Trạc Sướng rất phối hợp.

Từ đầu đến cuối đều làm theo những gì Mẫn Hạo Trung dạy. Cố gắng nói ít, thi thoảng mới hỏi một câu, nói vài câu có liên quan đến hệ thống an ninh, tuyệt đối không nói lời thừa thãi.

Trạc Sướng đã học được việc làm theo chỉ thị. Rất ít khi hỏi vì sao. Bởi vì rất ít khi cậu có thể hiểu được lý do mà Mẫn Hạo Trung nói.

Những lý do này Trạc Sướng đương nhiên không thể hiểu được, bởi vì ngay cả Mẫn Hạo Trung cũng không biết mình đang nói gì. Anh ta chỉ dựa vào mấy logic để nói ra mấy lời có lý luận mà thôi.

Thực ra lý do vô cùng đơn giản.

Việc Trạc Sướng là người lập trình cao nhất của Thịnh Thế không thể để lộ ra ngoài.

Người ta chỉ cho rằng Trạc Sướng là bình hoa của Thịnh Thế. Ai có thể tin được, thằng ngốc cũng chính là thiên tài chứ. Cậu chính là trụ cột của Thịnh Thế. Bọn họ đúng là đã đánh giá thấp ông Trạc. Ông ta tuyệt đối không phải người làm việc theo cảm tính.

Hợp đồng được ký rất thuận lợi.

Trên đường về, Trạc Sướng đang xem một quyển sách.

Trên thực tế, Mẫn Hạo Trung cảm thấy dùng chữ “lườm” thì có vẻ đúng hơn.

Trạc Sướng rất ít khi đọc sách. Những loại văn minh của con người ngoài máy tính và lập trình ra, thì cậu đều không thích. Hội họa, âm nhạc, vũ đạo, gì đó, chỉ là do áp lực của hội đồng quản trị và gia tộc bắt học mà thôi, mà cũng không thể tinh thông. Đối với chữ viết thì càng không ra gì.

Thái độ nghiêm túc của cậu lúc này, làm anh ta hơi kinh ngạc

Quay đầu nhìn mấy chữ trên bìa sách: tình yêu, ba mươi sáu kế.

À, hẳn là “Ba mươi sáu kế yêu”.

Mẫn Hạo Trung cười, “Có hiểu không?”

Trạc Sướng đen mặt, liếc anh ta một cái, sau đó ủ rũ, “Không hiểu.”

Mẫn Hạo Trung liền bật cười.

Loại sách này phần lớn đều chỉ nói bừa, loại tác phẩm không biết tác giả, không biết nhà sản xuất, mua ở quán ven đường, mà Trạc Sướng lại coi như Kinh Thánh.

Mắt Trạc Sướng sáng lên, cẩn thận đưa sách cho Mẫn Hạo Trung, “Mẫn Hạo Trung, anh học trước đi, rồi lại dạy cho tôi.”

Mẫn Hạo Trung nghẹn lời, mở sách ra, lật đến một tờ, hình ảnh một nam một nữ ôm hôn dưới cây táo, bên trên là hai dòng chữ: Linh xà cho chúng ta cơ hội thấy rõ lẫn nhau, trí tuệ cho chúng ta cơ hội cướp đoạt tình yêu.

Cướp đoạt. Có ý muốn gây chiến.

“Nhất định phải học sao?”

Trạc Sướng gật đầu, “Nhất định không thể để tên Cung Phát Thần xấu xa kia cướp Điệp Ngữ đi.”

***

Điệp Ngữ nằm mơ cũng không nghĩ tới, khi về đến nhà, mở cửa ra, thì thấy trên nền nhà để thắp đầy nến, hơn nữa còn tạo thành một hình trái tim to to.

Cô vội vàng ném túi xuống đất, quỳ xuống bắt đầu thổi từng cây nến một.

Nếu không cẩn thận, để lửa rơi ra, thì những tài sản bảo bối trong nhà cô đều hóa thành tro bụi mất.

Một hình trái tim to to, thật vất vả mới thổi tắt hết được.

Cô đứng lên, bắt đầu suy nghĩ, là ai làm những chuyện nhàm chán này chứ.

Không có chìa khóa, lại có thể đi vào, trừ Cung Phát Thần ra thì còn có thể là ai được?

Nhưng Cung Phát Thần tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện lãng mạn vớ vẩn này.

Đứng trong bóng đêm, lẳng lặng suy nghĩ, nhìn đám nến trên đất, hình trái tim màu hồng, cô lắc đầu. Chỉ có thể là Trạc Sướng.

Chu Điệp Ngữ, mày thật không đáng yêu, vậy mà không thích cái này.

Không, cũng không thể nói là không thích. Chỉ là đã qua cái tuổi đó. Hoặc là mong chờ đã lâu, nên khi gặp thì không có cảm giác gì. Cô chỉ đang nghĩ xem làm thế nào để dọn chỗ sáp nến trên sàn mà thôi.

Cô lại lắc đầu, quay người đi bật đèn.

Phòng khách sáng lên.

Điệp Ngữ chớp chớp mắt.

Phòng khách bị dọn dẹp. Đồ dùng trong nhà, trang trí, hình như đều không có gì thay đổi. Nhưng lại vô cùng sạch sẽ. Làm mắt cô không thích ứng kịp.

Sofa được đánh bóng lại. Trời ạ, hóa ra bộ sofa kia là màu xanh táo. Cô vẫn cho là màu xanh xám đấy.

Rèm cửa sổ này, tranh ảnh, đồ trang trí gì đó, đều bị giặt giũ, bảo dưỡng lại, có vẻ như hoa mai nở hai lần.

Điệp Ngữ cười. Vì mình nghĩ tới từ này.

Có người rảnh rỗi, ngứa xương, làm những thứ này cho cô, thì cô cũng vui vẻ hưởng thụ thôi.

Nhưng mà nhà của mình, mà người khác lại qua lại vô duyên vô cớ, cô vẫn cảm thấy không thoải mái.

Thay dép lê, mở tủ lạnh ra muốn tìm nước uống.

Cô cúi đầu, “A”một tiếng.

Trong tủ lạnh tràn ngập hoa hồng đỏ như lửa.

Mẹ ơi, bây giờ cô chỉ muốn uống nước thôi.

Dọn hết đống hoa ra ngoài, sau đó ném lên bàn. Rồi lại hắt xì một cái.

Tủ lạnh đã trống rỗng. Điệp Ngữ mắng thầm. Hôm kia cô mới đi mua sắm, cô mua rất nhiều đồ ăn vặt, sủi cảo đông lạnh, hoa quả, đồ uống, bây giờ thì tốt rồi, một cọng lông cũng chẳng thấy.

Đi đun nước, hay xuống lầu mua?

Điệp Ngữ tính toán một lúc, cảm thấy đi xuống mua nước thì mệt hơn. Đun nước thì chỉ cần đổ nước vào, rồi mở bếp là được.



Kết quả cô đứng ở cửa phòng bếp, không thể đi vào. Bởi vì phòng bếp cũng bị động chạm. Vốn dĩ phòng bếp là một chỗ cấm kị, cô rất ít khi đi vào đó. Nhưng mà nó đột nhiên tỏa sáng như vậy, vẫn làm cô thấy lạ.

Điệp Ngữ chỉ thấy không tốt, chạy vội vào phòng tối. Nơi cô rửa ảnh, nơi cô sán tác ra những tác phẩm vĩ đại, nơi cô chế tạo ra ước mở, đừng…

Điệp Ngữ thở phào nhẹ nhõm. Không thay đổi!

Cô rất cảm kích.

Lúc trở về phòng thay đồ, cánh hoa hồng đầy trên giường đã không thể làm cô kinh ngạc, mà thứ khiến cô kinh ngạc là ảnh chụp Trạc đại thiếu gia treo trên đầu giường. Cô thở dài, bọc đám cánh hoa bằng drap, rồi ném vào thùng rác, sau đó mở cửa sổ thông gió.

Lúc Điệp Ngữ đang đánh răng, thì điện thoại vang lên. Là Trạc Sướng gọi.

Điệp Ngữ tự nhủ trong lòng “phải bình tĩnh” ba lần, rồi mới nghe điện thoại. Sau đó tiếp tục đánh răng.

“Hôm nay có nhớ tôi không?”

Điệp Ngữ, “Ừ.”

Giọng Trạc Sướng lập tức tràn đầy vui vẻ, “Ha ha, tôi biết là chị sẽ nhớ tôi mà.”

Điệp Ngữ cũng cười, bởi vì cô đột nhiên cảm thấy, nếu Trạc Sướng có một cái duôi, thì bây giờ nhất định sẽ lắc lư loạn xạ giống như con chó nhỏ. Cô nhìn miệng mình đầy bọt qua tấm gương, cười rộ lên.

“Từ tám giờ sáng đến tám giờ tối, tôi đều phải làm việc. Mệt chết đi được.”

Điệp Ngữ, “Ừ.”

“Điệp Ngữ, tôi vô cùng nhớ chị, lúc ăn chân gà cũng luôn nhớ chị.” Giọng điệu đùa giỡn.

Điệp Ngữ trợn mắt, “Ừ.”

“Điệp Ngữ chị đến nhà tôi được không? Chẳng lẽ chị cũng không muốn gặp tôi sao?” Cẩn thận hỏi, “Chúng ta đã hơn hai mươi tư giờ không gặp rồi.”

“Ừ.” Tiếp tục đánh răng.

“Chị lập tức tới sao, thật tốt quá, tôi chờ chị!”

Điệp Ngữ lập tức nhổ bọt trong miệng ra, “Không phải!”

“Cái gì?”

“Tôi không đi.” Điệp Ngữ trả lời.

“Vì sao?” Giọng nói đáng thương.

“Nào có nhiều vì sao như vậy!” Ngẫm lại thì thấy giọng mình rất cứng rắn, vì vậy lại nhẹ nhàng hơn, “Cậu không mệt sao? Vậy thì đi ngủ sớm đi, ngủ ngon nhé, bye bye.” Cúp điện thoại, rồi súc miệng.

***

Trạc Sướng đang nằm trên giường nhảy lên, “Làm sao có thể!”

Mẫn Hạo Trung đang nghiên cứu tài liệu, ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Trạc Sướng liền ném quyển sách trên giường đi, “Cái gì mà ba mươi sáu kế yêu chứ, đều là nói lung tung!”

Mẫn Hạo Trung cười. Cái Trạc Sướng gọi là “lung tung”, ý là cậu không hiểu nó viết gì.

Anh ta nhặt quyển sách lên, để xuống cái bàn nhỏ bên cạnh, tiếp tục xem tư liệu.

Ba phút sau, Trạc Sướng lại cầm quyển sách kia lên, lật tới một trang, dùng ngón tay run rẩy chỉ vào đó, “Mẫn Hạo Trung, đoạn này, không hiểu.”

Mẫn Hạo Trung nhận lấy quyển sách, sau đó bắt đầu đọc, “Phụ nữ thích đàn ông tinh thần mạnh mẽ. Cái gọi là mạnh mẽ, nghĩa là địa vị thành thục, độc lập, có kinh tế, có lòng bao dung, nhẫn lại, đương nhiên còn có một chút gợi cảm. Có những phẩm chất này, thì không có người phụ nữ nào không bị hấp dẫn. Nếu bạn không có những phẩm chất đó, thì ít nhất cũng phải giả vờ là có. Chỉ cần hấp dẫn được cô ấy, thì những việc cần làm chỉ còn lại một thứ, đó là lạt mềm buộc chặt: khi cô ấy tiến lại gần, thì đẩy cô ấy ra xa; khi cô ấy đi xa, thì kéo cô ấy lại gần. Khi cô ấy không thể chịu được nữa, thì ôm cô ấy vào lòng. Như vậy cô ấy sẽ là của bạn. Cần phải nhắc nhở bạn là: đừng để tiền mất tật mang.”

Mẫn Hạo Trung gấp sách lại.

Trạc Sướng mong đợi nhìn anh ta. Kết quả Mẫn Hạo Trung lại chậm rãi lắc đầu. Anh ta cũng không hiểu.

“Lúc trước, mỗi ngày đều gọi điện thoại, đang đi dự tiệc lại chạy đi tìm Chu Điệp Ngữ, còn những lời nói buồn nôn này nữa, đều là trên sách dạy hả?”

Trạc Sướng gật đầu, sau đó nghiêm túc thở dài, “Làm sao bây giờ, vừa rồi tôi mới gọi cho Điệp Ngữ, hình như cô ấy không muốn gặp tôi lắm.” Rồi ánh mắt cậu trở nên nghiêm nghị, “Mẫn Hạo Trung, anh cho người đi giết Cung Phát Thần đi. Tôi không chịu nổi nữa!”

“Trạc Sướng, đừng nói lung tung.”

Trạc Sướng ảm đạm, “Tôi thật sự muốn giết anh ta. Cố Hải Sinh cũng chết rồi. Vì sao Cung Phát Thần lại không chết?”

Mẫn Hạo Trung nghiêm túc, “Trạc Sướng, lời như vậy, sau này không được nói nữa.”

Trạc Sướng nhìn anh ta, ánh mắt không hiểu, một lát sau mới mở miệng, “Mẫn Hạo Trung, anh cũng nên yêu đương đi…”

Mẫn Hạo Trung cười, “Nếu tôi cũng yêu đương như cậu, thì Thịnh Thế còn ai lo nữa?”

Trạc Sướng nhảy xuống giường, nhìn anh ta cười, vẻ mặt đơn thuần đáng yêu, “Luật sư Mẫn, tôi chân thành hi vọng anh cũng điên cuồng một lần.”

***

Lúc chuông cửa vang lên, Điệp Ngữ đang ngồi trước TV ngẩn người. Bởi vì sau khi cô tắm xong, mới phát hiện ra trên TV có để một tờ sổ đỏ: Từ nay về sau căn phòng này thuộc về cô.

Cô có cảm giác mình đang nằm mơ. Bởi vì thời gian đăng ký sổ đỏ là hai năm trước. Có nghĩa là khi cô chuyển vào đây ở, thì căn nhà trọ này đã thuộc về cô.

Cô đang suy nghĩ, thế tiền thuê nhà mà Lỗ Kỳ nộp hai năm qua đi đâu mất?

Điệp Ngữ càng nghĩ càng khó chịu.

Cầm lấy di động.

“Cuối cùng cũng nhớ tới tôi rồi à.”

Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói vui vẻ của Cung Phát Thần, “Đợi một lát, tôi ra ngoài đã.”

Ánh mắt Điệp Ngữ bắt đầu chua xót. Thật là kỳ lạ. Cho dù chỉ là một giọng nói, cũng đủ để mở ra cánh cửa thanh xuân, toàn bộ ký ức thanh xuân, toàn bộ sự thâm tình lúc trước đều xuất hiện, như một cơn gió đập vào mặt cô.

“Thích không? Nhờ người dọn dẹp phòng giúp em. Biết người ta nói thế nào không? Người ta nói là, nếu không nhìn thấy quần áo của phụ nữa, thì họ không thể tin được đây là chỗ ở của một cô gái đấy.” Anh ta cười to, rồi lại im lặng, lát sau anh ta nói, “Sinh nhật vui vẻ, Điệp Ngữ.”

Điệp Ngữ cười một tiếng, nước mắt chảy xuống.



Từ lần sinh nhật trước, cho dù Cung Phát Thần không xuất hiện, thì cũng cho người đưa quà tới. Mỗi lần đều có hoa. Cô lần nào cũng nói, “Bị dị ứng phấn hoa, đừng đưa hoa nữa.” Anh ta lại chưa từng nhớ được.

Đến tận bây giờ, vẫn không nhớ được.

Mà sinh nhật. Cô đã không quan tâm nữa. Từ hôm sinh nhật từ chối chiếc nhẫn của Hải Sinh, cô đã không còn sinh nhật.

Điệp Ngữ lau nước mắt, cố gắng bình tĩnh. Không phải cô khóc vì Cung Phát Thần, cũng không phải cô ủy khuất cho bản thân mình, chỉ là thấy mình trước kia thật đáng thương. Vốn dĩ không có gì, lại dùng toàn bộ tâm tư đi yêu một người, lại đi yêu một người đàn ông lòng dạ sắt đá. Không thể hòa tan nổi trái tim bao la của anh ta.

“Sổ đỏ là chuyện gì?” Điệp Ngữ hỏi.

Bên phía Cung Phát Thần không có tiếng động. Lát sau, anh ta mới nói, “Ngại quá, vừa rồi có một người quen đến đây, phải chào hỏi. – – Căn phòng kia à, tôi đã mua lại lâu rồi. Thấy em trọ ở đó, thì làm quà sinh nhật cho em. Phụ nữ vẫn nên có chỗ cho riêng mình mới tốt.”

Điệp Ngữ rất muốn hỏi. Sao lại khéo thế, sao anh lại trùng hợp mua được phòng tôi thuê chứ. Sao lại vừa hay chuyển phòng sang tên tôi đúng ngày tôi thuê hả?

Nhưng cô vẫn không nói ra miệng.

Khi anh ta ba mươi tuổi đã có địa vị. Sau hai lần hôn nhân thì càng không tầm thường. Rất nhiều người cho rằng Cung Phát Thần dựa vào phụ nữ để thăng chức, kỳ thực anh ta chỉ mượn cơ hội mà thôi. Trong thời đại này, ngay cả cơ hội cũng phải cướp đoạt. Lấy địa vị của anh ta bây giờ, đưa một căn nhà cho tình nhân cũ cũng chẳng là gì cả.

Điệp Ngữ nói, “Vậy cảm ơn Cung tổng. Sao không nói sớm, mấy người chúng tôi còn phải nộp tiền thuê nhà hai năm đó. Sớm biết vậy, thì đã không phải tiết kiệm rồi.”

Cung Phát Thần “ừ” một cái, “Những tiền đó, tháng nào, tôi cũng gửi đến nhà Cố Hải Sinh giúp em rồi.”

Điệp Ngữ ngơ ngác. Nước mắt lại chảy xuống. Cô giơ tay lên lau.

“Ai bảo anh làm thế!” Cô lạnh lùng kêu lên.

Cung Phát Thần lại cười ha ha. Điệp Ngữ càng tức giận. Lần nào cũng vậy, mặc cho cô như con ngốc, tức giận mất hình tượng, Cung Phát Thần vẫn luôn vui vẻ cười cợt.

“Điệp Ngữ, em không biết sao, trong hai năm em trốn đi, tôi cũng chưa từng rời khỏi cuộc sống của em. Tôi biết em sẽ quay về mà.” Giọng nói nhẹ nhàng, “Mỗi ngày sau khi em mười bảy tuổi, tôi đều không bỏ lỡ.”

“Cung Phát Thần! Anh rốt cuộc muốn thế nào!” Điệp Ngữ khóc lên.

“Tôi muốn em trở về bên cạnh tôi.”

“Anh kết hôn rồi! Anh kết hôn rồi cơ mà!” Điệp Ngữ điên cuồng gào lên, “Anh lại kết hôn rồi! Sao anh có thể tham lam như vậy? Sao anh có thể hèn hạ như vậy?”

Cung Phát Thần cười, “Đúng. Tôi hèn hạ. Tôi vẫn luôn cho rằng hôn nhân và tình yêu là hai chuyện khác nhau. Chu Điệp Ngữ không thích hợp hôn nhân. Mà thứ thích hợp với Chu Điệp Ngữ là chụp ảnh, là tự do, và cả vị trí bên cạnh tôi nữa.”

“Sao anh dám tự cao tự đại như vậy?” Điệp Ngữ cười lạnh, cúp điện thoại.

Cung Phát Thần nghe thấy tiếng tút trong điện thoại, thì cười.

“Kỳ thực tôi rất muốn nói cho em biết, tôi yêu em.” Anh ta nói, “Hai năm trước tôi đã muốn nói cho em biết, nhưng Cố Hải Sinh chết, em không muốn nghe tôi nói, cũng không muốn gặp tôi. Bây giờ còn kịp không? Điệp Ngữ, em biết rõ hơn ai hết, rằng tôi rất có kiên nhẫn.”

Cung Phát Thần nói xong, thì cất điện thoại đi. Nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ ở độ cao sáu mươi ba tầng, anh ta nghĩ rằng những lời này đã đọng lại trong không khí của thành phố này, một ngày nào đó, Chu Điệp Ngữ sẽ cảm nhận được.

***

Chín giờ tối. Quản gia Lâm gõ cửa phòng cậu, Trạc Sướng vẫn đang đau khổ nghiên cứu ba mươi sáu kế yêu.

Quản gia đứng ở cửa nói, “Thiếu gia, tiểu thư Điệp Ngữ ở dưới lầu.”

Trạc Sướng lập tức nhảy xuống giường.

“Thật sao?” Trạc Sướng vui sướng đứng trên đất, tay chân luống cuống, “Để cô ấy lên đây đi! À, không được, vẫn là để tôi đi xuống, tôi lập tức xuống ngay!”

Cậu cảm thấy tim mình muốn bay ra.

Lần đầu tiên Chu Điệp Ngữ chủ động đến tìm cậu.

Cậu chạy vào phòng thay đồ thay bộ quần áo khác. Đứng xoay tròn trước gương hai vòng, rồi vội vàng chạy ra ngoài, đụng trúng cánh cửa, nhe răng trợn mắt một lát.

“Điệp Ngữ! Chị đến rồi!” Cậu lảo đảo từ trên cầu thang chạy xuống, nụ cười trên mặt như một đóa hoa to.

Điệp Ngữ đang ngẩn người nhìn chính mình ở trên tường. Các bức tranh sơn dầu trong phòng khách đều bị đổi thành tác phẩm của cô.

Mỗi bức cô đều nhận ra. Nó giống như lịch sử của cô. Có mấy tác phẩm chính cô cũng đã quên mất.

Không biết Trạc Sướng tìm được những thứ này ở đâu. Gom góp lại những linh hồn hỗn độn của cô. Điệp Ngữ cảm thấy chua xót và cảm động.

Nghe thấy giọng Trạc Sướng, thì cô quay lại, muốn cho cậu một nụ cười.

Trạc Sướng dùng vẻ mặt đơn thuần, hạnh phúc, cười nhìn cô.

Điệp Ngữ thấy buồn cười. Bởi vì áo sơ mi của cậu cài nhầm cúc, còn đi nhầm một cái dép.

Kết quả cô lại thấy muốn khóc. Trạc Sướng đáng thương, giống như bản thân cô ngày trước.

Cô đi lên ôm lấy cậu.

Trạc Sướng à Trạc Sướng, nếu từ bây giờ trở đi, cậu có thể bắt lấy tôi, thì thật là tốt. Đừng để lòng tôi lắc lư, đừng để tôi chạy trốn nữa. Đừng để tôi lại chạy đến chỗ Cung Phát Thần nữa.

Trạc Sướng ôm lấy cô. Dùng cái ôm ấm áp, mùi hương khô ráo, mạnh mẽ ôm lấy cô.

“Sao thế?” Cậu lo lắng hỏi cô.

Điệp Ngữ nằm trong lòng cậu, cúi đầu nói, “Trạc Sướng, cậu cài nhầm cúc áo rồi.”

Trạc Sướng chấn kinh, sau đó mặt đỏ lên, lại nói, “Tôi… Tôi cố ý đó. Bởi vì đàn ông như vậy mới gợi cảm!”

Điệp Ngữ mỉm cười, gật đầu, “Ừm, rất gợi cảm.”

Mẫn Hạo Trung đi về từ chỗ bác sĩ Lâm. Nhìn thấy hai người trong phòng khách thì cười.

Trạc Sướng phát hiện ra anh ta, lặng lẽ giơ tay lên, tạo ra một hình chữ V cho anh ta. Vẻ mặt đắc ý.

Tuy kháng chiến xa xôi, nhưng ít ra cậu đã đi tốt bước đầu tiên.

Nếu sức mạnh của tình yêu thật sự vĩ đại, thì mong răng bọn họ có thể hạnh phúc.

Chỉ là, hạnh phúc, nó có sự gian nan, đau khổ của nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play