*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Sau khi giải quyết xong Lương Như Sương, Hoa Vụ cống hiến hết mình vào đại nghiệp nâng đỡ thái tử, còn quan tâm đến sự ổn định của vị trí thái tử hơn là bản thân hắn.
Tông Ngô là một người bị vô số đại thần phê bình là máu lạnh vô tình, không chút nhân tính cũng cảm thấy Hoa Vụ có đôi khi quá mức......
Thỉnh thoảng hắn cũng sinh ra cảm giác tự thẹn không bằng.
Đêm lạnh như nước.
Tông Ngô và Hoa Vụ đứng ở một góc nhỏ, "Đây là biện pháp tốt mà ngươi nói?"
"Không phải sao?" Hoa Vụ ẩn sau lưng hắn, nhỏ giọng nói: "Đơn giản thuận tiện."
Cạnh tranh vật lý cũng là một loại cạnh tranh!
Có vấn đề gì à?
Không có vấn đề gì!
Tông Ngô cố gắng kiềm chế xúc động muốn bóp chết nàng.
Mấy ngày trước, phụ hoàng dặn dò phải chỉnh đốn lại thương nhân ngành muối, để cho hoàng thất nắm ngành muối trong tay.
Khi còn ở tiền triều thì ngành muối này vẫn nằm trong tay hoàng thất.
Tiền triều diệt, tân triều vừa mới xây dựng, trăm việc cần làm.
Ngành muối không bị bọn họ nắm giữ, vả lại hai năm nay những thương hộ kia càng ngày càng tham lam, đã có bách tính oán than.
Bây giờ đất nước đã được ổn định, hoàng đế cố ý muốn tiếp tục nắm giữ ngành muối trong tay hoàng thất.
Nhưng hắn vẫn chưa chọn người phụ trách cuối cùng.
Thái tử và Tông Kỳ đều muốn làm chuyện này, hai người không tránh được một cuộc tranh đấu.
Cuối cùng hoàng đế quyết định để cho hai người đưa ra một kế hoạch đầu tiên, sau đó quyết định lựa chọn.
Ngày mai chính là kỳ hạn hoàng đế đưa ra, hắn và Tông Kỳ cần đồng thời tiến cung diện thánh.
Hoa Vụ nói mình nghĩ ra được một cách hay.
Tông Ngô trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, cách hay của nàng...... chính là bắt cóc Tông Kỳ, để ngày mai Tông Kỳ không thể xuất hiện đúng giờ.
Phương thức cạnh tranh này thật sự là...... đơn giản và thô bạo.
"Ngươi muốn cạnh tranh công bằng cùng hắn là không có khả năng." Hoa Vụ phân tích cho Tông Ngô hiểu, "Chắc là ngươi cũng hiểu rõ rồi, phụ hoàng ngươi vẫn không thích ngươi lắm...... ngươi đừng trừng ta!"
Tông Ngô: "......"
Những lời như vậy, có cần phải nói đi nói lại không?
"Đã lâu như vậy rồi, điện hạ ngươi phải học cách tự cân bằng."
"Làm thế nào để cân bằng?"
"Không chiếm được thứ gì đó, vậy thì hủy diệt. Hà tất phải như vậy......"
Âm thanh của Hoa Vụ càng ngày càng nhỏ, cuối cùng trực tiếp biến mất.
Nàng ho nhẹ một tiếng, sửa miệng, "Có thứ không chiếm được, vậy cố gắng trở nên mạnh mẽ, để cho phụ hoàng ngươi không có lựa chọn nào khác."
Tông Ngô: "???"
Đây có phải là cách mà ngươi cân bằng?
"Im miệng đi."
Hoa Vụ nắm tay: "Con người phải dũng cảm đối mặt với nội tâm của chính mình!"
Tông Ngô: "......"
Tông Ngô trực tiếp chuyển đề tài, "Bên cạnh hắn có không ít người bảo vệ."
Họ muốn bắt hắn, làm gì dễ dàng như vậy!
"Không sao, lát nữa ta đi dẫn hắn tới đây." Hoa Vụ sửa sang lại y phục, tràn đầy tự tin nói: "Có lẽ ta vẫn còn sức hấp dẫn."
"......"
Đó là nhân tình cũ của ngươi!
Đáy lòng Tông Ngô vẫn có vài phần nghi ngờ quan hệ giữa nàng và Tông Kỳ.
Nhưng trong khoảng thời gian này khi nàng đối phó Tông Kỳ, xuống tay phải gọi là tàn nhẫn.
Còn liều mạng đấu với Lương Như Sương.
Nếu đó đều là diễn kịch, vậy Tông Ngô cũng không thể không phục.
Tông Ngô: "Ngươi để hắn nhìn thấy, vậy hắn không biết là chúng ta làm chắc?"
Hoa Vụ hỏi ngược lại: "Hắn không nhìn thấy thì không biết là chúng ta làm à?"
Chuyện này chỉ có hai người họ cạnh tranh với nhau, không cần nghĩ cũng biết là ai làm.
Thấy hay không thấy thì có gì khác biệt?
"Không có gì khác biệt." Hoa Vụ vỗ vai Tông Ngô, "Chuẩn bị cho tốt, ta đi đây."
"......."
......
......
Ngày hôm sau.
Tông Kỳ phát hiện mình bị trói, ánh mặt trời từ khe hở cũ nát chiếu vào, tạo thành vệt sáng vàng trong không khí, bụi bặm yên lặng trôi nổi ở bên trong.
Tông Kỳ đau đầu, cả người không có sức lực gì.
Hắn bị trói bằng một sợi dây thừng, nhúc nhích thôi cũng khó khăn.
Tại sao hắn ta lại ở đây?
Tông Kỳ chịu đựng đau đầu nhanh chóng nhớ tới vì sao mình ở chỗ này......
Tần Hoan!
Tông Kỳ vừa nghĩ đến cái tên này thì cửa ở cách đó không xa được mở ra.
Ánh mặt trời chiếu thẳng vào, chiếu sáng cả cánh sửa.
Thiếu nữ đạp ánh sáng mà vào.
Ánh sáng vàng rực rỡ bao phủ lên hoa văn thêu trên y phục của nàng, khúc xạ ra từng chút kim quang, vạt váy gợn sóng cong lên tựa như đóa hoa đang nở rộ.
Tông Kỳ nhìn chằm chằm người đi vào, "Tần Hoan...... sao nàng lại giúp hắn đối phó với ta?"
Hoa Vụ đứng đối diện với hắn, "Hắn chính là phu quân của ta, ta không giúp hắn thì giúp ngươi chắc?"
Cô nghĩ quẩn đến mức nào chứ.
Giúp nam chính ngược văn, đó không phải là giúp hắn ngược đãi mình sao?
Chuyện ngu ngốc như vậy, cô không làm!
"Nàng...... tại sao...... nàng hận ta như vậy sao?"
"Nào có, chúng ta đều không có yêu thì lấy đâu ra hận chứ."
Đồng tử Tông Kỳ hơi rụt lại, "Trước kia nàng đã nói......"
"Chuyện trước kia đều đã trở thành quá khứ. Cẩn vương điện hạ cũng đừng nên cứ đắm chìm trong quá khứ, phải sớm ngày thoát ra nha."
Tông Kỳ nhìn chằm chằm vào gương mặt quen thuộc kia.
Giống hệt như trong ký ức.
Nhưng không biết vì sao, luôn cảm thấy không giống......
Nàng đã thay đổi rất nhiều.
(Truyện được đăng tại wattpad Thời Lam Yên, đọc tại wattpad chính chủ để ủng hộ editor)Tông Kỳ đột nhiên cười nhẹ một tiếng: "Nàng cho rằng nàng trói ta, phụ hoàng có thể giao việc này cho hắn?"
"Cái này sẽ không phiền Cẩn Vương lo lắng." Hoa Vụ đi qua, đổi cách trói khác cho Tông Kỳ: "Bây giờ là
nút thòng lọng*, nếu Cẩn vương cố gắng thì có thể cởi ra được."
*Nút thòng lọng như này nè, không hiểu nữa thì có thể lên google đọc thêm."Tại sao lại đối xử với ta như vậy?"
Hoa Vụ suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Ta di tình biệt luyến."
"......"
Di tình...... biệt luyến?
Bàn tay nhỏ bé của Hoa Vụ chắp lại sau lưng, khom lưng nhìn chằm chằm Tông Kỳ, "Cẩn vương, ta khuyên ngươi nên rút khỏi cuộc tranh giành này."
Tông Kỳ nghe ra ẩn ý trong lời của Hoa Vụ.
Muốn hắn rút khỏi cuộc tranh giành ngôi vị hoàng đế.
"Sao nàng không khuyên thái tử? Hắn ta không phù hợp với vị trí đó."
Thái tử tính tình như thế nào?
Ngay cả phụ hoàng cũng không thích hắn.
Nếu như không phải hắn dùng thủ đoạn khống chế một nhóm đại thần thì ai sẽ ủng hộ hắn chứ?
"Còn chưa phải lúc."
Tông Kỳ còn chưa hiểu được những lời này của Hoa Vụ là có ý gì thì chợt nghe thấy tiếng của nàng nhẹ nhàng vang lên: "Ngươi không thắng được."
"Ta sẽ không từ bỏ!" Hắn sẽ không bỏ cuộc như vậy!
"Cẩn vương thật dũng cảm." Hoa Vụ vỗ tay: "Vậy chúc ngươi may mắn, hẹn gặp lại."
......
......
Người mà trong lòng hoàng đế muốn chọn rõ ràng không phải thái tử nhưng hôm đó Cẩn vương lại vắng mặt, nếu không phải có đại thần đứng ra nói chuyện thì chắc là hoàng đế đã kiếm cớ trì hoãn.
Cuối cùng dường như là bị ép đem việc này giao cho thái tử, nhưng vẫn để cho Tông Kỳ hỗ trợ.
Hoa Vụ đi tới đi lui trong thư phòng, "Hay là chúng ta hạ độc đi."
Hoàng đế chính là đang thiên vị!
"Cần sửa lại cái tính thiên vị của phụ hoàng ngươi!" Hai tay Hoa Vụ 'bộp' một phát chống lên mặt bàn, "Có bệnh thì phải chữa. Thân là nhi tử, ngươi phải hiếu thuận nha!"
Tông Ngô: "......" Ngươi cũng thật hiếu thuận.
Hắn cũng không tức giận, nàng tức giận như vậy làm gì?
Nhưng mà Tông Ngô cũng đã đoán trước được sẽ có kết quả này.
Tông Ngô hoài nghi Hoa Vụ là muốn báo thù riêng —— thù mất nước.
Cho nên Tông Ngô không quan tâm nàng, bắt đầu xem tư liệu của những thương nhân ngành muối đó.
Hoa Vụ tự mình đi lại trong phòng, thỉnh thoảng còn nói thầm vài câu.
"Dù sao hắn cũng không sống được mấy ngày nữa, không bằng giúp hắn sớm về chốn cực lạc."
"Ngươi nói cái gì?"
Hoa Vụ nghiêng đầu, "Ta nói cái gì?"
"Ngươi vừa nói cái gì mà không sống được mấy ngày."
Hoa Vụ: "Ta có nói ư?"
Tông Ngô: "Ngươi có nói."
Hoa Vụ ha ha một tiếng, đi ra ngoài cửa: "Ngươi nghe nhầm rồi, ta chưa từng nói."
"Tần Hoan, ngươi đứng lại cho bổn cung!"
"Ta mệt rồi, muốn trở về nghỉ ngơi."
"......"