Sự im lặng kéo dài một lúc lâu, Lục Thời Hoan thấy Ôn Cẩm Hàn có dấu hiệu thất thần, cô giơ tay lắc lắc trước mắt anh.
"Anh Cẩm Hàn?”
Nghe thấy tiếng Ôn Cẩm Hàn hoàn hồn, như không có việc gì mà nhếch khóe môi, mỉm cười với cô gái: "Vậy lúc nào em muốn yêu, xin hãy nói cho anh biết đầu tiên được không?”
Lục Thời Hoan sửng sốt, thật vất vả mới lắng đọng được tâm tư, lại bởi vì câu nói này của anh mà tuôn ra, dường như có hàng ngàn con bướm từ trong cơ thể của cô đang đập cánh bay ra.
Nếu đem trái tim của cô so sánh với một đóa hoa hồng đỏ đang chớm nở, vậy giờ phút này, chính là lúc nó đang nở rộ trong sự dịu dàng của gió đêm.
Lục Thời Hoan không biết làm thế nào để trả lời câu hỏi này, hô hấp đình trệ trong chốc lát, vẻ mặt cô lặng lẽ đỏ lên, biển hiện có vẻ hơi xấu hổ.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô, ý thức được sự hoảng loạn của cô, anh lại dịu dàng dẫn đề tài nói đi nơi khác.
Dù sao đi nữa, những tâm ý mà anh muốn truyền đạt, cũng đã được truyền đạt rất tốt cho Lục Thời Hoan rồi.
Cô nên biết ngay bây giờ, anh còn chưa từ bỏ, còn có thể tiếp tục chờ.
"Ngày Quốc khánh các em được nghỉ đúng không?" Giọng nam trầm thấp, giọng điệu vô cùng tự nhiên: “Ngày thứ hai cùng nhau ăn cơm đi, gọi cả Tạ Thiển đi cùng.”
Ôn Cẩm Hàn dứt lời, đi lên vỗ vỗ bả vai Lục Thời Hoan: “Đi thôi, anh sẽ đưa em vào tiểu khu.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, chỉ là cảm xúc của nhau lại xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Lúc trước Lục Thời Hoan bởi vì Ôn Cẩm Hàn mà tâm sự nặng nề, Ôn Cẩm Hàn thì thể xác và tinh thần nhẹ nhàng, khó có được tâm tình tốt.
-
Hai người một đường đi tới trước cửa tiểu khu Phong Hòa Thanh Cư.
Lục Thời Hoan dừng chân, nghiêng người nhanh chóng nhìn Ôn Cẩm Hàn một cái,
để anh đưa đến nơi này là được.
Trị an của tiểu khu rất tốt, cô sẽ không gặp nguy hiểm.
Ôn Cẩm Hàn cũng không kiên trì nữa, nói "Chúc ngủ ngon", liền ý bảo Lục Thời Hoan đi trước, anh sẽ đợi cho đến khi cô đi rồi mới rời đi.
Lục Thời Hoan thật sự là không vượt qua được anh, nên cô cũng ngoan ngoãn xoay người rời đi trước.
Vì sớm thoát khỏi tầm mắt Ôn Cẩm Hàn, bước chân của cô bước đi gấp gáp, rất nhanh liền đến góc giao lộ.
Qua góc đường, Lục Thời Hoan dừng lại, giống như là để xác nhận cái gì, cô cúi người ở phía sau ngọn đèn đường cao lớn ở góc, cẩn thận thò đầu ra, nhìn về phía cửa tiểu khu.
Xa xa, Lục Thời Hoan thấy Ôn Cẩm Hàn còn đứng ở nơi đó, hai tay nhét vào trong túi quần, vẫn nhìn phương hướng cô rời đi như cũ.
Từ khoảng cách này của cô chỉ thấy dáng người thon dài cao ngất của anh, nhìn không rõ mặt người đàn ông, không biết vẻ mặt hiện tại của anh như thế nào.
Lục Thời Hoan nhìn trộm một lúc, bỗng nhiên thấy Ôn Cẩm Hàn rút một tay từ trong túi quần ra, hướng về phía cô vung lên.
Vậy không thể nghi ngờ là anh đã phát hiện ra cô đang trốn sau đèn đường, chào hỏi cô!
Lục Thời Hoan: "..."
Cô hoàn toàn không dám đáp lại, chỉ đỏ mặt, xoay người cũng không quay đầu chạy về phía căn hộ, một bước cũng không dám dừng lại, cô sợ Ôn Cẩm Hàn sẽ đuổi theo mình.
Ôn Cẩm Hàn cười nghiêng mặt, mắt thấy bóng dáng dưới ánh đèn đường chạy đi, anh mới đem tay cất vào trong túi quần, tâm tình rất tốt rời đi.
Lúc xoay người, vừa lúc một chiếc taxi dừng lại bên đường.
Người đàn ông chậm rãi đi qua, trên xe có hai cô gái.
Một trong số đó là người anh quen biết, chính là Tạ Thiển sống chung với Lục Thời Hoan.
Một người khác Ôn Cẩm Hàn không quen biết, nhưng tuổi tác tương tự như Lục Thời Hoan và Tạ Thiển.
"Anh Cẩm Hàn!" Tạ Thiển vừa trả tiền xong thì chui ra từ ghế sau, cô ấy nhìn thấy Ôn Cẩm Hàn, hơi có chút kinh ngạc.
Dù sao Ôn Cẩm Hàn cũng đã chuyển khỏi Phong Hòa Thanh Cư, anh xuất hiện ở chỗ này, chỉ có thể là có quan hệ với Lục Thời Hoan.
Ôn Cẩm Hàn khẽ gật đầu, xem như đáp lại.
Khóe môi và ý cười trong đôi mắt của anh đã ẩn đi, sợ Tạ Thiển nhìn ra manh mối, còn âm thầm hắng giọng, trầm xuống một khuôn mặt lạnh lùng.
Tạ Thiển nhìn thấy anh, liền nghĩ đến Lục Thời Hoan không đi đến chỗ hẹn, không khỏi trêu chọc nói: "Em nói Hoan Hoan làm sao lại gửi tin nhắn cho em nói tạm thời có việc không đi được, thì ra là tìm anh đi.”
Lục Thời Hoan đã gửi tin nhắn cho Tạ Thiển ở đầu ngõ, nơi cô và Khúc Chính Phàm bị đánh.- #tytnovel.com -
Chỉ nói tạm thời có việc, còn ngoài ra không nói chuyện gì khác, cho nên Tạ Thiển cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thấy Ôn Cẩm Hàn, cô ấy đã cho rằng cái gọi là "có việc" của Lục Thời Hoan có liên quan đến Ôn Cẩm Hàn.
Không ngờ người đàn ông lại giải thích: "Hoan Hoan xảy ra chút chuyện, anh vừa đưa cô ấy về.”
Cuối cùng, anh còn không quên hẹn Tạ Thiển chăm sóc Lục Thời Hoan nhiều hơn một chút.
Tạ Thiển nghe xong, ý cười trên khóe miệng lúc ấy liền cứng đờ, thay vào đó là vẻ mặt lo lắng.
Nghe Ôn Cẩm Hàn kể đơn giản lại sự việc, một lát cô ấy cũng thể không trì hoãn được nữa, chào hỏi Ôn Cẩm Hàn, rồi mang theo cô gái xuống xe cùng cô ấy đi vào trong tiểu khu.
Tạ Thiển quá mức sốt ruột, từ đầu đến cuối đều không giới thiệu thân phận cô gái kia với Ôn Cẩm Hàn, Ôn Cẩm Hàn cũng không thèm để ý, khom lưng lên chiếc taxi chở các cô trở về, rời khỏi tiểu khu.
-
Lục Thời Hoan một đường điên cuồng chạy về nhà, nằm sấp trên sô pha thở hổn hển hồi lâu, mới bình tĩnh lại.
Sau đó cô chậm rãi bò dậy, nhìn chằm chằm thùng kẹo mút trên bàn ăn một lát.
Cũng không biết như thế nào, cô bỗng nhiên có chút muốn ăn kẹo.
Vì thế Lục Thời Hoan đứng dậy, mở thùng kẹo mút kia, từ bên trong chọn một cây vải thiều, lột vỏ kẹo bỏ vào miệng.
Vị ngọt của vải thiều nhanh chóng càn quét vị giác của cô.
Lục Thời Hoan dùng sức mút một ngụm, đẩy kẹo lên má phải, khiến cho khuôn mặt vốn đã sưng lên của cô có cảm giác hài hòa quái dị.
Chính là lúc này Tạ Thiển bước vào cửa.
Cô ấy thay giày ở cửa chính, cũng thuận tay cầm một đôi cho cô gái đi vào phía sau, sau đó hoảng hốt xông vào phòng khách, định đi tới phòng Lục Thời Hoan.
Kết quả ở phòng khách nhìn thấy Lục Thời Hoan mặt sưng lên không chịu nổi, gần như hủy dung. App TYT tytnovel.xyz
Tạ Thiển: "..."
Cô ấy khiếp sợ, trong lòng tràn đầy lo lắng hóa thành kinh ngạc, sau đó lại lặng lẽ chồng chất thành ý cười, nghẹn đến đặc biệt khó chịu.
Cô gái xa lạ đi theo phía sau cô ấy cũng nhìn thấy khuôn mặt của Lục Thời Hoan, lúc này sửng sốt, sau đó ngửa đầu cười ra tiếng heo kêu...
Tiếng cười kia rất có sức hấp dẫn, Tạ Thiển gian nan nghẹn cười đột nhiên không kìm chế được, cũng cười theo đến thở không ra hơi.
Vừa cười ra nước mắt, cô ấy vừa xua tay với Lục Thời Hoan đang đứng một bên: "Đúng, xin lỗi Hoan Hoan... Mình biết, mình biết mình không nên, không nên cười ..."
"Nhưng... thế nhưng mình, mình thật sự ... thật sự không nhịn được nữa!”
Sau đó lại là một loạt tiếng cười, liên tiếp vang lên.
Nếu không sợ bị hàng xóm khiếu nại, Lục Thời Hoan mới lười quản các cô.
Cô cũng biết mặt mình nhìn qua rất buồn cười, đương nhiên cũng không trách Tạ Thiển và người kia.
Nhưng rốt cuộc cô là một cô gái, cũng là người yêu cái đẹp, lúc này cô chỉ muốn trở về phòng đóng cửa lại, tránh né bọn Tạ Thiển.
Lục Thời Hoan cũng thật sự làm như vậy.
Cô vọt trở về phòng mình, đóng cửa lại, ngậm mạnh cây kẹo mút trong miệng rồi nhe răng ra phía sau, giống như phát tiết cắn kẹo đến tiếng Katskatz giòn tan, rất nhanh đã nhai thành bã kẹo.
Trong phòng khách, Tạ Thiển dừng tiếng cười trước, lấy khăn giấy lau nước mắt, rồi đi gõ cửa phòng Lục Thời Hoan.
"Hoan Hoan mình sai rồi... cậu đi ra đi, mình không cười nữa, thực sự đấy!”
Tạ Thiển thề son sắt, nhưng Lục Thời Hoan không để ý tới cô, càng không mở cửa.
Bất đắc dĩ, Tạ Thiển đành phải cách một cánh cửa, giới thiệu cô gái mình đưa về nhà với Lục Thời Hoan: "Đúng rồi, cô gái cậu vừa nhìn thấy chính là bạn gái của Tạ Thâm, cô ấy tên là Viên Nhất.”
"Cậu có muốn ra ngoài chào hỏi một tiếng không?”
Tạ Thiển nhìn thấy Lục Thời Hoan là người biết lễ phép, nói ra Viên Nhất, cô nhất định sẽ ra ngoài.
Quả nhiên, một giây sau, cửa phòng Lục Thời Hoan đã từ bên trong mở ra.
Lục Thời Hoan cầm tay che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh thủy tinh, ai oán nhìn Tạ Thiển.
Tạ Thiển mím môi, cố gắng nhịn cười, đi lên kéo quần áo của cô, làm nũng một trận: "Người ta sai rồi, cậu tha thứ cho người ta đi mà.”
Lục Thời Hoan không để ý tới cô ấy, chỉ đi về phía phòng khách, đi chào hỏi cô gái tên Viên Nhất kia.
Vốn là tối nay Tạ Thâm mời khách, chính là muốn dẫn Tạ Thiển và Lục Thời Hoan quen biết bạn gái của anh ta.
Lục Thời Hoan vắng mặt, vốn tưởng rằng vô duyên gặp lại, ngược lại không nghĩ tới Tạ Thiển trực tiếp dẫn người về.
"Xin chào, tôi tên là Viên Nhất, là bạn gái của Tạ Thâm." Cô gái cũng thu lại ý cười, một đôi mắt điện chớp chớp nhìn Lục Thời Hoan, nở nụ cười rất rạng rỡ.
Tuổi của cô ấy tương tự như Lục Thời Hoan và Tạ Thiển, nhưng ăn mặc và vóc người lại thành thục hơn cả hai người.
Hơn nữa diện mạo của Viên Nhất thiên về phong cách nước ngoài, ngũ quan đường nét xinh đẹp có lực sát thương, là loại diện mạo kinh diễm động lòng người.
So sánh với cô ấy, Lục Thời Hoan chính là loại diện mạo ngọc bích của gia đình nhỏ, mắt hạnh mày liễu, một thân thanh tú uyển chuyển của vùng sông nước Giang Nam.
Ánh mắt Tạ Thiển di chuyển qua lại giữa hai người bọn họ, trong lúc nhất thời lại không phân biệt được cao thấp, có chút buồn rầu.
Đúng lúc này, Lục Thời Hoan buông tay che mặt xuống, cô gật đầu với Viên Nhất: "Xin chào, tôi tên là Lục Thời Hoan, là em họ của Tạ Thâm.”
"Rất vui khi được quen biết cô.”
Viên Nhất nhìn chằm chằm gương mặt gần như thay đổi của cô một hồi, nhớ tới người đàn ông trẻ tuổi tuấn mỹ gặp ở cửa tiểu khu, lời khen ngợi thốt ra: "Bạn trai cô rất đẹp trai, rất xứng đôi với cô.”
Ý cười của Lục Thời Hoan cứng đờ, cô không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cô ấy.
Nhưng khi Viên Nhất nói bạn trai cô rất đẹp trai, trong đầu Lục Thời Hoan hiện lên gương mặt Ôn Cẩm Hàn.
Điều này làm cho chuông báo động trong đầu cô rung lên, cảm thấy vô cùng bất an.
Trong lúc hai người trầm mặc, Tạ Thiển đi lên hòa giải: "Cái đó, nếu không Viên Nhất cô đi tắm trước đi, tôi có một bộ đồ ngủ mới mua có thể cho cô mượn mặc.”
Viên Nhất đáp một tiếng, liền bị Tạ Thiển dẫn vào toilet.
Chờ cửa phòng toilet đóng lại, Tạ Thiển mới trở lại bên cạnh Lục Thời Hoan giải thích với cô: "Vừa rồi gặp anh Cẩm Hàn ở cửa tiểu khu, anh ấy nói đơn giản một chút chuyện của cậu.”
"Mình nói cậu cũng thật là, có cô giáo nào liều mạng như cậu không, tình cảnh gì cậu cũng dám xông lên, cậu là giáo viên cũng không phải là anh hùng mạn uy.”
Tạ Thiển lải nhải không ngớt, lẩm bẩm đến mức lỗ tai Lục Thời Hoan cũng phiền.
Có điều Lục Thời Hoan biết, cô ấy cũng là lo lắng cho mình, liền ngoan ngoãn nghe đến cuối, trong lúc đó không dám phản bác một câu.
Theo Tạ Thiển trở về phòng thay Viên Nhất cầm đồ ngủ, Lục Thời Hoan mới tìm được cơ hội nói chuyện: "Sao cậu lại mang chị dâu cậu về?”
Nói đến đây, Tạ Thiển không nhịn được mà mắng Tạ Thâm hai câu: "Viên Nhất vừa từ nước ngoài trở về, không có chỗ nào để đi.”
"Tạ Thâm liền mang hành lý của cô ấy đi, đưa người cho mình, bảo mình mang về tạm một đêm.”
Lục Thời Hoan gật đầu: "Là như vậy.”
"Cậu vừa nói cô ấy mới từ nước ngoài trở về à?"
"Vậy cô ấy và anh Thâm quen nhau như thế nào?”
Với sự hiểu biết của Lục Thời Hoan về Tạ Thâm, một trạch nam chết tiệt trông coi như đẹp mắt.
Ngày thường không bước ra khỏi cửa, đi đâu tìm được bạn gái đẹp như vậy?
App TYT & Vườn Nhà Cam