Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by Niniii.

====

Bắt Niên Dương đến đây biểu diễn đương nhiên là không khả thi lắm, Niên Dương đang phát huy tác dụng quan trọng ở một phòng tuyến khác.

Cho dù thật sự đưa Niên Dương tới đây, cô cũng không thể hoàn toàn phục chế ra tuyến đường nam chính đi khi đó.

Hơn nữa thời gian hiện tại cũng không đúng, nên không chắc sẽ hữu hiệu.

Sau khi cái phương án này bị pass, Hoa Vụ rất nhanh đã nghĩ ra một biện pháp khác.

Trùng tộc sẽ bắt con người, mà những người này sau khi bị bắt đi, cũng sẽ không chết ngay.

Bọn họ rất có thể bị mang về bên cạnh nữ vương Trùng tộc, trở thành khay nuôi cấy, cống hiến cho Trùng tộc sinh sôi.

Con người được Thiên Đạo thiên vị, cũng sẽ được giống loài khác thiên vị.

Không ngại vạn dặm cũng muốn mang về làm phân bón.

Aizz......

Đây là phiền não của con người đi.

Đương nhiên điều này cũng có lợi cho bọn họ.

Có thể cho người đi theo bọn chúng trở về, điều tra rõ nữ vương Trùng tộc ở đâu, nếu có cơ hội, cũng có thể nhân cơ hội giết chết nó.

Chỉ cần nữ vương Trùng tộc chết, những con Trùng tộc này sẽ tan rã.

Hoa Vụ hưng phấn đi tìm người thương lượng cái phương án này.

......

......

"Bệ hạ, có một phi thuyền không xác định đang tiếp cận chúng ta."

"Không rõ thân phận?" Hoa Vụ tính đi qua xem xem, mới vừa đi hai bước thì trên thiết bị liên lạc có yêu cầu liên lạc, cô cúi đầu nhìn một cái, nói với những người khác: "Các ngươi đi trước đi."

Đám người đi xa, Hoa Vụ lúc này mới bắt máy, "Có việc?"

"Tôi ở bên ngoài trạm của các cô."

"???"

Phi thuyền không xác định?

Nửa giờ sau, Hoa Vụ bước lên phi thuyền của Ân Phùng.

Mặt Hoa Vụ đầy dấu chấm hỏi, "Anh chạy tới nơi này làm gì?"

Ân Phùng: "Đi ngang qua."

"......"

Phải đi ngang qua thế nào mới có thể đi ngang qua chỗ này của cô vậy.

Hoa Vụ rất tri kỷ không vạch trần, hỏi hắn: "Anh tìm tôi có chuyện gì sao?"

"Cô muốn đi giết nữ vương Trùng tộc?"

"Ừm...... Sao anh biết?"

Ân Phùng dùng một loại ánh mắt 'tôi đâu có ngu' nhìn cô: "Không giết nữ vương Trùng tộc, chiến tranh sẽ không thể kết thúc."

Hoa Vụ âm thầm vỗ tay cho đại thông minh, "Tôi đã nghĩ ra cách làm sao để tìm được nữ vương Trùng tộc."

Ân Phùng: "Tìm được rồi cô muốn đích thân đi?"

Hoa Vụ mỉm cười: "Đương nhiên, giải cứu thế giới là bổn phận của tôi."

Ân Phùng trầm mặc, đột nhiên nói: "Tôi cũng phải đi."

Hoa Vụ không hiểu a một tiếng: "Bọn tôi đây là nữ vương với nữ vương quyết đấu, anh đi làm gì?"

Ân Phùng: "???"

Cái gì mà nữ vương với nữ vương quyết đấu?

Ân Phùng không để ý tới cô nói nhảm, "Nữ vương Trùng tộc không chết thì không ai được lợi cả."

Trùng tộc cũng sẽ không quan tâm bạn là hải tặc hay là những người khác, chỉ cần không cùng chủng tộc với chúng nó, đều sẽ bị công kích.

"Tôi là vì Nữ thần sinh mệnh." Ân Phùng lại bổ sung một câu.

Hoa Vụ vỗ bàn, lớn tiếng nói: "Đi, trượng nghĩa! Không hổ là huynh đệ cùng vào sinh ra tử với ta!"

Hai tầng hào quang còn không trị được một con nữ vương Trùng tộc sao?

Khoé miệng Ân Phùng kéo xuống, "Ai vào sinh ra tử với cô?"

Hoa Vụ khoa trương che ngực lại: "Anh đã quên chúng ta trước kia đã từng đồng sinh cộng tử sao?"

Ân Phùng đột nhiên đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Cô cần phải trở về."

Hoa Vụ: "......"

Đệch!

......

......

Một tháng sau.

Hoa Vụ liên hợp các tinh hệ lớn, yêu cầu một số lượng lớn nhân tài có tố chất đã được huấn luyện.

Dù sao chuyện này có lợi cho toàn tinh hệ, không thể hy sinh hết người bên này của cô, như vậy cũng quá bất công.

Trở thành anh hùng, mỗi người đều có phần!

Hoa Vụ bên này không để những người khác đi, chỉ để Bách Tân cho một đám chiến sĩ mô phỏng người đi.

Chỉ huy bọn chúng dễ hơn người, cũng thích hợp với nơi nguy hiểm hơn.

Sau mấy ngày huấn luyện phối hợp đơn giản, mọi người đã đến tinh cầu gần nhất đang bị Trùng tộc xâm chiếm.

Ân Phùng ăn mặc chỉnh tề, ngồi vào bên cạnh Hoa Vụ, "Sao không mang theo đệ nhất mãnh tướng của cô?"

Đệ nhất mãnh tướng mà cô lúc nào cũng nói —— Phương Lang, lúc này không ở nơi này.

"Hắn muốn ở lại phòng thủ ấy mà." Hoa Vụ nói.

Phương Lang không đi, Ân Phùng có thể hiểu được, dù sao anh ta cũng chỉ có cái danh đệ nhất mãnh tướng làm cảnh, căn bản là cái thùng rỗng.

Anh ta mà đi, nói không chừng Hoa Vụ còn phải tốn sức đi bảo vệ đệ nhất mãnh tướng của cô.

Nhưng......

"Bách Tân cũng không đi?"

Hoa Vụ: "Hắn đi rồi ai chỉ huy?"

"Cho nên, cô định đi một mình?"

"Đây không phải người sao?" Hoa Vụ chỉ vào những người khác và chiến sĩ mô phỏng người: "Anh không thấy bọn họ sao? Mắt anh không có vấn đề gì chứ?"

Ân Phùng: "Nếu cô chết thì làm sao?"

"Sao tôi có thể chết?" Trên mặt Hoa Vụ viết mấy chữ to 'anh đùa cái gì vậy', "Anh chết tôi cũng sẽ không chết."

Nữ chính sẽ không dễ bị treo như vậy!!

"......"

Thật cũng không cần trù ẻo hắn như vậy.

Ân Phùng có lẽ bị Hoa Vụ chọc tức, không nói nữa, quay đầu bắt tay vào sửa sang lại trang bị.

Bên cạnh có người gọi Hoa Vụ đi thương lượng kế hoạch một lúc, hai người sau đó cũng không nói tiếp.

Mãi đến khi phi thuyền rơi xuống.

Lúc này là buổi tối, cả hành tinh lại là lửa đạn không ngừng, một nửa bầu trời sáng như ban ngày.

Bọn họ xuyên qua vùng hoang vu, bí mật đi vào khu vực chiến sự.

Nhiệm vụ của bọn họ không phải là chiến đấu với Trùng tộc, mà là tìm cơ hội trà trộn vào, để Trùng tộc bắt bọn họ đi.

Chiến khu hỗn loạn, sau khi bọn họ tiến vào, rất nhanh đã bị Trùng tộc tách ra.

Dù sao đây cũng là tình huống đã dự liệu, nên mọi người đều dựa theo kế hoạch mà làm.

Hoa Vụ rất may mắn, ở bên cạnh đa số chiến sĩ mô phỏng người, Ân Phùng cũng ở cùng cô.

Hai giờ sau, Hoa Vụ cùng đám Ân Phùng thành công bị Trùng tộc bắt giữ.

"Ew...... Quá ghê tởm." Hoa Vụ rơi ra từ một thứ trông như cái kén, cả người đều là chất nhầy nhão dính dính.

Ân Phùng kéo cô dậy, "Không sao chứ?"

"Không sao." Hoa Vụ chịu đựng cơn buồn nôn, rửa sạch chất nhầy trên người, "Đã vào được rồi sao?"

"Ừm."

Hoa Vụ đưa những người khác ra ngoài trước, sau đó kiểm tra thiết bị, phát hiện ở bên trong này không có bất kì tín hiệu gì, không liên hệ được với những người khác.

Hoa Vụ: "Chỉ có thể tự cầu nhiều phúc."

Ân Phùng nhìn mấy cái 'kén' treo xung quanh, "Có cần thả những người này ra không?"

Hoa Vụ nhướng mày nhìn hắn, đột nhiên vỗ vai hắn, giống như bố già hiền từ, "Không tồi, có tình yêu thương."

Ân Phùng: "???"

Lúc bọn họ ở trong 'kén', cũng không cảm thấy khó thở, những cái chất nhầy đó cũng không có tác dụng ăn mòn, cho nên trước khi đến đích, hẳn là sẽ không có chuyện gì.

"Bọn họ ra ngoài sẽ càng nguy hiểm hơn, để bọn họ đợi ở bên trong đi." Hoa Vụ quyết định nhanh chóng.

Cho dù có cứu được người ra, bọn họ cũng không thể đưa người rời đi.

Nếu như bị Trùng tộc phát hiện, bọn họ cuối cùng cũng không trốn thoát, mà ngược lại sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ.

Ân Phùng hiển nhiên cũng không phải là có tình yêu thương, chỉ là hỏi như vậy.

Hoa Vụ nói như thế, hắn rất sảng khoái tiếp nhận, cũng bắt đầu tìm kiếm lối ra của nơi này.

Bọn họ trốn đến nơi an toàn, chờ đợi những con Trùng tộc này đưa bọn họ đến bên cạnh nữ vương Trùng tộc.

"Nhỡ bọn chúng không quay về đó thì sao?"

Hoa Vụ nâng mắt kính không tồn tại, giọng điệu thâm trầm: "Chúng ta đây chỉ có thể cướp phi thuyền của những con Trùng tộc này."

Ân Phùng: "......"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play