Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
====
Trong vương cung chỉ có quân đồn trú*.
*Quân đồn trú: đơn vị quân đội đóng quân trong pháo đài để bảo vệ nó.
Mà quân đồn trú đã bị quân đoàn thứ sáu đánh trở tay không kịp, hơn nữa trang bị không bằng quân đoàn, rất nhanh sẽ thua cuộc.
Trong vương cung loạn thành một đoàn.
Ai cũng không ngờ tới, quân đoàn thứ sáu sẽ dùng phương thức như vậy giết tới cửa, không hề báo trước.
Từng thành viên hoàng thất một bị đưa tới đại sảnh.
Có người hai mặt nhìn nhau, có người chửi Liễu Sĩ Toàn ầm lên.
Liễu Sĩ Toàn hờ hững, trực tiếp để người trói bọn họ lại.
"Nguyên soái, không tìm thấy công chúa."
"Không tìm thấy?"
Đáy mắt Liễu Sĩ Toàn hiện lên một tia tàn nhẫn, "Cô ta nhất định còn ở đây, tìm, đào ba thước đất cũng phải tìm ra cho ta."
Cô ta mới là đầu sỏ gây tội.
Nếu không phải cô ta, con gái ông cũng sẽ không đi đến một bước như hôm nay, cuối cùng chết thảm.
Đương nhiên, đáy lòng Liễu Sĩ Toàn cũng hiểu rõ, Liễu Ti Niểu quả thật đã làm chuyện sai lầm.
Nhưng vậy thì đã sao.
Đó là đứa con gái duy nhất của ông, sao ông có thể thấy con chết thảm còn thờ ơ.
Ông rất hối hận, lúc ấy không nên rời đi.
Ông ở tiền tuyến tắm máu chiến đấu hăng hái, bọn họ lại không chịu lưu lại cho con gái ông một con đường sống, đây là đạo lý gì chứ!
......
......
"Nguyên soái, không có."
"Nguyên soái, không phát hiện tung tích của công chúa."
"Nguyên soái, không tìm được......"
Các nguồn tin tức hội báo tới, không ai phát hiện được tung tích của công chúa.
"Được thôi......" Liễu Sĩ Toàn cười lạnh nhìn về phía người bị bắt tới đại sảnh, "Nếu cô ta trốn đi, vậy thì bắt đầu từ bên trong, xem cô ta có thể trốn đến khi nào."
"Ai nói ta trốn đi?"
Âm thanh thanh thúy từ ngoài đại sảnh truyền tới.
Liễu Sĩ Toàn nghe thấy âm thanh, chỉ là bên ngoài cũng không có ai tiến vào.
Cánh cửa im ắng, lúc này có vẻ đặc biệt quái dị.
Liễu Sĩ Toàn cao giọng, từ cửa nói: "Nếu công chúa đã tới cửa, vì sao không tiến vào?"
Người bên ngoài hô: "Ông ra đây."
Liễu Sĩ Toàn: "......"
"Công chúa điện hạ, người bây giờ còn có tư cách nói điều kiện với ta sao?" Liễu Sĩ Toàn hừ lạnh một tiếng, "Người thân của người, còn có Niên Dương đều đang ở bên trong."
"Ông không ra chúng ta cũng chẳng cần phải bàn nữa thôi, dù sao ta còn có rất nhiều thời gian."
"...... Người không sợ ta giết bọn họ?"
"Các vị trưởng bối, các người yên tâm, con nhất định sẽ báo thù cho mọi người!!"
Thành viên hoàng thất: "......"
Liễu Sĩ Toàn túm lấy một thành viên hoàng thất, người nọ hét lên một tiếng, nhưng cũng không xin tha, chỉ là trừng mắt Liễu Sĩ Toàn.
"Ngươi cho rằng giết chúng ta xong, ngươi còn có thể chạy trốn sao?" Có người ở đằng sau quát lớn, "Người của các quân đoàn khác rất nhanh sẽ đến đây, Liễu Sĩ Toàn, ngươi cũng chẳng có bao nhiêu thời gian."
"Vậy cũng đủ để ta giết các ngươi."
"Vậy ngươi động thủ luôn đi."
Liễu Sĩ Toàn bị người khác khiêu khích, vừa định động thủ, liền nghe được tiếng kêu chói tai từ bên ngoài truyền đến.
"Các người là ai?"
"Các người đừng lại đây."
"Cứu mạng...... Cứu mạng!!"
Sắc mặt một sĩ quan bên người Liễu Sĩ Toàn biến đổi, "Là...... Là âm thanh của vợ tôi."
Thanh âm kia không quá rõ ràng, rõ ràng không có ở hiện trường.
Nói không chừng là giả.
Liễu Sĩ Toàn muốn ngăn hắn: "Đừng cử động......"
Chỉ là vị sĩ quan kia đã xông ra ngoài.
Bên ngoài không có vợ của hắn.
Người vốn nên canh giữ ở bên ngoài, lúc này không phải quỳ rạp trên mặt đất, thì là bị người khác dùng vũ khí chĩa vào, không dám nhúc nhích.
Phía sau vị tiểu công chúa kia là một đội quân đồn trú, cơ mà đội quân đội trú này và đội quân đồn trú trong vương cung hoàn toàn không giống nhau.
Vị sĩ quan không có tâm trạng quan tâm vì sao đội quân đồn trú này lại khác.
Ánh mắt hắn dừng trên những hình ảnh ba chiều rải rác xung quanh.
Hai kẻ lạ mặt xông vào nhà hắn, vợ hắn ôm đứa nhỏ mới sinh ra chưa được bao lâu, đang trốn từng bước một ra phía sau.
Trong không trung hiện lên vô số hình ảnh ba chiều.
Những hình ảnh này đều không khác nhau là bao.
Có là trong nhà đột nhiên có người xông vào, cũng có người đột nhiên xuất hiện ở nơi làm việc, quang minh chính đại lấy đi các loại giấy tờ chứng nhận.
Những người này......
Đều là người nhà của quân đoàn thứ sáu.
Vị sĩ quan quen biết vài người trong đó.
Sĩ quan không dám hành động thiếu suy nghĩ, "Đừng làm tổn thương bọn họ!"
"Vậy ta khuyên nhủ ngươi, trưởng quan, đừng làm bậy." Thiếu nữ mang khuôn mặt nghiêm túc đứng bên cạnh hình ảnh ba chiều, "Chỉ cần ngươi thu tay lại ngay bây giờ, người nhà của ngươi đều sẽ không sao cả. Đương nhiên, ngươi cũng có thể lựa chọn một cách khác, ta giết bọn họ, ngươi lại đến báo thù...... Cơ mà, ngươi phải nhận thức rõ, người chết không thể sống lại, coi như ngươi có thể báo thù, thì có ý nghĩa gì nữa chứ?"
"Hôm nay các ngươi xông vào vương cung, vốn chính là quyết định sai lầm, ngươi cũng không nên mắc thêm lỗi lầm nào nữa."
"Bây giờ bỏ gian tà theo chính nghĩa, ta có thể bảo đảm ngươi sẽ không chịu bất cứ phán quyết nào, còn có thể giữ được chức vị của người, vô cùng có lời nha."
......
......
Liễu Sĩ Toàn không nghe thấy tiếng động gì bên ngoài, sự bất an nơi đáy lòng ông dần dần ăn mòn nội tâm ông, khiến ông trở nên nôn nóng lên.
Người ông để lại bên ngoài, vì sao cũng chưa có hành động?
Bên ngoài có bao nhiêu người?
Liễu Sĩ Toàn đi qua đi lại vài vòng, giống như con husky không tìm thấy manh mối, có vẻ vừa tức muốn hộc máu vừa bất lực.
Ngay lúc Liễu Sĩ Toàn chuẩn bị động thủ với thành viên hoàng thất vừa bắt được kia, sĩ quan đi ra ngoài lại bước vào.
Nhưng hắn đứng ở cửa, không tiếp tục đi vào bên trong.
"Bên ngoài xảy ra chuyện gì?" Liễu Sĩ Toàn không phát hiện trong giọng nói của ông đã có hơi khẩn trương.
"Nguyên soái...... Cô ấy mang theo một đội quân đồn trú, đã khống chế được hết tất cả bọn họ." Sĩ quan cũng không biết cô ấy làm như vậy kiểu gì, chỉ một đội quân như vậy, đã khống chế được toàn bộ quân đoàn.
Nhưng bọn hắn quả thật không thể liên hệ được với những người khác.
"Một đội quân đồn trú có bao nhiêu người? Sao có thể khống chế nhiều người như thế của chúng ta?" Liễu Sĩ Toàn cảm thấy sĩ quan đang nói đùa.
"Tôi...... Tôi không biết, nhưng bên ngoài quả thật không có người của quân đoàn."
Cho dù còn có, thì cũng đã bị bọn họ khống chế được.
Sĩ quan gian nan mở miệng: "Cô ấy còn...... Còn bắt người nhà của chúng tôi. Nguyên soái, thật xin lỗi, tôi không thể nhìn vợ con mình xảy ra chuyện."
Biểu cảm của người bên cạnh Liễu Sĩ Toàn đều biến đổi, "Người nhà chúng tôi cũng bị bắt?"
Khuôn mặt sĩ quan căng chặt như lớp da mỏng manh, bất cứ lúc nào cũng có thể nứt thành nhiều mảnh, âm thanh giống như nặn ra từng chữ từ trong cổ họng: "Chỉ cần là ở Đế Đô Tinh thì đều đã bị bắt lại."
Hắn hơi hơi hít một hơi, buộc bản thân nói tiếp, "Công chúa nói, chỉ cần bây giờ chúng ta rời đi, cô ấy có thể không truy cứu bất cứ trách nhiệm nào."
Liễu Sĩ Toàn vừa nghe được lời này liền cảm thấy không ổn, lập tức nói với những người khác nói: "Cô ta đây là không cho mọi người con đường sống nào hết, mọi người đừng tin tưởng cô ta......"
Vù vù ——
Con chuồn chuồn kim loại lớn to bằng ngón cái bay từ bên ngoài vào.
Ánh sáng trên đỉnh đầu nó chập chờn, phản chiếu ra một bóng người trong không trung.
"Nguyên soái Liễu, ông không thể bởi vì con gái ông chết, mà lôi kéo người thân của những người khác chôn cùng nha, mạng của con gái ông là mạng, mạng của vợ con, cha mẹ bọn họ không phải là mạng sao?"
Liễu Sĩ Toàn nghiến răng nghiến lợi, "Không phải người bắt bọn họ lại sao?"
Tốc độ cô ta sao có thể nhanh như vậy......
Không, cô ta không có khả năng bắt được nhiều người thân nhanh như ghế.
Chỉ có thể là cô ta đã sớm chuẩn bị xong.
Có gián điệp bên người ông!
"Vậy cũng là do ông bắt người thân của ta trước nha." Hình ảnh thiếu nữ tươi cười như thường, không thấy có nửa điểm khẩn trương hay là tức giận, dùng giọng điệu như nói chuyện phiếm nói: "Ta đây chỉ có thể xem như tự bảo vệ bản thân thôi."
____
—— Ngắm hoa trong sương ——
Haizz, ban ngày bổ sung 2 chương ~~