Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Thậm chí Hoa Vụ còn cảm giác được ánh mắt của dì ta.
Người phụ nữ cả khuôn mặt đầy máu 'nhìn chằm chằm' cô vài giây, ừng ực nuốt đồ trong miệng xuống, toét miệng cười, đưa ra lời mời với Hoa Vụ, "Ăn cùng không?"
Hoa Vụ cực kỳ bình tĩnh đứng yên một chỗ, khéo léo từ chối ý tốt của mụ, "Không được, đồ ngon như thế tôi không hưởng nổi, dì tự ăn đi."
Người đàn bà vặn cổ, sau vài tiếng răng rắc vang lên, mụ ta phát ra tiếng cười quái đản, "He he he......"
"Chi bằng dì uống hai hớp đi, đừng để nghẹn." Hoa Vụ thuận tay xách một cái chai không biết đựng nước gì ở trên kệ xuống, ném xuống trước mặt mụ ta, "Đừng ngại, không lấy tiền đâu."
Người phụ nữ: "......"
Người chơi: "......"
Hoa Vụ nắm tay lại, giọng điệu bình thường như kiểu đang tám chuyện với người quen, "Ở cửa vẫn còn, tuy không tươi lắm nhưng mà chắc dì không kén chọn nhỉ, hay để tôi đưa vào nhé, đừng để lãng phí."
Bốn chữ 'đừng để lãng phí' vọng đi vọng lại trong siêu thị.
Người phụ nữ: "......"
Người chơi: "!!!"
Bọn họ cảm thấy mình biến thái lắm rồi.
Sao ở đây còn đứa biến thái hơn thế!!
Có lẽ người phụ nữ đó cũng bị phản ứng Hoa Vụ làm choáng váng, chừng khoảng mười giây không đáp lại.
Đến khi mụ ta phản ứng kịp thì toét miệng cười, "Cô vẫn tươi hơn, chi bằng cô để tôi ăn luôn đi, ha ha ha...... Ăn luôn thì sẽ không đói bụng."
"Tôi kiến nghị dì đừng nên như thế."
"Ha ha ha......"
Người phụ nữ thì lại không nghe cô khuyên, vồ thẳng về phía cô.
"Ài......"
Không nghe lời người đẹp sẽ sớm chịu thiệt.
Hoa Vụ kéo Thời Ưu tránh khỏi người phụ nữ, vòng ra bên cạnh mụ rồi nhấc chân đạp mụ về phía kệ hàng.
Rầm ——
Đồ trên kệ bị mụ ta quét xuống mặt đất, cổ họng phát ra hai tiếng gầm gừ giận dữ, thân thể vẹo thành một tư thế quái lạ, tiếp tục nhào tới chỗ Hoa Vụ.
Rầm ——
Cả kệ hàng đổ xuống đất.
Hoa Vụ đẩy Thời Ưu ra trước, cô dẫm lên kệ để hàng nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.
Người chơi khác cũng lục tục lui lại.
"Mấy người còn chạy đi đâu?" Hoa Vụ chạy tới cửa thì dừng, thấy người chơi khác muốn chạy, hô to một tiếng, "Không giết nó, đừng ai hòng sống yên đêm nay."
"Mấy người muốn tôi đơn độc giết nó là khômg thể đâu." Hoa Vụ kiên quyết ngăn chặn việc nữ chính tăng ca một mình, lập tức tỏ vẻ mặc kệ, "Mấy người không ra tay thì tôi cũng không ra tay, chơi cái khác thì không được chứ trốn tìm là sở trường của tôi đấy, chắc chắn tôi sẽ sống lâu hơn mấy người."
Đám người chơi: "......"
Cái nhà ga này vốn không lớn, nơi trốn đều có hạn.
Chắc chắn người phụ nữ biến thành quái vật kia sẽ tìm được bọn họ để giết.
Bọn họ vốn muốn để Hoa Vụ kéo giá trị thù hận với quái vật rồi đánh nhau với nó, sau mới nhân cơ hội ra tay.
Ai ngờ Hoa Vụ không mắc bẫy còn bỏ mặc luôn.
Bóng dáng người phụ nữ đã xuất hiện trên kệ để hàng đầu tiên, bò tới từ đằng đuôi kệ hàng.
"Khà khà khà......" Trong miệng mụ phát ra tiếng cười quái đản, "Thơm quá......"
"Tuy rằng mày đang khen tao, nhưng tao không thích mày khen tao như thế lắm." Hoa Vụ còn có tâm trạng đáp lời nó.
Người phụ nữ lại dừng ánh mắt ở trên người cô, nhảy xuống mặt đất, đột nhiên xông về phía cô.
"Bắt đầu từ cô đi, hì hì hì hì......"
Hoa Vụ cười theo mụ: "Hì hì, vậy mày phải đói bụng rồi."
"......"
Người phụ nữ bị bắt chước, khuôn mặt dính máu đen vặn vẹo, hốc mắt không có tròng như có thứ gì đang mọc ra.
Chúng nó lúc nhúc bò ra khỏi hốc mắt mụ, rơi xuống mặt đất, lát sau đã hoá thành con thiêu thân cánh đen.
Bầy thiêu thân vỗ cánh 'phần phật', bay về phía người chơi ở các nơi.
Thiêu thân nhìn nhỏ bé nhưng lại có lực sát thương cực mạnh.
Có một người chơi chỉ bị cánh nó đâm một cái, chỗ bị đâm lập tức tróc một lớp da, da thịt bên dưới còn không ngừng bị ăn mòn.
Hoa Vụ không ngờ con quái vật đầu tiên này lại trâu bò như thế, cô đẩy Thời Ưu sang bên cạnh, "Để Thời Diễm ra đi."
Cô nhắm rất chính xác, đẩy sao có thể khiến Thời Ưu rơi vào nguy hiểm nhưng nếu Thời Diễm không thể thành công tiếp quản thân xác thì cô vẫn có thể cứu được cậu.
Thời Diễm tiếp quản thân thể Thời Ưu, suýt thì bị một bầy thiêu thân bu đầy mặt.
Đợi khi hắn tránh được đám thiêu thân đó, tìm thấy Hoa Vụ thì cả mặt đầy lệ khí: "Cô muốn ám sát cậu ta à?"
Không dám không dám." Hoa Vụ bớt thời gian trả lời hắn: "Tôi đường đường chính chính đẩy cậu ta."
"......"
Thời Diễm móc súng ra với vẻ mặt u ám, bắn một trận vào bầy thiêu thân.
Số lượng thiêu thân nhiều, dính lên thì sẽ bị ăn mòn, nhưng chúng nó lại rất dễ giết, dưới trận bắn phá liên tục của Thời Diễm, mặt đất nhanh chóng trải đầy xác thiêu thân.
......
......
Nửa giờ sau.
Một con thiêu thân cuối cùng ở đại sảnh phòng chờ bị người chơi đạp lên mặt đất.
Người phụ nữ ngã ở cách đó không xa, đầu và thân bị tách rời, cả người không có chỗ da thịt nào lành lặn, có thể thấy được đám người chơi xuống tay nặng bao nhiêu.
Bọn họ khó khăn lắm mới giết chết được con quái vật này, giờ đây cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Ngoài xác thiêu thân và con quái vật này thì trên mặt đất còn có hai người chơi.
Thân thể bọn họ thảm không nỡ nhìn, hệt như bị tạt axit vào, có chỗ nhìn ra được cả xương trắng.
Một con quái vật khiến cho bọn họ tổn thất hai người chơi, còn khiến không ít người bị thương.
"Đây là phó bản cấp A sao? Quá...... Quá đáng sợ rồi."
Giờ mới là buổi tối đầu tiên thôi!
Về sau phải trải qua thế nào chứ?!
"Văn phòng kia...... Liệu hai người chơi đó......"
"Đừng nói gở!!"
Tuy rằng người đàn ông kia cũng có thể bị bám vào người, nhưng chỉ cần gã không chết thì sẽ không 'vùng dậy', biến thành quái vật.
Một buổi tối, đừng có cho bọn họ hai con quái vật chứ!
......
......
Hoa Vụ không bị thương gì cả, cô lau sạch đồ trên tay, móc trong túi ra hai chai rượu nhỏ, chuẩn bị ăn mừng cho bản thân.
Nhưng cô còn chưa kịp uống thì đã có một bàn tay thò tới từ bên cạnh, rút chai rượu ra khỏi tay cô.
Hoa Vụ nhìn theo, Thời Diễm cầm chai rượu uống một ngụm, nhìn vào mắt Hoa Vụ lạnh lùng nói: "Nhìn cái gì?"
"Tôi uống rồi."
Thời Diễm: "......"
Thời Diễm không lộ vẻ gì nhét lại chai rượu vào trong tay cô.
Thật ra Hoa Vụ không chê, dù sao cô cũng làm chuyện vượt giới hạn với Thời Ưu rồi, ngồi một bên bắt đầu hưởng thụ thời gian bình yên, hoàn toàn mặc kệ đám người chơi khác đang nghị luận sôi nổi.
......
......
Thời Diễm nhìn Hoa Vụ nhàn nhã uống hết nửa bình rượu, sau đó không hề ngại ngùng coi hắn làm gối đầu, nằm thẳng xuống ghế rồi nhắm mắt ngủ.
Thời Diễm: "......"
Thời Diễm rất muốn đẩy cô xuống.
Nhưng mà qua nhiều vị diện như vậy, Thời Diễm đã là một nhân cách phụ chín chắn, sẽ không làm chuyện trẻ con như thế.
Đám người chơi nghị luận xong, vừa quay đầu đã phát hiện Hoa Vụ ngủ mất rồi.
Mà cậu trai nhìn có vẻ rất dễ bắt nạt kia đang ngồi ở đó với vẻ mặt khó ở, cả người tản ra hơi thở 'tao không dễ chọc'.
Không có người chơi nào dám đi tới gây rắc rối.
"Sao cậu ta lại như thế......"
"Sao đột nhiên trở nên đáng sợ quá vậy."
"Đừng đi qua thì hơn......"
"Giày vò cả đêm rồi, nghỉ ngơi trước đi, chắc an toàn rồi......"
"Cũng chưa chắc."
"Xin mày đừng nói gở nữa!!"