Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.

====

Năm 20X3, Lễ Tình Nhân.

Hoa Vụ rời giường thì phát hiện Thời Ưu không có ở đây, chỗ trống bên cạnh đã lạnh, không biết đã dậy từ bao giờ.

Hoa Vụ xoa tóc ngồi dậy, xác định mãi rằng bên cạnh mình không còn người nữa.

Lạ lùng!

Bạn nhỏ độc lập rồi!

Cuối cùng không cần cô hôn mới có thể xuống giường!

—— Giới hạn trong buổi sáng của Thời Ưu.

Tuy rằng Thời Diễm không cần cô hôn mới rời giường, nhưng sáng nào hắn cũng trưng ra cái vẻ mặt lạnh lùng chờ cô rời giường.

Nhưng hôm nay lại không có ở đây......

Hoa Vụ nghi ngờ trong lòng, mặc xong quần áo rồi đi ra ngoài.

Cô vừa kéo cửa phòng ra đã va phải lồng ngực đầy hoa hồng đỏ rực, đằng sau hoa hồng lộ ra khuôn mặt ngoan ngoãn và xinh đẹp kia của Thời Ưu, con ngươi đen nhánh giống như đá quý có gợn sóng nho nhỏ.

"Chào buổi sáng." Thời Ưu cười chào hỏi.

"......" Hoa Vụ bị hương thơm ngào ngạt của hoa hồng bao phủ, dưới nụ cười xán lạn của Thời Ưu, đầu óc vẫn đang choáng váng, "Chào buổi sáng......"

Cô nhỏ giọng nói một câu.

Ánh mắt lưu luyến trên mặt thiếu niên một lúc.

Sau đó nhíu mày lại, "Sáng sớm tinh mơ mà anh làm gì thế?"

Từ sau khi Thời Ưu dọn tới đây, mỗi sáng cô mở mắt, không thấy Thời Ưu thì là Thời Diễm, chưa bao giờ vắng mặt.

Nhưng hôm nay cô thức dậy, Thời Ưu lại không ở đây.

Không ở đó thì thôi đi, còn đi ra ngoài......

Xong lại ôm một bó hoa lớn đến vậy.

Thời Ưu sau bó hoa chớp chớp mắt với cô, gương mặt được hoa hồng đỏ nổi bật lên chút đỏ ửng: "Hôm nay là ngày gì."

"......"

Ngày gì?

Cô bây giờ còn phải nhớ ngày kỷ niệm sao?

Có phải cậu ta ảo phim rồi không......

Hoa Vụ đã bắt đầu cân nhắc giảm 8 tiếng xem phim mỗi ngày củaThời Ưu.

Nhưng mà...... Hôm nay ngày gì?

Ngày này bọn họ kỷ niệm cái gì?

Trong đầu Hoa Vụ bắt đầu điên cuồng hiện lên các loại thời gian, cũng lặng lẽ ấn mở điện thoại, muốn nhìn một chút.

Thời Ưu không chú ý động tác của Hoa Vụ, thấy mãi một lúc cô vẫn chưa đáp lời, trên mặt hiện rõ vẻ mất mát, "Hôm nay là ngày lễ tình nhân đầu tiên chúng mình cùng trải qua."

"......"

"???"

Chỉ thế thôi hả?

Hoa Vụ trầm mặc, cuối cùng không nói lời nào không hợp tình huống, chỉ nghiêm túc sửa đúng cho cậu, "Còn chưa qua."

Thời Ưu rất phối hợp nói lại một lần nữa: "Chúng ta sắp cùng nhau trải qua Lễ Tình Nhân đầu tiên."

"Anh và Thời Diễm cùng chuẩn bị hoa cho em." Thời Ưu đưa hoa hồng cho Hoa Vụ, trong giọng nói đây vẻ khoe khoang và phấn khích, "Thời Diễm chọn hoa, anh bao."

Hoa Vụ ôm hoa hồng: "......"

Tuy rằng chuyện xấu hổ hơn kỳ quái hơn đều đã trải qua, nhưng mỗi lần Thời Ưu nói loại lời nói này vẫn khiến người ta thấy bất ổn.

Cô cứ cảm thấy bản thân nghiệp chướng nặng nề.

Tội lỗi tội lỗi......

Nhưng mỗi lần nhìn lên gương mặt kia của Thời Ưu, cộng thêm mấy lời vớ va vớ vẩn cậu thốt ra, tội lỗi gì cũng bị vứt sau đầu.

"Hôm nay em không cần làm cái gì cả." Thời Ưu lấy từ trong túi ra một tờ giấy, tỏ vẻ cậu đã lên kế hoạch xong, sẽ để cô có một ngày thật đặc biệt.

Hoa Vụ bĩu môi, không nói gì.

Thời Ưu kéo Hoa Vụ ra ngoài, không biết lấy một chiếc xe ở đâu ra, rất lịch sự giúp Hoa Vụ mở cửa xe, thắt dây an toàn, cuối cùng còn có một nụ hôn ướt át.

Hoa Vụ cho rằng nhiều nhất là Thời Ưu đưa cô đi hẹn hò theo quá trình tiêu chuẩn một chút, ăn cơm xem phim tặng quà.

Nhưng cô không ngờ rằng, Thời Ưu sẽ lái xe suốt ba giờ, đưa cô đi ngồi khinh khí cầu.

Có gì mà Hoa Vụ chưa từng thấy chứ, đương nhiên không thấy bất ngờ lắm, nhưng Thời Ưu trông rất vui vẻ, cô cũng khá phối hợp.

Khi khinh khí cầu bắt đầu bay lên, Thời Ưu cầm một dải lụa đứng ở bên cạnh cô, ý bảo cô bịt kín hai mắt.

Hoa Vụ nhìn xuống phía dưới một cái, "Anh sẽ không đẩy em xuống chứ?"

Thời Ưu liên tục xua tay, giống như con vật nhỏ bị sợ, "Sao anh đẩy em được chứ."

"Lúc Thời Diễm giết em cũng không mềm lòng đâu." Ở trong trò chơi nói bào thanh máu của cô là bào thanh máu của cô luôn, lạnh lùng tuyệt tình cực kỳ.

"......" Thời Ưu tức giận nói: "Anh giúp em mắng cậu ấy."

Hoa Vụ bảo Thời Ưu bịt mắt cô lại, trước mắt chìm vào bóng tối, cô chỉ có thể cảm thấy được cơn gió thi thoảng lướt qua, và hơi thở của Thời Ưu.

Không biết qua bao lâu, Thời Ưu đã hơi cô từ phía sau, hơi thở ấm áp phả và bên tai cô.

Dải lụa bị cởi bỏ, nhưng tay Thời Ưu lại áp lên, mãi hồi lâu thì giọng cậu mới vang lên: "Mở mắt ra."

Bàn tay che mắt tay cô rời đi, ánh sáng lần nữa tiến vào đôi mắt Hoa Vụ.

Ánh mắt đầu tiên cô nhìn thấy chính là những khinh khí cầu lơ lửng đằng xa, màu sắc sặc sỡ.

Sau đó hơi cúi đầu, liền thấy mặt cỏ bên dưới ngay trước khinh khí cầu có vô số hoa hồng xếp thành tên cô. Mặc dù là ở trên cao cũng thấy được đó là một khoảng rất lớn, có thể tưởng tượng diện tích toàn bộ khu vực này lớn đến chừng nào.

Một khoảng đỏ rực kia, giống như tình yêu nồng cháy của thiếu niên, chúng phun trào về phía cô tựa dung nham.

"Thích không?"

Thời Ưu cẩn thận quan sát Hoa Vụ, rõ ràng là có chút hồi hộp, sợ Hoa Vụ không thích những cái cậu chuẩn bị.

Hoa Vụ im lặng một lúc, sau đó cười khẽ, "Thích chứ."

Ai sẽ từ chối món quà xinh đẹp đây?

Thời Ưu thở phào nhẹ nhõm, thân mật áp sát tới, nếu không phải còn có một nhân viên công tác ở đây, có lẽ cậu không chỉ ôm ấp thôi đâu.

......

......

Ngồi khinh khí cầu hoa một lúc, sau khi xuống dưới, Thời Ưu còn đưa cô đến nơi bày hoa hồng, ở đó có một cái đài ngay vị trí trung tâm.

Bên trên đặt một món quà.

"Vốn dĩ anh muốn để cho máy bay không người đưa quà đến khi em trông thấy khi em trông thấy, nhưng nhân viên công tác nói không an toàn......" Thời Ưu hơi ấm ức vì suy nghĩ của mình không thực hiện được.

Hoa Vụ buồn cười sờ đầu Thời Ưu: "Được rồi, như nhau mà."

Hoa Vụ mở hộp ra, cô nhướng mày: "Chỉ có một phần?"

Đã hứa là gấp đôi tình yêu đâu rồi?

Thời Ưu nói như lẽ đương nhiên: "Thời Diễm sẽ tự cho em nha, sao anh đưa giúp cậu ấy được?"

Hoa Vụ: "......"

Hai người hơi bị kỹ tính đấy.

Thời Ưu kéo Hoa Vụ đi chụp ảnh.

Thời Diễm không thích chụp ảnh, Thời Ưu lại cực thích, làm cái gì cũng phải chụp.

Cho nên ảnh chụp chung thường đều là hai người cô và Thời Ưu.

Nhưng Thời Ưu có một thói quen......

Khi cậu chụp ảnh sẽ chừa ra một vị trí.

Nếu không phải ranh giới đạo đức liên tục lôi kéo Hoa Vụ mạnh mẽ ngăn lại, thì có lẽ ảnh chụp chung của họ cũng sẽ xuất hiện một màn kỳ quặc như vậy.

Đến khi Thời Ưu lăn lộn mệt mỏi rồi thì ngã vào biển hoa cùng với Hoa Vụ, hai người nhìn khinh khí cầu bay ngang qua bầu trời.

"Anh muốn cùng em trải qua thật nhiều thật nhiều lễ tình nhân." Thời Ưu ghé mắt nhìn cô, ánh mắt chứa đầy vẻ thành kính, "Anh sẽ luôn bên em."

Hoa Vụ không đáp lời, chỉ nắm lấy tay cậu.

Sau một lúc lâu, Hoa Vụ đột nhiên hỏi cậu: "Hôm nay anh tiêu bao nhiêu tiền?"

Thời Ưu kiếm được một ít tiền, nhưng tuyệt đối còn chưa tới nỗi có thể tiêu xài phung phí xa hoa như vậy.

"......"

Thời Ưu lấy điện thoại ra, cho cô xem tin nhắn chỉ còn lại một chữ số.

Thời Ưu cẩn thận hỏi: "Anh...... Anh có thể tiếp tục trả bằng thịt không?"

Hoa Vụ mệt mỏi giơ tay che mắt lại.

Trong mùi hoa thơm ngào ngạt, trên môi hơi nóng lên, tiếp theo là giọng nói nóng bỏng của thiếu niên len lỏi vào tận đáy lòng.

"Bây giờ anh trả luôn có được không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play