Trong cốt truyện ban đầu, Tần Hoan đêm đó bởi vì bị giáng chức xuống trắc phi, bị thái tự điện hạ châm chọc nói vài câu không dễ nghe, không có ngủ lại.
Tần Hoan phòng không gối chiếc bị nam chính tìm tới tận cửa...... sau đó hai người cãi nhau một trận.
Con ngươi Hoa Vụ đảo một vòng, vui vẻ xuống giường đi đến bên cửa sổ, đột nhiên đẩy cửa sổ ra.
Phanh –
Cửa sổ đụng vào người bên ngoài.
Nàng chính là cố ý!
Tông Kỳ ôm đầu bị đụng, có chút choáng váng túm lấy cửa sổ mới không bị ngã.
Hoa Vụ vừa mở cửa sổ ra đã ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc.
Rõ ràng là Tông Kỳ đã uống không ít rượu, con ngươi cũng không quá tỉnh táo.
Tông Kỳ nhìn về phía thiếu nữ trong phòng, trong phòng tràn đầy vui mừng, hỉ rực rỡ.
Ánh sáng trong phòng tựa như lưỡi dao sắc bén, lặng lẽ cắm vào thân thể Tông Kỳ, rất đau.
Đáy mắt Tông Kỳ không kìm nén được cảm xúc, bắt đầu xúc động, hắn đưa tay muốn giữ chặt Hoa Vụ: "Hoan Hoan."
Hoa Vụ tránh khỏi tay Tông Kỳ: "Cẩn vương điện hạ, hơn nửa đêm người đến Đông cung tìm ta, lôi kéo làm cái gì? "
Tay Tông Kỳ bắt hụt, bàn tay kia lơ lửng trong không trung một lát, chậm rãi nắm chặt, "Lúc trước nàng nói, nàng tự nguyện gả vào Đông cung, cái đó là thật sao?
Hoa Vụ: "..."
Nữ chính có tự nguyện hay không thì có ích gì?
Đó chính là thánh chỉ của hoàng đế.
Kháng chỉ chính là sẽ bị chém đầu.
"Thái tử hắn căn bản không thích nàng, hắn là muốn dùng nàng đối phó với ta, nàng hiểu không?"
"Cho nên? Ta hiện tại nên làm cái gì? Hòa li với thái tử?" Hoa Vụ kéo khóe môi trào phúng: "Cẩn vương điện hạ là chê ta chết không đủ nhanh?"
Chính hắn cũng hiểu thái tử có mục đích khác, khẳng định sẽ phái người trông chừng nàng.
Nhưng ngày đại hôn hắn vấn chạy đến tìm nàng.
Đây còn không phải là muốn hại chết nữ chính à.
Hoa Vụ cảm thấy mình không thể làm nữ chính ngược văn!
Cần phải dũng cảm nói không với nam chính ngược văn ngu ngốc!
Nữ chính cần phải vùng lên!
"Ta......"
Tông Kỳ còn chưa bắt đầu giải thích thì người bên trong đã lùi lại, cầm lấy đồ vật ném ra bên ngoài, bắt đầu hét to: "Bắt thích khách! Có thích khách!"
Sắc mặt Tông Kỳ khẽ biến.
Hộ vệ Đông Cung đã nghe thấy âm thanh, đang chạy tới bên này.
Thuộc hạ của Tông Kỳ không biết chui từ đâu ra, "Vương gia, đi mau!"
......
......
Tông Ngô cho rằng chính mình trong khoảng thời gian ngắn sẽ không lại đi vào căn phòng này, nhìn thấy thái tử phi của hắn.
Ai biết nhanh như vậy đã quay lại căn phòng này.
Hắn quét mắt nhìn ra cái cửa sổ còn đang mở, ánh mắt chậm rãi dừng ở trên người thiếu nữ đang ngồi ở mép giường.
"Thái tử phi gặp thích khách?"
"Đúng."
Tông Ngô không rõ ý mở miệng nói: "Là thích khách hay là Cẩn vương."
Hoa Vụ thành thật nói: "Cẩn vương."
Hoa Vụ thành thật trả lời như vậy khiến Tông Ngô có chút ngoài ý muốn.
Đúng như suy đoán của Hoa Vụ, không có ai ở chỗ này nhưng vẫn có người luôn canh chừng.
Thời điểm Tông Kỳ xuất hiện, hắn liền nhận được tin tức.
Hắn muốn nhìn xem hai người này rốt cuộc là muốn làm gì.
Ai ngờ nàng lại kêu thích khách.....
Tông Ngô đứng ở trong bóng tối, không thấy rõ cảm xúc trên mặt, "Thái tử phi không muốn nói gì với bổn cung sao?"
"......" Hoa Vụ nghĩ một chút, nói: "Điện hạ, Đông Cung cần tăng cường phòng ngự, không phải con chó con mèo nào cũng có thể chạy vào được, rất không an toàn."
"..... ngươi muốn nói với ta chuyện này?"
"Chuyện này không phải rất quan trọng sao?" Hoa Vụ mở to mắt, lời lẽ ngay thẳng: "Ngài chính là quân chủ tương lại, an toàn của ngài không phải cần được chú trọng sao?"
Căn phòng bỗng chốc an tĩnh lại.
Trong không gian yên tĩnh, có thể nghe thấy được tiếng gió ngoài cửa sổ, âm thanh cháy của nến hỉ.
Bóng người phía trước tiến lên hai bước, ánh sáng dọc theo vạt áo hắn dừng ở trên ngọc bội rũ xuống bên hông.
(Truyện được đăng tại wattpad Thời Lam Yên)
"Thái tử phi và Cẩn vương có quan hệ gì?"
Hoa Vụ suy nghĩ về bối phận cao thấp một chút, "Thúc tẩu?"
Tông Ngô: "......."
Nàng trả lời đúng là..... mỗi lần đều ngoài dự đoán!
Tông Ngô cũng không xé rách tầng giấy kia, chỉ cánh cáo nàng một câu: "Nếu thái tử phi đã hiểu rõ, vậy bổn cung cũng không nhiều lời nữa, hi vọng thái tử phi an phận thủ thường."
"Được." Hoa Vụ đồng ý, thấy Tông Ngô còn chưa có ý định đi: "Điện hạ còn chưa đi sao?"
Tông Ngô vốn dĩ là muốn đi, nhưng nghe Hoa Vụ nói một câu như vậy, trong lòng liền khó chịu.
Toàn bộ Đông Cung đều là địa bàn của hắn.
Khi nào tới phiên người khác đuổi hắn đi!
Tông Ngô nguy hiểm nói: "Ngươi đuổi bổn cung đi?"
Hoa Vụ chớp chớp mắt, đột nhiên có chút hưng phấn, bộ dạng vô cùng chờ mong: "Điện hạ muốn ngủ lại sao?"
"......"
Tông Ngô đương nhiên sẽ không ở lại, phất tay áo rời đi.
Dường như Hoa Vụ không cam lòng, đi theo hắn tới cửa, "Điện hạ, ngài thật sự không ngủ lại sao?"
Người nhìn ở bên ngoài chính là thái tử phi lắp bắp khẩn cầu thái tử ở lại.
Thái tử phi đỡ khung cửa, than ngắn thở dài, bộ dạng lo lắng không yên.
Chuyện làm thêm vẫn phải dựa vào chính mình.
......
......
Tông Ngô mặt u ám còn chưa đi tới thư phòng, Kiểm Sách đã đến báo cáo thái tử phi của hắn lẻn ra ngoài phòng, lén lén lút lút dường như muốn rời khỏi Đông Cung.
Tông Kỳ chân trước vừa đi, chân sau nàng liền chuồn ra ngoài.
Ai.......
Nàng đoán mình sẽ không ở lại, cố ý mời hắn, ghê tởm hắn.
Tông Ngô: "Đi theo nàng ta, nàng ta đi làm cái gì."
Kiểm Sách: "Vâng."
Kiểm Sách không dám gọi người khác đi làm chuyện này, tự mình đi theo Hoa Vụ ra khỏi Đông Cung.
Nhưng hắn ta vừa đi ra ngoài liền phát hiện người phía trước đột nhiên biến mất.
Kiểm Sách vội vàng chạy tới.
Xung quanh không có ai
Kiểm Sách nghĩ đến kết quả, sợ mất mặt, vội vàng tìm bốn phía.
Ngay khi Kiểm Sách cảm thấy mình sẽ bị đánh một trận, hắn rẽ sang liền thấy thái tử phi dựa vào góc tường, nhìn như là cố ý chờ hắn.
Thiếu nữ phất tay, "Này."
Theo dõi người ta còn bị người ta phát hiện khiến Kiểm Sách xấu hổ vô cùng, kiên trì chào hỏi: "Thái..... thái tử phi, thật trùng hợp quá."
"Không trùng hợp, ta đang chờ ngươi đó." Hoa Vụ vỗ vỗ làn váy: "Đi thôi, giúp ta làm một việc."
Nhận được một công nhân miễn phí.
Kiểm Sách: "???"
Có chuyện gì vậy?
Thái tử phi từ trước đến nay đều quen thuộc như vậy sao?
Kiểm Sách thấy Hoa Vụ đã đi rồi, vội vàng đuổi theo, "Thái tử phi biết thuộc hạ đi theo người?"
"Không biết." Hoa Vụ dừng một chút, "Nhưng với cái đức hạnh kia của thái tử nhà ngươi, nhất định sẽ tìm người trông chừng ta, không phải ngươi thì cũng là người khác, không sai lắm."
"......"
Cho nên vừa rồi thật sự là người ta cố ý đợi mình?
Kiểm Sách cảm thấy vị thái tử phi này có chút..... khó đối phó.
Hắn nhỏ giọng hỏi: "Thái tử phi muốn thuộc hạ làm chuyện gì?"
Hoa Vụ ngửa đầu một góc 45 độ nhìn bầu trời đầy sao: "Cứu vớt thiếu nữ sa ngã."
"Hả?"
"Đuổi kịp đi."
"Vâng......"
Kiểm Sách mờ mịt đuổi theo Hoa Vụ.
Hắn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng..... hắn tới để làm gì?
......
......
Tông Ngô ở thư phòng xử lý vụ án của Phùng Tự Phúc, mãi cho đến đêm khuya, Kiểm Sách từ bên ngoài thư phòng tiến vào.
Tông Ngô hỏi: "Nàng đi gặp Tông Kỳ?"
Kiểm Sách hơi do dự trả lời: "...... cũng xem là như vậy?"
Tông Ngô nhíu mày, ngước mắt nhìn Kiểm Sách, "Cái gì mà cũng xem là như vậy? Gặp chính là gặp, không gặp chính là không gặp."
"Không phải gặp mặt." Kiểm Sách nói.
Tông Ngô càng không hiểu, "Rốt cuộc nàng đi làm cái gì?"
Sắc mặt Kiểm Sách cổ quái: "Cứu vớt thiếu nữ sa ngã."
====
Vị diện này chắc không tính đánh gãy chân mà chuyển sang con đường cứu vớt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT