Tạ Thiển đã đoán được Lục Thời Hoan nhất định sẽ hỏi như vậy.

"Thật không hổ là chị em tốt nhất của mình, chúng ta thật sự là nghĩ giống nhau!”

Tạ Thiển ôm vai Lục Thời Hoan, tay kia ôm bộ đồ ngủ mới, đưa qua cho Viên Nhất trong toilet trước.

Khi cô ấy quay lại, mới kéo Lục Thời Hoan ra ban công nói chuyện chi tiết về chuyện tình cảm của Viên Nhất và Tạ Thâm.

Cô ấy cũng hỏi Tạ Thâm mới biết, thì ra Tạ Thâm và Viên Nhất quen biết nhau khi chơi game online.

Lúc đó Tạ Thiển nghe xong, biểu cảm cũng giống y như Lục Thời Hoan bây giờ, kinh ngạc, không thể tin được, cảm giác giống như đang mơ.

Lục Thời Hoan nghe xong lời kể của Tạ Thiển, đầu ong ong.

Vừa vặn Viên Nhất tắm rửa xong đi ra, từ xa đã nhìn thấy hai cô gái trên ban công kề vai sát cánh, vẻ mặt của cô có vài phần hâm mộ.

Trong những năm ở nước ngoài, cô ấy không có gì để nói về tình cảm gia đình hoặc tình bạn hay tình yêu, dường như tất cả đều cách cô ấy rất xa.

Giống như Lục Thời Hoan và Tạ Thiển có thể ở cùng một chỗ, bạn tốt cùng nhau nói lời thân thiết, Viên Nhất lục lọi trong trí nhớ của mình một lần, không có một người bạn tương tự.

"Tắm xong rồi. "Tạ Thiển chú ý đến Viên Nhất trong phòng khách, cô ấy cùng Lục Thời Hoan trở về phòng khách.

Sau đó Lục Thời Hoan chào hỏi rồi đi tắm trước.

Cô tắm rửa xong trực tiếp trở về phòng mình, bật đèn trước bàn trang điểm để chuẩn bị bài giảng.

Ước chừng đến một giờ sáng, Lục Thời Hoan khép lại sách giáo khoa và sách tư liệu, đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.

Cô định đi vào nhà bếp và lấy một chai soda để uống, nhân tiện, đi vệ sinh một lần nữa và trở về phòng để ngủ.

Kết quả là, khi cô đi qua phòng khách, cô nhận thấy có một người đang đứng trên ban công.

Trong phòng khách không bật đèn, ban công cũng chỉ có ánh trăng mà thôi, ánh sáng tương đối mờ nhạt.

Cho nên Lục Thời Hoan đến gần mới nhận ra người nọ là Viên Nhất.

Do dự một lúc, cô vẫn cầm hai chai soda đi ra ban công, đứng bên cạnh cô gái.

"Trễ như vậy còn không ngủ, có tâm sự sao?" Cô đưa cho Viên Nhất một chai soda.

Cũng bởi vậy, Viên Nhất nhận ra Lục Thời Hoan đến, thu hồi ánh mắt nhìn ra ánh trăng.

Cô ấy nhận lấy nước, nhưng không uống, chỉ cười với Lục Thời Hoan: "Không có tâm sự, chỉ là lạ giường, nên không ngủ được.”

"Tôi cũng vậy, lúc mới tới Dung Thành cũng lạ giường không ngủ được.”

Lục Thời Hoan nhớ tới đêm đó mình thức dậy đã tình cờ gặp Ôn Cẩm Hàn ở ban công bên cạnh, cô lại cảm thấy cuộc gặp nhau vào lúc đấy rất đẹp.

Đêm đó ánh trăng rất đẹp, gió cũng dịu dàng, người đàn ông cũng có chút vui mắt.

"Thời Hoan, cô có thể nói cho tôi biết về Tạ Thâm không? Anh ấy là người như thế nào?”

Viên Nhất bỗng nhiên rời đề tài, nhắc tới Tạ Thâm.

Lục Thời Hoan vừa vặn nắp chai soda, định uống một ngụm nước cho mượt giọng.

Thoạt nghe Viên Nhất nói, động tác của cô dừng lại, sau đó quay đầu nhìn cô ấy một lúc, nghi ngờ nói: "Thời gian cô kết giao với anh ấy rất ngắn sao?”

Nếu như không phải kết giao trong một khoảng thời gian ngắn, sao còn cần hỏi thăm anh ấy từ miệng người khác chứ.

Viên Nhất: "Tôi và anh ấy là tình yêu online, trên mạng anh ấy quả thật rất tốt, tôi rất thích.”

"Nhưng cô cũng biết, cho dù là cùng một người, online hay offline cũng sẽ có sự khác biệt rất lớn.”

Lục Thời Hoan hiểu được ý tứ của cô ấy, gật đầu xem như đồng ý với cách nói của cô ấy: "Cái này cô có thể hỏi Tạ Thiển, cô ấy là em gái ruột của Tạ Thâm, cũng là người hiểu anh ấy nhất trên thế giới.”

Viên Nhất lại lắc đầu: "Cô cũng nói, bọn họ là anh em ruột thịt.”

Nếu là anh em ruột thịt, trong tiềm thức nhất định sẽ có tư tâm, phán xét không đủ công bằng khách quan.

Cho nên Viên Nhất mới mở miệng hỏi Lục Thời Hoan, cô ấy định hỏi tận tình một số chuyện về Tạ Thâm từ chỗ cô.

Thật ra Lục Thời Hoan muốn nói cô cũng là em họ ruột của Tạ Thâm, đánh giá Tạ Thâm cũng không nhất định có thể làm được công bằng khách quan.

Nhưng cô thấy ánh mắt tràn ngập muốn biết của Viên Nhất, liền nuốt những lời đó vào trong bụng, uống một ngụm nước trước, sau đó từng chút từng chút nói một ít quan điểm của cô đối với Tạ Thâm cho Viên Nhất Nghe.

Lục Thời Hoan tự nhận, khi kể lại, cô đã cố gắng hết sức công bằng và khách quan.

Ưu điểm và khuyết điểm của Tạ Thâm, cô đều có đề cập tới.

Viên Nhất nghe xong khi thì nghiêm túc, khi thì nhíu mày lúc thì mỉm cười, cho đến cuối cùng, khóe môi cô ấy vẫn mỉm cười.

"Nói như vậy, A Thâm của tôi vẫn rất ưu tú.”

Lục Thời Hoan không phủ nhận, dù sao về phương diện y học Tạ Thâm cũng đã được người thầy của anh ấy công nhận.

Hơn nữa ở nhà cũng có chỗ tốt ở nhà, tiếp xúc ít người, người khác phái ít hơn, cũng không có bất kỳ kinh nghiệm yêu đương nào.

"Khó trách lúc tôi nói không có chỗ đi, anh ấy nghe cũng không hiểu ám chỉ của tôi, trực tiếp đem tôi đẩy cho Thiển Thiển.” Viên Nhất nhỏ giọng lầm bầm, Lục Thời Hoan không nghe rõ lời cô ấy.

Một lát sau, Viên Nhất nhìn về phía Lục Thời Hoan: "Cám ơn cô đã nói với tôi nhiều như vậy.”

"Đổi lại, tôi cũng đem kinh nghiệm cảm xúc của tôi nói cho cô biết.”

Lục Thời Hoan sửng sốt, một lúc lâu sau mới làm rõ đầu mối, cô muốn nói không cần.

Kết quả Viên Nhất đã tự mình mở miệng: "Thật ra tôi mới kết thúc mối tình trước đó nửa tháng trước.”- #tytnovel.com -

"Chuyện với A Thâm, hẳn là lần thứ 52 tôi yêu kể từ khi trưởng thành.”

Lúc tính số lần, Viên Nhất còn cố ý dừng lại một chút, bới đầu ngón tay.

Bộ dạng nghiêm túc kia, nhìn Lục Thời Hoan trợn mắt há hốc mồm, nhất là cái gọi là "52 lần yêu" của cô ấy, thật sự đã làm mới quan điểm yêu đương của Lục Thời Hoan.

Nhìn Viên Nhất cũng chỉ mới hai mươi ba bốn tuổi, mười tám tuổi trưởng thành, cũng chính là trong khoảng năm sáu năm đã có 52 lần yêu đương!

Điều này là quá lợi hại!

Lục Thời Hoan nửa mở miệng, trong lúc nhất thời không biết nên nói sao cho tốt?

Viên Nhất lại hiểu lầm ý tứ của cô: "Có phải cảm thấy tôi đặc biệt cởi mở, yêu đương giống như chơi đùa vậy?”

Lục Thời Hoan lắc đầu, muốn giải thích, lại bị Viên Nhất giành trước: "Thật sự loại chuyện này ở nước ngoài cũng không tính là chuyện gì lạ.”

Ít nhất Viên Nhất ở trong vòng tròn kia, mọi thứ còn phóng đại hơn điều này rất nhiều. Quan hệ của những người đó rất phức tạp, ai là bạn trai của ai và bạn gái của ai trộn lẫn cùng một chỗ, cũng đều là chuyện như cơm bữa thường ngày.

"Yêu đương mà, hợp thì vui vẻ chơi đùa, không hợp thì chia tay, không thể bình thường hơn.”

Một lúc lâu sau Lục Thời Hoan mới gật đầu, cô cảm thấy cô ấy nói cũng có chút đạo lý.

"Hơn nữa bạn trai cũ của tôi đổi người mới còn nhanh hơn tôi, ngày thứ ba tôi chia tay với anh ta, tôi đã thấy anh ta và một em gái trong thư viện.”

"Nhiệt tình nóng bỏng đến mức hoàn toàn không giống người vừa mới chia tay.”

Nói đến đây, Viên Nhất cũng mở nước trong tay ra, uống một ngụm để làm ẩm đôi môi khô ráp của mình.

Ngay sau đó, giọng nói của cô ấy dịu dàng hơn rất nhiều: "Có điều tất cả những chuyện đó đều đã xảy ra khi tôi đang ở nước ngoài." 

"Bây giờ nếu đã về nước, tôi cũng muốn nói về một mối tình lấy hôn nhân làm mục đích, thiên trường địa cửu.”

Hai tay Lục Thời Hoan đặt lên lan can, lẳng lặng nhìn trăng non đang treo trên bầu trời, như có điều suy nghĩ.

Cô tự hỏi liệu quan điểm tình yêu của cô có quá gò bó và lạc hậu hay không.

Trong đầu rối loạn, cùng Viên Nhất đứng trên ban công để hóng gió đêm một lúc lâu, sau đó mỗi người uống xong một chai soda rồi mới trở về phòng.

-

Sáng sớm hôm sau, cơn mưa mùa thu nhỏ giọt.

Lục Thời Hoan sáng sớm đã đến trường, cô nhờ giáo viên tiếng Anh Lý Thuần giúp cô nhìn lớp tự học sớm, còn mình đi đến phòng họp.

Tối hôm qua, giáo viên chủ nhiệm có nhắn trong nhóm, nói hôm nay phải mượn thời gian tự học sớm họp nghiên cứu các vấn đề liên quan đến kỳ thi hàng tháng, để cho giáo viên chủ nhiệm lớp 11 15 chuẩn bị đến đúng giờ.

Lục Thời Hoan xem như là người đầu tiên đến phòng họp, ngay cả bữa sáng cũng không ăn, liền vội vàng chạy tới, kết quả trong phòng họp trống rỗng, một người cũng không có.

Đại khái đợi khoảng mười phút, mới lục tục có mấy chủ nhiệm lớp khác tới.

Cuộc họp này, phó hiệu trưởng cũng tham dự, ngồi ở bàn chính.

Chủ nhiệm lớp Lục Thời Hoan là một nữ giáo viên kỳ cựu gần bốn mươi tuổi, họ Văn.

Ngày thường luôn mặc một bộ đồ chuyên nghiệp, để lại mái tóc ngắn gọn gàng, già giặn như một tinh anh cổ áo trắng, tính tình rất cứng rắn và là nhân vật "Diệt Tuyệt sư thái" trong miệng học sinh.

Nói chuyện làm việc, mạnh mẽ vang dội, cẩn thận tỉ mỉ, là một nhân vật hung ác và cũng là một lãnh đạo tốt công tư rõ ràng.

Lục Thời Hoan ít khi gặp mặt trực tiếp với bà ấy, trao đổi cũng không nhiều, đối với bà ấy cô vẫn có vài phần kiêng kỵ.

Cho nên trong thời gian họp, cô vẫn chỉ cầm bút ghi lại một số việc trọng điểm mà chủ nhiệm lớp nói, cơ bản giữ im lặng.

Ngược lại, giáo viên chủ nhiệm lớp 12, thỉnh thoảng lại mở miệng nói hai câu với chủ nhiệm, đối với quyết định và sắp xếp của chủ nhiệm có rất nhiều dị nghị.

Mỗi lần như vậy, luôn luôn là phó hiệu trưởng mở miệng hòa giải, cũng không biết là cố ý hay vô tình, cuối cùng một số quyết định và sắp xếp đều tham khảo ý kiến của giáo viên chủ nhiệm lớp 12 Vương Hoài Nguyệt.

Là người nghe nghiêm túc nhất toàn trường, Lục Thời Hoan giơ tay lên và đưa ra một số ý kiến về thời gian thi hàng tháng.

Cô cho rằng nên theo ý của chủ nhiệm Văn, nên sắp xếp thời gian thi hai ngày trước kỳ nghỉ cuối tuần, như vậy sau khi thi xong, học sinh cũng có thể thư giản thoải mái một chút.

Thay vì làm theo lời khuyên của giáo viên Vương lớp 12, chuyển thời gian thi đến thứ hai và thứ ba.

Vốn dĩ phó hiệu trưởng đã quyết định thời gian, nhưng bởi vì Lục Thời Hoan phát biểu có chút không thể giữ thể diện cho ông ta.

Quan trọng nhất, các giáo viên chủ nhiệm khác cũng tranh nhau bám vào đề nghị của Lục Thời Hoan.

Bất đắc dĩ, phó hiệu trưởng đành phải thay đổi quyết định, vẫn là dựa theo lời chủ nhiệm lớp nói, đem thời gian thi hàng tháng đặt vào thứ năm và thứ sáu cuối cùng của tháng chín.

Vì thế, giáo viên Vương Hoài Nguyệt lớp 12 còn nhìn Lục Thời Hoan vài lần, dường như có bất mãn.

-

Sau khi hội nghị kết thúc, Lục Thời Hoan chậm rãi thu dọn đồ đạc rời đi.

Ở ngoài cửa bắt gặp Viên Nhất thay một bộ âu phục màu sáng, cô cả kinh trợn tròn mắt.

Viên Nhất cũng nhìn thấy cô, sau khi kinh ngạc trong chốc lát, cô ấy cười đi tới trước mặt Lục Thời Hoan: "Thật trùng hợp, cô là giáo viên của tam trung Dung Thành sao?”

"À, tôi là..." Lục Thời Hoan chậm rãi hoàn hồn, hỏi Viên Nhất: "Cô tới đây làm gì vậy?”

Cô dứt lời, không đợi Viên Nhất trả lời, phó hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm lớp 12 một trước một sau từ trong phòng hội nghị đi ra.

Mà Viên Nhất đứng trước mặt Lục Thời Hoan thì giơ tay lên vẫy vẫy mạnh về phía người đi ra phía sau cô, giọng nói thanh thúy êm tai: "Ba!”

Một tiếng "ba" này lại một lần nữa kinh hãi đến Lục Thời Hoan.

Cô còn chưa quay đầu lại nhìn, đã nghe thấy tiếng cười lãng nhuận của phó hiệu trưởng: "Nhất Nhất, con về nước khi nào, sao đến trường cũng không gọi điện thoại trước cho ba?”

Dứt lời, phó hiệu trưởng Viên đi ngang qua Lục Thời Hoan, không chút kiêng dè ôm Viên Nhất một cái.

Đến lúc này Lục Thời Hoan mới tỉnh ngộ lại.

Viên Nhất và phó hiệu trưởng Viên, bọn họ đều là họ Viên... Họ là ba và con gái!

Nhận thức này giống như một chùm pháo hoa, nổ tung bùm bùm trong đầu Lục Thời Hoan.

Cô có chút bối rối, đầu óc có chút rối loạn, phải đánh một cái.

Vậy nếu ba của Viên Nhất là phó hiệu trưởng Viên, vậy nhà cô ấy ở Dung Thành, tại sao tối hôm qua phải nói với Tạ Thâm không có chỗ để đi? Tại sao phải theo Tạ Thiển về nhà thuê của các cô?

App TYT & Vườn Nhà Cam

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play