Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by Niniii.
====
Niên Dương tỉnh lại thì phát hiện Hoa Vụ đang ngồi ở bên cạnh đọc sách.
Hắn chống người ngồi dậy theo bản năng: "Tiểu Ỷ...... Liễu Sĩ Toàn đâu?"
Đây là phòng của hắn.
"Bắt rồi." Hoa Vụ khép sách lại.
Niên Dương sờ vết thương trên cánh tay, vết thương đã được chữa trị.
Lúc ấy Liễu Sĩ Toàn nổ súng vào hắn, hắn dùng sức đụng ông ta một chút, một phát súng kia bắn trượt.
Hắn ta nhìn về phía Hoa Vụ, đáy lòng ẩn ẩn có chút chờ mong.
Cô ở chỗ này chờ hắn tỉnh lại, có phải cũng lo lắng cho hắn phải không?
"Tiểu Ỷ, anh......"
Hoa Vụ chặn câu hắn ta muốn nói, "Nếu anh đã tỉnh, chúng ta tâm sự đi."
"......" Niên Dương đối diện với ánh mắt nghiêm túc của thiếu nữ, đành phải nuốt muôn lời muốn nói về, "Em muốn nói chuyện gì?"
Hoa Vụ trực tiếp vào vấn đề chính, "Anh thay tôi làm quốc vương hơn hai năm, hiện tại tôi đã trở về, có phải là nên trả lại cho tôi không?"
Nghe thấy lời này, Niên Dương sửng sốt, đáy mắt hiện lên khó hiểu cùng khiếp sợ, đâu đó cũng có phức tạp.
Một hồi lâu, Niên Dương kéo khóe miệng xuống, như có chút gian nan mở miệng: "Vương vị này vốn dĩ là của Tiểu Ỷ, trả lại cho em là chuyện nên làm."
Trong khoảng thời gian này, người bên cạnh hắn đều nói, cô sẽ lấy vương vị về.
Tuy rằng hắn cảm thấy có khả năng này, nhưng cũng ôm một tia may mắn.
Lúc này nghe được cô chính miệng nói ra, Niên Dương liền phát hiện công chúa nhỏ trong lòng mình đang dần dần phai nhoà đi.
Trong hơn hai năm, cô đã biến thành một người hoàn toàn xa lạ.
Hoa Vụ liếc hắn ta một cái, cũng mặc kệ rốt cuộc hắn ta nghĩ như thế nào, ngữ khí nhẹ nhàng, "Anh nghĩ như vậy là tốt rồi, chọn ngày, tuyên bố công khai, sau đó làm nghi thức chuyển giao."
"...... Được."
Niên Dương đồng ý sảng khoái như vậy, Hoa Vụ không có gì để nói.
"Tôi đây đi trước, đến khi chọn xong thời gian, chúng ta bàn bạc tiếp."
"Em...... Em chờ anh tỉnh, chỉ là để nói cái này?"
"Bằng không thì sao?"
"......"
Hắn ta còn tưởng rằng......
Tưởng là cô lo lắng cho mình.
"Tiểu Ỷ."
Niên Dương gọi cô lại.
"Có phải em hận anh không?"
"Tôi hận anh làm gì?"
"......"
Hận hắn ta không phát hiện chân tướng cô mất tích.
Hận hắn ta cùng người hãm hại cô ở bên nhau, không thấy rõ bộ mặt thật của Liễu Ti Niểu.
Hận hắn để cô ở bên ngoài phiêu bạt hai năm, chịu hết khổ cực.
"Tôi không hận anh, bởi vì công chúa nhỏ thuộc về anh đã không còn nữa." Hoa Vụ xoay người rời đi.
Niên Dương nhìn theo Hoa Vụ đi ra ngoài, không gọi cô nữa.
Chờ cô rời đi, nhân viên an ninh của Niên Dương từ bên ngoài đi vào, "Bệ hạ, ngài thật sự định chắp tay dâng vương vị cho người khác sao? Nỗ lực mấy năm nay của ngài ......"
Cậu ta vừa rồi ở bên ngoài, nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.
Niên Dương dựa vào gối, buông mi mắt xuống, "Vương vị này vốn dĩ là của em ấy."
"Nhưng......"
Niên Dương đột nhiên hỏi: "Quân đồn trú trong vương cung đã bị thay bao nhiêu rồi?"
Nhân viên an ninh: "Trừ những người thường hay ở bên chúng ta, còn lại đa phần đều là gương mặt mới."
Trước kia hắn ta cũng không mấy để ý.
Dù sao quân đồn trú là luân phiên ba ca.
Trừ những người ở phía Niên Dương, nhiều người như vậy, hắn ta không có khả năng nhớ toàn bộ được.
Chuyện Liễu Sĩ Toàn lần này, hắn ta mới phát hiện những quân đồn trú không thích hợp lắm.
Quân đồn trú vốn do chính quốc vương tự mình quản lí.
Nhưng lúc Niên Dương lên làm quốc vương, hoàng thất lấy cớ hắn ta mới vừa trở thành quốc vương, sự việc đa dạng phức tạp, không đưa quyền quản lý quân đồn trú ra.
Cho nên hiện tại quyền quản lý còn ở phía hoàng thất.
Nếu bọn họ muốn đổi người, có thể làm rất dễ dàng.
Niên Dương: "Những quân đồn trú đó, cậu cảm thấy có vấn đề gì sao?"
"Không nói ra được...... Nhưng không giống binh lính bình thường." Nhân viên an ninh nói ra cảm giác của mình, "Cảm giác so với chiến sĩ của quân đoàn còn chuyên nghiệp hơn một chút."
"Hoàng thất có chút kiêng kị với tôi." Niên Dương cũng không bất mãn lắm, dù sao hắn ta đã quen với thái độ của hoàng thất đối với hắn ta.
Hắn ta dừng lại vài giây, tiếp tục nói: "Cậu cảm thấy dưới tình huống bọn họ đều ủng hộ công chúa nhỏ, tôi không đưa vương vị cho em ấy thì hậu quả là gì?"
Niên Dương thoáng ngước mắt, nhìn về phía nhân viên an ninh của hắn: "Chuyện của Liễu Sĩ Toàn, em ấy xử lý nhanh chóng như thế, hơn nữa sớm đã có chuẩn bị, em ấy đã không phải công chúa nhỏ không hiểu chuyện trước kia."
Nhân viên an ninh nghĩ đến sự kiện lần này, trong lúc nhất thời tìm được lời nào để phản bác.
Nhưng cậu ta vẫn không cam lòng, "Bệ hạ, các quân đoàn lớn hiện tại cũng không phải đều đứng về phía hoàng thất, chúng ta còn có cơ hội."
Niên Dương: "Cậu muốn phát động chiến tranh sao?"
"Tôi chỉ là không muốn nỗ lực mấy năm nay của ngài uổng phí......"
Lúc trước hắn ta mới vừa kế nhiệm quốc vương, hoàng thất không giúp đỡ thì không nói, ngẫu nhiên còn gây phiền toái.
Những quân đoàn đó càng lấy lí do hắn ta không có huyết mạch hoàng thất, liên tiếp gây khó dễ, không phối hợp các kiểu.
Bây giờ rất vất vả lắm mới có khởi sắc......
Sắc mặt Niên Dương trầm xuống, "Về sau loại lời nói này đừng để tôi nghe thấy nữa."
"......"
Nhân viên an ninh từ trên mặt Niên Dương nhìn ra hắn ta thật sự tức giận, cắn chặt răng, cuối cùng không nói nữa.
Niên Dương dường như cũng không muốn nghe anh ta nói tiếp, mặt đầy mệt mỏi vẫy vẫy tay, "Tôi muốn yên lặng một mình, cậu đi xuống đi."
"......"
Nhân viên an ninh còn nôn nóng hơn cả Niên Dương, nhưng mà lúc này Niên Dương không muốn nghe gì cả, lời anh ta nói không có bất kì tác dụng gì.
Đến khi nơi này chỉ còn lại một mình Niên Dương, thân thể hắn ta như thể mất đi sức lực, ngã ngồi ở bậc thang, giơ tay che mặt lại, dùng sức xoa vài cái, bàn tay hướng lên trên, vuốt tóc mái đè lại hai bên đầu.
Mấy năm nay hắn ta làm cái chức quốc vương này đã phải trả giá quá nhiều.
Cứ như vậy cho cô ấy, hắn ta bằng lòng sao?
Đương nhiên không bằng lòng.
Nhưng cô cũng đã mở miệng, hắn ta còn có thể không cho cô sao?
......
......
Có lẽ là Niên Dương còn chưa trở thành đại lão oai phong một cõi, tấm lòng lương thiện lấn áp lòng hiếu chiến hiếu thắng.
Có lẽ là bởi vì thời gian trở về của Hoa Vụ vừa vặn, cảm tình của hắn ta với Liễu Ti Niểu còn chưa thắm thiết như vậy, trong lòng hắn ta vẫn thủy chung với Niên Ỷ.
Cho nên Niên Dương thoái vị còn coi như cam tâm tình nguyện.
Những cấp dưới đó của Niên Dương cũng không phục, nhưng Niên Dương đã chào hỏi qua, lúc chuyển giao, không có nháo ra chuyện xấu gì.
Hoàng thất vui mừng phấn khởi chúc mừng huyết mạch chính thống được bảo tồn, trong vương cung náo nhiệt gần một tháng.
Trong lúc này, Hoa Vụ chỉ thấy Niên Dương hai lần.
Niên Dương tuy không phải quốc vương, nhưng thân phận vương tử của hắn ta không hề mất đi, hắn ta vẫn là điện hạ của hoàng thất.
Chỉ là từng làm quốc vương, lại thoái vị khôi phục thân phận vương tử, ít nhiều cũng có chút xấu hổ.
Cho nên Niên Dương không xuất hiện nhiều.
Đến khi Hoa Vụ gặp lại hắn ta, đã là hai tháng sau.
Hắn ta tới tìm cô, nói rằng phải rời khỏi Đế Đô Tinh, đến tiền tuyến.
"Anh vẫn là vương tử, hưởng thụ tất cả đãi ngộ của vương thất, không cần thiết phải đi tiền tuyến." Nữ chính chưa nói phải đối đãi với Niên Dương thế nào, cho nên chỉ cần hắn ta an phận, Hoa Vụ cũng lười để ý hắn.
Niên Dương: "Anh muốn ra bên ngoài rèn luyện thực tế."
Hắn hiện tại ở lại nơi này, chỉ biết làm cho người ta không được vui vẻ, còn không bằng đi ra ngoài lang bạt một chút.
Niên Dương dù sao cũng là nam chính, phấn đấu tiến tới mới bình thường.
Niên Dương kiên trì muốn đi ra ngoài, Hoa Vụ cũng không nói thêm gì, đành phải đồng ý thỉnh cầu của hắn.
"Tại sao chúng ta......"
Niên Dương nói bốn chữ, cũng không nói tiếp, gạt ra một cái cười khổ.
"Tiểu Ỷ, tạm biệt."
Hắn ta nhớ rõ cô đã từng nói câu nói kia, cô nói, công chúa nhỏ của hắn ta đã không còn nữa.
Giờ này khắc này, hắn có cảm giác rất rõ ràng, xác thật đã không còn nữa.
Niên Ỷ không còn là Niên Ỷ, cô là nữ vương bệ hạ của đế quốc.