Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.

====

Buổi chiều Hoa Vụ mới trở về, lúc về còn kéo theo một người.

Vân Đồng sờ xuống cái gáy vẫn còn hơi đau đau, cảm giác như ngày hôm qua cô cũng kéo mình về như vậy.

Đây có tính là đối xử bình đẳng không?

Từ từ......

"Người này......"

"Anh biết à?"

Vân Đồng đâu chỉ là biết.

Đây là người trong đám truy đuổi anh ta ngày hôm qua.

"Gã ta không phải loại người tốt lành gì đâu."

"Vậy thì tốt quá, tôi cũng chẳng phải người tốt lành gì." Hoa Vụ cười thành tiếng, "Nhưng tôi rất thích dạy người khác làm việc thiện, khiến những người lầm đường lạc lối trở lại con đường chính nghĩa."

"......"

Thời gian mười năm, ít nhiều gì thì tâm lý mọi người đều có chút không bình thường.

Vân Đồng tỏ vẻ có thể hiểu được, nhưng anh ta cảm thấy Hoa Vụ còn không rõ tính nguy hiểm của người này.

Anh ta do dự, xong vẫn nói chuyện xảy ra trước đây cho Hoa Vụ.

Trước đây Vân Đồng sống trong một căn cứ nhỏ, đám người này đột nhiên đánh phá căn cứ bọn họ. Bọn chúng bá chiếm căn cứ và cầm tù tất cả mọi người, lấy việc tra tấn bọn họ làm thú vui.

Nghĩ đến những hình ảnh máu me đó, Vân Đồng liền cảm thấy cả người rét run.

Bọn người này chính là một đám ma quỷ mất đi nhân tính.

"Nếu người của bọn họ tìm tới thì toi đấy." Vân Đồng nói: "Bọn họ có xe, có vũ khí......"

"Vũ khí?" Hoa Vụ vốn đang không cảm thấy quá hứng thú, nhưng nghe thấy việc này thì lập tức hào hứng hẳn lên: "Bọn họ có nhiều người không?"

"Đại khái khoảng hơn 50 người."

Hoa Vụ lập tức không còn hào hứng lắm nữa.

Tạm thời cô chỉ có một chiếc rìu, không dám cảm thấy hứng thú.

Hoa Vụ suy nghĩ rồi đánh thức người kia trước đã.

Cũng không biết hai ngày này gặp vận gì, nhặt được người ở khắp nơi.

Đây hẳn là do nữ chính đi.

"A a a a ——"

Người nọ vừa tỉnh liền bắt đầu thét chói tai.

"Có quái vật, có quái vật!!"

Hoa Vụ: "???"

Hoa Vụ tát hắn hai cái, cuối cùng cũng khiến người kia yên tĩnh lại.

"Có quái vật ở đâu?"

"Quái vật...... Quái vật...... Có quái vật." Tuy là đối phương đã ngừng hét, nhưng ánh mắt dại ra, miệng lẩm bẩm.

Hoa Vụ thử làm đối phương tỉnh táo lại, đáng tiếc hắn chỉ biết nói có quái vật.

Hoa Vụ vốn đang muốn hỏi chuyện nhóm 50 người kia một chút, lúc này cũng chỉ có thể từ bỏ rồi tiễn người đi.

Vân Đồng lại không ngờ Hoa Vụ sẽ quyết đoán như thế.

"Gã ta nói quái vật...... Liệu thật sự có quái vật gì không?" Vân Đồng khá để ý lời này của đối phương.

Cảnh tượng lúc anh ta tỉnh lại, quả thật rất kỳ quái.

Cứ coi như là có zombie tấn công, cũng không thể khiến nóc xe thành cái dạng kia được.

"Trong lòng không có quỷ, tự nhiên sẽ không có quỷ." Hoa Vụ nhìn xuống Vân Đồng, "Người anh em, cũng đã mười năm rồi, tu luyện còn chưa tới chốn nữa."

Vân Đồng: "......"

......

......

Mấy ngày Vân Đồng nghỉ ngơi thì mới biết được ngày ngày Hoa Vụ đi ra ngoài làm việc là làm cái gì.

Cô đi chôn người......

Không, không phải người, là zombie.

Theo như cô tự nói, zombie của toàn bộ cái thôn này đều đã bị cô đập chết.

Cứ chất đống ở đó sẽ có mùi khó ngửi, cho nên cô mới định chôn từng con một.

Nói tới đây, cô nhìn anh ta với vẻ tiếc nuố, giống như nếu không phải anh ta bị thương thì cô sẽ kéo anh ta đi chôn zombie.

"Cô tính ở chỗ này trong thời gian dài?"

Nếu không phải định thường trú, vậy thì sẽ chẳng cần chôn zombie.

Lúc ấy Hoa Vụ đang tựa vào một cái xẻng sứt mẻ, hai mắt đờ đẫn, "Tôi cũng không định vậy, nhưng mà tôi không được chọn."

Có căn cứ lớn sạch sẽ, ai lại thích sống ở trong cái thôn đổ nát không có lấy một phòng thủ an toàn này chứ.

Nhưng mà cái hệ thống lừa đảo kia trói buộc cô ở đây.

Cô đâu có cách nào khác!

"Có ý gì thế?"

Hoa Vụ banh khuôn mặt nhỏ ủ rũ, nghẹn ra ba chữ: "Anh không hiểu."

Sau đó Hoa Vụ không tiếp tục đáp lại anh ta nữa, cắm đầu đào hố.

Quả thật Vân Đồng không hiểu, chỉ cảm thấy đầu óc cô có vẻ có vấn đề.

Còn về những mầm cây đó......

Vân Đồng phát hiện chúng nó lớn lên rất nhanh, nhanh đến mức vô lý.

Chỉ qua mấy ngày đã cao vút lên......

Hoa Vụ chưa từng tưới nước cho chúng, càng không thèm quan tâm chúng.

—— Nhiều nhất là cắm bộ xương trắng kia lên mặt đất.

Bộ xương trắng đó chỉ là bộ xương trắng bình thường, Vân Đồng đã từng kiểm tra, không có bất kỳ vấn đề gì.

Những cái mầm non kia không sợ nóng, tự mình mọc xanh um tươi tốt trồi lên khỏi mặt đất.

Ngẫm lại những căn cứ lớn kia, vì để trồng một vài thứ mà cả đám người sẽ vây quanh chăm sóc một mầm cây, cuối cùng còn không thể phát triển tiếp.

Còn đám này cứ ném bừa vào trong đất là được......

Cũng không biết nếu để những nhà nghiên cứu trong căn cứ kia biết, sẽ có bao nhiêu ông bị tức chết.

Đương nhiên Vân Đồng không cảm thấy đám mầm cây kia là chủng loại thông thường, anh ta nghi ngờ có thể là loại biến dị.

Vân Đồng cũng có hỏi thử Hoa Vụ.

Hoa Vụ chỉ nói đừng hỏi những chuyện không nên hỏi.

Thỉnh thoảng Vân Đồng cũng sẽ ngồi ở bên sân, nhìn đám mầm cây trong đất, đáy lòng thầm nghĩ:

Nếu mang mấy thứ này đến căn cứ lớn, vậy anh ta có thể tự đổi lấy một cuộc sống khá tốt cho bản thân.

Giãy giụa mười năm trong một thế giới như vậy, đáy lòng Vân Đồng đã không còn nhiều cảm giác tội lỗi nữa.

Vì sống sót, chẳng có chuyện gì chưa từng làm.

Nhưng mà mỗi lần anh ta thấy Hoa Vụ mài rìu xoèn xoẹt loảng xoảng, chút tâm tư này liền biến mất ngay lập tức.

Hiện giờ vết thương của anh ta vẫn chưa khỏi hẳn.

Sao có thể là đối thủ của cô.

......

......

"Vết thương của anh cũng gần khỏi rồi chứ nhỉ?"

Vân Đồng: "...... Ừ."

"Được, chúng ta đi ra ngoài một chuyến."

"Đi làm gì?" Trong thôn này không có zombie, gần đây cũng không có ai đi ngang qua, trái lại còn an toàn hơn cả bên ngoài.

"Anh sẽ không cảm thấy thịt mà mỗi ngày anh ăn là rơi từ trên trời xuống chứ?" Hoa Vụ cầm chiếc rìu, nhìn anh ta đầy ghét bỏ, "Trước đó tôi không nên nhặt anh, lãng phí lương thực của tôi."

Hiện tại cô tự nuôi bản thân đã rất tốn sức.

Còn phải nuôi một tên ăn không ngồi rồi.

"......"

Vân Đồng ăn không uống không vài ngày cũng không dám nói gì, đi theo Hoa Vụ rời khỏi thôn.

Gần thôn có núi rừng, tuy rằng cây cối xanh đều đã chết hết, nhưng bên trong vẫn có một vài động vật đã thích nghi được với hoàn cảnh hiện tại.

Đám động vật này ăn được.

Vân Đồng đi theo Hoa Vụ một đường, sau đó bắt được hai con gà rừng.

Gà rừng hiện giờ không giống như trước kia, đầu to, lông rực rỡ, còn rất dữ nữa.

Cơ mà Hoa Vụ dùng rìu đập một cái, có dữ cũng không được.

Vân Đồng xách theo gà rừng đi theo sau Hoa Vụ.

"Cô Diệp, phía trước...... Chính là nơi xảy ra chuyện." Vân Đồng thấy một vài khung cảnh quen thuộc.

Hoa Vụ nhìn về bên kia một cái, "Đi xem thử."

"Được......"

Vân Đồng cũng muốn đi xem thử.

Chiếc xe lúc trước của anh ta vẫn còn ở đằng kia.

Bên trong có một vài thứ trông có vẻ vẫn dùng được.

Hai người lại đi tiếp một đoạn, cuối cũng đến nơi Vân Đồng gặp nạn.

Xe còn ở đó, xung quanh có một mùi hương khó ngửi.

Vân Đồng mở cửa sau ra để lấy đồ, bên trong còn có quần áo và một ít lương khô.

Trông như không ai tới nơi này.

Hoa Vụ đi quanh chiếc xe một vòng, thân xe có không ít vết máu.

Chiếc xe này quả thật giống như Vân Đồng nói, lõm xuống một chỗ.

Như là có vật nặng nào đập lên trên đó.

Lại kết hợp với con quái vật mà người đuổi giết Vân Đồng nhắc tới...... Nói không chừng là thật sự đã gặp được thứ gì đó kỳ quái.

Hoa Vụ ngồi xổm trên nóc xe, dùng rìu gõ gõ thân xe.

Vân Đồng đang thu dọn đồ đạc cũng ngẩng đầu nhìn cô.

"Tôi quên hỏi, cô có năng lực đặc biệt nào không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play