Trên thế giới này, tôi chưa từng gặp thứ gì có thể hấp dẫn tôi hơn tiền.
Cho nên mới nói, tôi và đại đa số người trên thế giới này đều giống nhau.
Bởi vì tôi rất cần tiền, cho nên nó đặc biệt hấp dẫn tôi. Có đôi khi, vì để kiếm được tiền, tôi cũng tình nguyện hy sinh bản thân mình một chút.
Bởi vì tôi nghĩ tôi hiểu rõ cảm giác không có tiền hơn bất cứ ai. Hơn
nữa tôi cũng không bao giờ muốn trải nghiệm loại cảm giác đó nữa.
Kiếm được tiền, tôi sẽ có thể xách ba lô đi tận hưởng cuộc sống. Tôi tin tôi là một người không thích chốn xô bồ, nhưng cái khó chính là, tôi không
thể không chen chân vào chốn xô bồ.
Cho nên cuộc sống của tôi
luôn quẩn quanh trong một vòng tròn có chút nực cười: kiếm được tiền từ
chốn xô bồ, sau đó dùng nó giúp tôi rời khỏi chốn đó. Tiêu hết tiền, tôi lại phải trở về làm lại từ đầu, cố hết sức kiếm tiền.
Tôi nghĩ, tôi đang cố gắng tìm kiếm…
Tìm kiếm cái gì chứ?
Chính tôi cũng không thể nói được rõ ràng. Tôi chỉ biết rõ thứ tôi muốn tìm
không thuộc về chốn xô bồ này. Cho nên tôi cũng không chắc chắn có thể
tìm được hay không.
Nhưng dù sao tôi vẫn còn thời gian để tìm kiếm, bởi vì tôi đang ở tuổi thanh xuân cơ mà.
Nếu tôi bất hạnh chết đi, cũng chẳng có nhiều điều hối tiếc, bởi tôi đã tận hưởng cuộc sống của chính mình rồi.
Vừa mới từ một trấn cổ trở về, làn da vì thiếu nước mà bị nổi rôm, nhưng
sắc mặt vẫn khá tốt. Túi du lịch cũng không nhiều thêm thứ gì so với
trước khi xuất phát, chỉ có tóc dài thêm không ít, hơi bù xù và bóng
dầu.
Có rất ít người biết mỗi lần đi ra ngoài du lịch Chu Điệp
Ngữ đã làm gì. Có đôi khi ngay cả chính cô cũng không biết. Bình thường
chuyện đầu tiên sau khi trở về là gội đầu tắm rửa, sau đó ngủ một ngày
một đêm. Người ở trọ cùng không muốn quấy rầy cô chút nào. Bởi vì một
khi cô chưa tỉnh ngủ, thì cho dù điện giật sấm chớp đất rung núi chuyển
cũng vô pháp lay tỉnh cô.
Cô ngủ say như chết. Cũng có thể, cô thật sự mệt mỏi.
Sau khi tỉnh lại, là ăn.
Mì xào, thêm một bát canh cá cay. Cô đã rất thỏa mãn.
Chu Điệp Ngữ rất chú ý đến cuộc sống. Tiền thuê nhà giao đúng lúc, rạng
sáng trở về cũng không tạo ra tiếng động lớn. Và, cũng không dễ cho
người khác vay tiền. Khuôn mặt thanh tú, có chút mộc mạc, không chút
phấn son. Hậu quả thức đêm nhiều là lỗ chân lông nổi rõ hai bên cánh
mũi. Những lúc ấy, cô lại lấy nước dưỡng, bột phấn thực vật hoặc tinh
dầu gì đó để dưỡng da, mà nếu đúng lúc không cần sửa sang sắc đẹp, cô
còn chẳng thèm dưỡng da nữa làm gì.
Người dễ sống chung.
Đây là đánh giá chung đầu tiên của mấy bạn nữ cùng thuê nhà với cô. Sau đó
là hiểu biết, sau nữa lại thường kinh ngạc với một mặt tính cách khác
của cô.
“Nhìn không ra nha, Điệp Ngữ.” Các cô thường nói như vậy. Sau đó cười đùa tức giận mắng.
Chu Điệp Ngữ cũng không thích tên của mình. Theo cách nói của mấy đứa bạn
cùng phòng, “Một cái tên tốt để chà đạp.” Nói thực, cô cũng nghĩ như
thế.
Tính của cô dễ ở chung, hơi xa cách, bởi vì Chu Điệp Ngữ
thường phải “ra ngoài”. Tuy rằng mỗi lần trở về ngủ và ăn xong, cô ấy
lại vội vàng xử lý ảnh chụp trong lúc đi du lịch, nhưng các cô cũng dễ
dàng phát hiện ra, gần đây Chu Điệp Ngữ hình như thiếu tiền.
Lúc
đang thiếu tiền, cách ăn mặc của cô ấy đặc biệt xinh đẹp. Thoa một lớp
phấn mỏng, kẻ mắt, bôi son, dưới chân đeo một đôi giày cao gót nhìn như
lung lay sắp đổ tới nơi. Quần lụa mỏng phe phẩy lay động theo mỗi bước
chân.
Đợi cho đến chuyến du lịch tiếp theo, cô đã có được một khoản gửi ngân hang nho nhỏ, đủ cho cô tiêu xài thoải mái.
Trạc Sướng.
Tôi không biết nên nói gì, có lẽ mọi người không biết tôi là người có chỉ
số IQ hơi có vấn đề. Ông nội nói lúc tôi mười tuổi, bị bệnh nặng một
thời gian, sốt cao làm đầu của tôi sinh ra một chút vấn đề.
Nhưng tôi nghĩ thế giới có lẽ cũng chẳng phát sinh thay đổi trọng đại gì.
Mười mấy năm sau, vẫn không có sự thay đổi trọng đại nào. Chỉ là mẹ tôi, bà thường oán hận tôi không biết gì, lúc nóng giận lại hung hăng mắng
tôi, thậm chí là đánh tôi. Bà ấy không thể sinh thêm con, tức là cả đời
này bà chỉ có thể nhìn một đứa con ngốc mà sống qua ngày. Bố tôi lại
không như vậy, ông ta có đứa con khác bên ngoài. Có lẽ bọn họ đều thông
minh hơn tôi, cho nên ông ấy cũng dần dần không oán tôi nữa.
Nhưng ông nội rất yêu thương tôi. Khi ông còn sống, thường nói: “Trạc Sướng,
con phải làm sao bây giờ.” Lúc mất, cũng vẫn gọi tên tôi.
Tôi
không biết tôi nên làm gì bây giờ. Nhưng bắt đầu từ ngày ông nội mất,
bố, mẹ, mấy chú dì đều đối tốt với tôi hơn, ngay cả mấy em trai em gái
họ lần đầu tiên gặp mặt cũng đặc biệt tốt với tôi. Tôi nghĩ có lẽ ông
nội nghĩ nhiều rồi, tôi sống rất tốt.
Cho đến năm mười tám tuổi
kia, luật sư của ông nội nói cho tôi biết, bọn họ không dám làm gì bởi
trong di chúc của ông nội để tên tôi. Tôi nhìn những hạng mục khoản tiền chi chít trên tờ di chúc kia, cũng không thể hiểu chúng có ý nghĩa gì.
Ngẩng đầu nhìn luật sư, ông ta nói, Trạc thiếu gia, cháu chỉ cần hiểu
qua một chút là được, cháu rất giàu có, giàu có hơn cả sự tưởng tượng
của cháu, cháu có thể tiêu xài tùy ý. Đương nhiên, trước khi chết, cháu
phải tới tìm ta, để đem tài sản của cháu phân chia cho người nhà của
cháu.
Những lời này tôi nghĩ tôi có thể hiểu. Nhưng tôi chỉ hỏi một điều, khi nào thì tôi chết?
Nhưng luật sư lại nói một câu tôi không thực sự hiểu lắm, điều này không phải là điều chúng ta có thể tự quyết định, thiếu gia.
Bắt đầu từ ngày đó, tôi biến thành một người dễ tức giận.
Chu Điệp Ngữ đang trang điểm. Giống như họa sĩ vẽ tranh, con gái đều có kỹ
năng trời cho này, dần dần có thể vẽ mặt mình thành một bức họa, lông mi chải mascara một cái là cong vút, sống động, gọn gàng mĩ lệ.
“Điệp Ngữ, bánh bao nè, ăn không?” Một cô gái mặc quần soóc đeo thắt lưng
miệng phồng lên, hai gò má của cô màu phấn hồng phấn hồng, rất đáng yêu. Cô ấy gần đây ăn liên tục, sau mới phát hiện là mang thai. Hai mươi bốn tuổi, không nghĩ đến việc có con, còn phải đi làm nữa.
“Nóng hổi nha.” Cô bĩu môi đứng sau Điệp Ngữ, “Hừ, lại đi chỗ nào lêu lổng đấy?”
Thanh âm vừa mềm mại vừa quyến rũ, vươn một ngón tay chọc chọc dưới nách Điệp Ngữ.
“Tư Tư, đừng ồn ào.” Điệp Ngữ quay đầu lại nhìn cô cười khẽ, “Đi ra ngoài ăn cơm.”
“Với ai? Đàn ông?” Tư Tư mím môi cười.
Điệp Ngữ không trả lời.
Tư Tư hừ một tiếng, xoay người trở về phòng. Chỉ một lát sau, trong phòng truyền đến tiếng * của nam và nữ.
Cô nhóc kia xem ra…
Bức tranh xem như đã được bôi xong, hiệu quả không tồi. Điệp Ngữ nhìn khuôn mặt không chê vào đâu được trong gương, ánh mắt có chút hoảng hốt. Di
động nhẹ nhàng vang lên, một loại âm nhạc nghe khó hiểu, không có giai
điệu, cũng không có sự trầm bổng…
Cô không tiếp, chỉ cầm nhét vào trong ví da màu đỏ, sau đó đeo vào đôi chân lạnh lẽo một đôi giày cao
gót khảm kim cương giả. Mùa đông sao, cứ như vậy mà đi thôi. Phu nữ đều
có khuynh hướng tự ngược.
Cô vào thang máy, xuống lầu. Trong
chiếc xe riêng đỗ dưới lầu lập tức chui ra một người đàn ông thấp lùn,
ánh mắt đảo trên người cô một vòng, sau đó trực tiếp nghênh đón, “Chu
tiểu thư, cô đã tới rồi.” Anh mở cửa xe, đợi cho đôi chân thon dài của
Chu Điệp Ngữ thu vào xong, liền đóng sầm cửa lại.
Điệp Ngữ nhìn
ra ngoài cửa sổ. Trời đổ tuyết. Tuyết không lớn. Chẳng biết nói sao, tựa như người vợ bị ủy khuất, không biết từ lúc nào nước mắt đã lưng tròng.
Cô lập tức thấy dáng vẻ của mình trên cánh cửa xoay tròn xa hoa của nhà
hàng Hoa Sĩ, trên bộ sườn xám màu mận chín là hình cây hoa tường vi đen
uốn lượn viền kim tuyến, trên vai khoác một chiếc khăn lông màu trắng.
Một bên đùi trắng nõn gần như lộ hết ra ngoài. Cô nở một nụ cười kiều mị với hình ảnh phản chiếu trên cửa.
Mấy tháng trước, một phu nhân đã nhảy lầu tự sát tại đây. Khi bà ta nhảy xuống, chồng và đứa con đang tham dự bữa tiệc trên lầu.
Bà ta chọn thời gian và địa điểm như vậy, dù sao cũng là tự mình chọn cách tự sát. Nói cách khác, bà ta lựa chọn số phận.
Mỗi lần Điệp Ngữ đi đến nơi này, luôn không kìm được dừng lại, giống như
muốn khơi dậy cái gì đó. Chẳng qua, tự sát vẫn là rất cần dũng khí.
Bất kể phát sinh chuyện gì, tôi cũng không thể nhảy xuống được. Có nhảy,
cũng sẽ không nhảy xuống từ chỗ cao như vậy. Cô nghĩ trong lòng.
“Điệp Ngữ, cuối cùng em cũng tới rồi.” Thang Cận Huy giơ tay ôm thắt lưng
mảnh khảnh của cô, “Em làm anh sốt ruột sắp phát điên rồi.”
Điệp Ngữ che miệng cười khẽ, “Thang tổng nói như kiểu em là nhân vật quan trọng vậy.”
“Bà cô ơi, nhanh lên chút, em còn không phải nhân vật quan trọng sao.”
Điệp Ngữ khoác tay Thang Cận Huy bước trên thảm trải của nhà hang Hoa thị, khuôn mặt nở nụ cười thích thú.
Sinh nhật 23 tuổi của Trạc Sướng. Anh đang gặm chân gà, mấy giọt dầu mỡ dính trước ngực, chậm rãi lan ra trên bộ lễ phục màu trắng của anh. Anh chỉ
lo gặm từng miếng từng miếng, miệng phát ra tiếng chẹp chẹp.
Anh bao nửa nhà hàng Hoa thị. Đông đảo mĩ nữ vây quanh.
Lúc Điệp Ngữ vừa mới tới, thấy lão tổng Cung Phát Thần của tạp chí “Thượng
ảnh” ngồi bên cạnh, cô gần như là ngay lập tức chuyển tầm mắt. Sau đó
liền nhìn thấy cái tên đang gặm chân gà kia.
Quả nhiên là tên ngốc.
Đại khái là cảm giác thấy bị nhìn chăm chú, anh cũng ngẩng đầu nhìn thẳng
vào mắt Điệp Ngữ, tầm mắt anh dừng trên mặt cô một giây, sau đó bắt đầu
từ cổ của cô, đảo qua bộ ngực, bụng, cuối cùng dừng trên khoảng đùi lộ
ra ngoài sườn xám. Dừng ba giây, sau đó dời tầm mắt.
Bị một tên
ngốc dùng ánh mắt vuốt ve một lượt, sau đó tên ngốc nói trong im lặng,
hừ, chân của cô nhìn qua cũng chẳng hơn được cái chân gà tôi đang gặm
bao nhiêu.
Đây là cảm giác của Điệp Ngữ.
“Phụt” một tiếng, ngược lại là một cô gái ngồi bên cạnh Trạc Sướng nhịn không được bật cười trước.
Thang Cận Huy cười ha ha, “Tôi nói này Trạc thiếu gia…”
Ánh mắt Điệp Ngữ vẫn mông lung, cũng chưa biết sao lại thế này, thì cảm
thấy như bị ai đẩy một cái, lúc giương mắt nhìn lại, cô gái vừa mới cười ra tiếng đã bị đạp ngã trên mặt đất, khóc hu hu.
Trên cái váy trắng như tuyết của cô ta nằm chễm chệ một cái chân gà, mà vừa được ngậm trong miệng Trạc Sướng thiếu gia.
Đứa nhỏ kia liền nổi giận đùng đùng trừng mắt với vị tiểu thư đang quỳ rạp
trên mặt đất, cho đến khi cô ta dùng sức nuốt lại nước mắt, cắn chặt môi không phát ra âm thanh.
“Nhìn đi, đây là sao, Trạc Sướng thiếu
gia.” Thang Cận Huy thản nhiên nở nụ cười, nụ cười tỏa nắng, “Không phải sinh nhật của cậu sao, lần này cho dù, chúng tôi đều biết cậu không
thích có người cười trên bàn cơm, nhưng tiểu thư này không hiểu chuyện,
chúng ta cứ việc đuổi cô ấy đi chỗ khác là được, ha?”
Anh đi qua
nâng vị tiểu thư đang khóc tới hoa lê đẫm mưa kia dậy, nhẹ nhàng nói câu “Đi nhanh đi”, tay kia thì nhét tờ giấy đỏ vào tay cô ta.
Đứa nhỏ kia đã ngồi xuống, bắt đầu gặm cái chân gà khác.
Thang Cận Huy ân cần kéo một cái ghế, làm động tác mời.
Điệp Ngữ chớp chớp mắt, 3 giây sau, quyết định ngồi xuống. Ngồi bên cạnh Cung Phát Thần.
“Ầy, xem tôi ngốc chưa kìa.” Thang Cận Huy đứng dậy, “Trạc Sướng thiếu gia, cậu xem đồ ăn có phải nên được mang lên rồi không?”
Điệp Ngữ nhìn thấy tên ngốc kia khi nghe được chữ “ngốc”, thân mình thoáng run rẩy một chút, không trả lời.
Điệp Ngữ vì vậy mà nhìn anh thêm một cái. Về cơ bản, lúc im lặng, vẫn là đứa nhỏ nhìn rất được. Cái gọi là vòng luẩn quẩn của thế giới có tiền cũng
không lớn, có chuyện gì xảy ra không quá ba ngày trên cơ bản đều bị biết hết. Điệp Ngữ đương nhiên cũng không tính đến chuyện dính vào cái vòng
luẩn quẩn này, nhưng tốt xấu gì cũng biết người thừa kế “Thịnh Thế” là
một đứa nhỏ có chút vấn đề về đầu óc. Về phần Trạc lão gia từng tung
hoành thương trường vì sao trước khi lâm chung giao cơ nghiệp cả đời cho anh, cũng là đề tài một dạo.
Trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên là tên chủ xấu tính.
“Trạc Sướng thiếu gia muốn mua một bức tranh để trang trí công ty con mới mở. Tôi thuận tiện giúp ngài đề cử.” Cung Phát Thần thản nhiên nói: “Chu
tiểu thư, nên kính thiếu gia một ly mới phải.”
Đầu Điệp Ngữ có
chút nằng nặng, có thể hơi bị cảm. Cô “a” một tiếng, nhẹ nhàng cầm lấy
một ly rượu, chậm rãi đứng lên, lại chậm rãi thong thả bước đến trước
mặt anh.
Anh đang gặm chân gà, dính đầy mỡ, cái tay bẩn cứ thế
chùi vào quần, thỉnh thoảng cũng dùng cái tay dính đầy mỡ cào cào tóc.
Giống đứa nhỏ không hiểu chuyện. Nhưng động tác này mà lại đặt trên
người một đứa bé cao to…Điệp Ngữ thấy dạ dày hơi hơi cuộn lên.
Nói gì bây giờ? Cám ơn đã khen ngợi. Đa tạ ngài đã mua tác phẩm của tôi. A, tuổi trẻ như vậy đã làm tổng giám đốc nha. Cảm ơn ngài chiếu cố.
Mấy câu đó giống như đàn quạ đen quác quác bay qua đỉnh đầu Điệp Ngữ. Trạc
Sướng vẫn gặm chân gà như cũ, giống như không thấy có người đứng bên
cạnh.
“Vậy, sinh nhật vui vẻ.” Điệp Ngữ nhẹ nhàng nâng cốc qua.
Đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn cô, có chút lơ ma lơ mơ, tròng mắt hơi chuyển. Điệp
Ngữ nghĩ anh bị nghẹn, vừa muốn mở miệng hỏi, ánh mắt anh lại vụt sáng,
lông mi thật dài cong cong, ướt át, rất đẹp. Điệp Ngữ mới nhìn rõ anh có một đôi mắt rất đẹp, trong tay bỗng nhiên run lên, ly rượu kia đã bị
một bàn tay bóng nhẫy cầm đi, sau đó cái miệng đầy mỡ dán lên miệng ly,
uống sạch rượu bên trong.
Dạ dày Điệp Ngữ bắt đầu như phiên giang đảo hải, sông cuộn biển gầm. Sau đó cô nghe thấy một tiếng ợ no nê,
suýt thì không nhịn được mà nôn.
Cô chậm rãi trở về chỗ.
Mặt Thang Cận Huy đã sắp nhăn thành một đống. Cung Phát Thần trước sau vẫn
lạnh lùng, không thể hiện gì. Điệp Ngữ nhìn nhìn bốn phía, ngồi xung
quanh đều là những nhân vật làm mưa làm gió, bên cạnh ai cũng có mĩ nữ
làm bạn. Trên mặt đều vui tươi hớn hở, bày ra bộ dạng mọi việc đều không lien quan đến mình.
Điệp Ngữ lại nhìn thoáng qua Trạc Sướng. Cô
chậm rãi uống hết ly rượu vang đỏ Thang Cận Huy đưa qua. Sự tình chính
là cái thể loại này, người nắm giữ bát cơm của ngươi thường thường là
cái người …mạc danh kì diệu (kì lạ).
Đồ ăn lục tục được mang lên, hàu xào tỏi, tôm hùm luộc, thịt đà điểu xào xà lách. Mới lên ba món,
Điệp Ngữ đã bắt đầu hối hận tối qua không uống nhiều thuốc cảm cúm một
chút.
Cô nhìn món ngon mĩ vị, lại không hề muốn ăn.
Cả bữa tiệc chính là như vậy, thiếu gia Trạc gia bao cả một hội trường sang
trọng chỉ để tổ chức bữa tiệc sinh nhật đơn giản, làm bạn bên cạnh đều
là những người xa lạ.
Thì ra sinh nhật của rất nhiều người cũng đều giống nhau.
Điệp Ngữ nghĩ tới đây, cái tay không an phận của Thang Cận Huy ở dưới bàn sờ soạng khoảng đùi lộ ra của cô, Điệp Ngữ trừng mắt liếc anh một cái,
ngẩng đầu lại thấy đứa nhỏ gặm chân gà kia cũng trừng mắt nhìn cô, cô
vừa định nở nụ cười hữu nghị, anh lại quay ngoắt đầu đi.
Anh không gặm chân gà nữa, anh hiện đang uống một cốc sữa trắng.
Điệp Ngữ lại đẩy tay Thang Cận Huy ra một lần nữa. Nhưng cô cũng không thấy bực bội.
Ít nhất, cô đã kiếm được lộ phí đi Russia.
“Làm sao vậy, vội đi?” Cung Phát Thần đi tới. Điệp Ngữ đang đứng trên ban
công, quay đầu nhìn anh một cái, có loại cảm giác giật mình đã cách một
đời.
“Em không nhận ra tôi, hay giả bộ không biết tôi?” Anh đi
lên đứng sóng vai với cô. Nơi này chẳng qua là cao hơn một chút, nhìn
được xa hơn một chút. Anh nhìn thoáng qua phía dưới, “Em sẽ không muốn
nhảy từ chỗ này xuống chứ?”
“Không” Điệp Ngữ nghiêng đầu nhìn anh, thản nhiên cười, “Từ khi nào tôi có loại nhã hứng này chứ?”
Cung Phát Thần ha ha cười rộ lên, “Còn chạy khắp nơi nữa, định khi nào dừng lại?”
“Không biết” Điệp Ngữ lại nhìn xuống, “Số mệnh đã như vậy.”
“Em tin số phận từ khi nào vậy?” Tiếng Cung Phát Thần thoáng trầm xuống.
“Không biết”
“Phụ nữ vẫn nên ổn định.” Trầm mặc một lát, Cung Phát Thần nói, “Tôi xem như là bạn bè thật tình khuyên em một câu”
“Vợ anh nói sao?” Điệp Ngữ thanh âm sâu kín.
Cung Phát Thần cười khẽ nhưng không trả lời.
Điệp Ngữ cũng hiểu mình nói sai. Vợ anh đã qua đời.
Vì thế hai người đều trầm mặc.
Phía sau bỗng truyền đến những tiếng loảng xoảng, bọn họ kinh ngạc quay đầu
lại, thấy bàn tiệc lớn xa hoa vừa được đặt đầy món ngon đã bị lật đổ, đồ ăn tinh xảo và khay bát cầu kỳ xen lân với nhau, phủ kín sàn nhà.
Điệp Ngữ có chút kinh ngạc liếc Cung Phát Thần một cái, lại quay sang nhìn phòng tiệc.
Trạc Sướng thiếu gia như con sư tử nhỏ phẫn nộ, giương nanh múa vuốt với cái người bất hạnh bị đánh. Chờ đến lúc Điệp Ngữ thấy rõ cái người không
may kia là một nhân viên phục vụ mặc đồng phục, thì Trạc Sướng đã quay
đầu đi rồi, theo phía sau là một đám tùy tùng đeo kính đen.
Một người là tên ngốc đã đủ bi thảm rồi, lại còn là tên ngốc dễ nổi giận thích bạo lực, tình huống này rất nguy hiểm.
Càng nguy hiểm hơn là, tên ngốc này có tiền có thế.
Điệp Ngữ có chút nhìn không quen, cô mới định dợm bước, cánh tay đã bị Cung Phát Thần túm chặt lấy.
“Loại việc vớ vẩn này cô cũng quan tâm sao?” Anh nói.
Điệp Ngữ không trả lời, cũng không biết lấy sức mạnh từ đâu, cô giãy khỏi tay anh, bước tới.
Mấy năm trước, cô đại khái có chút dính dáng đến tên ngốc có khuynh hướng bạo lực kia. Nhưng bây giờ…
“Đứng lên đi, cùng một tên ngốc không có gì đáng so đo cả.” Cô đi đến bên
cạnh cậu bé bị té ngã trên mặt đất kia, đứa bé nhìn qua tuổi cũng không
lớn lắm, ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, càng cúi đầu, tránh cái tay giơ ra của Điệp Ngữ, tự mình đứng lên, sau đó khập khiễng đi.
Điệp Ngữ đuổi theo, “Cháu đừng sợ hãi, không phải lỗi của cháu, cái bàn cũng không phải cháu lật.”
Bé trai đứng im lặng. “Cám ơn” Nó nói, rồi đi.
Điệp Ngữ cảm thấy bong dáng nó thật cô đơn. Không biết vì sao, cầm lấy di
động chụp tách một cái. Lưu giữ lại hình ảnh vừa mới phát hiện, lúc chụp bé trai đó thoáng quay đầu lại. Cô chụp được một phần ba sườn mặt.
Thì ra hôm nay vẫn còn có chút thu hoạch. Cô cười cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT