nguyện duy nhất là mong anh chăm sóc cho nó thật tốt...
Anh chợt đạp chân ga chạy về hướng Giang Ly đã nói.
Bên bờ, người vây thành một vòng, ồn ào thương lượng không ngừng.
Mấy người Kiều Sân và Phó Qua khó lắm mới chen được vào liền nhìn thấy Kiều Niệm cả người ướt nhẹp, vùi đầu như không thấy người vây xung quanh, tay không ngừng đè ép ngực đứa bé.
"Chị ấy đang làm gì vậy?"
Phó Qua thấy Kiều Niệm biết cấp cứu thì hơi bất ngờ: "Cô ấy đang làm hồi sức tim phổi cho đứa bé. Một loại phương pháp cấp cứu."
Kiều Sân thấy anh nhìn chằm chằm Kiều Niệm thì không vui, cô bĩu môi nói nhỏ: "Chị học cái này từ khi nào thế nhỉ? Không phải là xem trên tivi rồi làm bậy chứ? Đứa bé vẫn còn nhỏ như vậy, tốt hơn là đợi bác sĩ đến."
Phó Qua cũng cảm thấy Kiều Niệm không nên liều lĩnh tiến hành cấp cứu, dù sao cô không phải là người chuyên nghiệp trong lĩnh vực này, lỡ đứa trẻ xảy xa chuyện gì thì không nói rõ ràng được.
Anh ta hơi nâng cằm, lấy điện thoại ra: "Tôi biết người của bệnh viện thành phố, tôi sẽ gọi điện thoại nhờ họ nhanh chóng qua đây."
Bệnh viện thành phố của Nhiễu Thành là bệnh viện bậc ba, rất nổi tiếng trong các bệnh viện nội thành xung quanh, đăng ký số thường rất khó, không phải ai cũng biết các bác sĩ ở đó.
Chỉ có Kiều Niệm cảm thấy giọng nói bên cạnh quá ồn ào, mặt trái xoan trắng như tuyết của cô có nét cáu kỉnh viết trên mặt, toàn thân ướt đẫm nước, mái tóc như rong biển xõa trên vai, áo sơ mi cùng áo phông bị vò nát, khi ướt dính vào cổ, trên cái cổ trắng như tuyết có vết máu do đứa bé cào.
Đỏ trắng đan xen, yêu dị mê người!
Nhìn thấy cô đã nhấn một lúc lâu mà đứa bé còn chưa phun nước trong bụng ra mà hô hấp càng lúc càng yếu.
Cô hít sâu một hơi, không muốn tự mình nhảy xuống cứu một người đã chết.
Không nghĩ được nhiều như vậy, cô lấy ra một cái túi vải nhỏ từ trong balo.