Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by DMP.
====
Công chúa điện hạ biểu dương chính nghĩa, lấy được một gian phòng không tồi.
Ông chủ hoảng sợ đứng cạnh cửa, "Ngài còn dặn dò gì không ạ?"
"Tạm thời không có."
"Vậy tôi......"
Hoa Vụ xua xua tay, ý bảo ông ta có thể đi xuống.
Ông chủ chạy nhanh như chớp.
Phương Lang đóng cửa phòng lại, "Bà chủ, có cần gọi cho anh Bách không?"
Bách Tân tới Đế Đô Tinh trước bọn họ.
"Bảo anh ta tới đây một chuyến đi."
"Vâng."
Phương Lang đi gọi cho Bách Tân.
......
......
Bách Tân đến lúc chập tối, Hoa Vụ đang ăn bữa tối.
Vật tư của Đế Đô Tinh rất phong phú, có tiền thì có thể ăn đồ ăn ngon, thậm chí rất nhiều nguyên liệu nấu ăn là Trùng tộc đã được xử lý qua——
Rất nhiều thịt Trùng tộc chất lượng tươi ngon, có điều cần được xử lý cẩn thận, nếu không sẽ trúng độc.
"Anh ăn chưa?"
"Vẫn chưa."
"Vậy ăn cùng đi."
Bách Tân cũng không quá khách sáo, mấy ngày nay anh ta cũng không ăn được cái gì đàng hoàng, đang đói bụng.
"Anh Ân không tới cùng ngài ư?"
"Bên Nữ Thần Sinh Mệnh cần anh ta làm chủ." Hoa Vụ thở dài vì bản thân mất đi một chân sai vặt.
Bách Tân gật đầu, nhấn mở thiết bị liên lạc cá nhân của mình, mở ra một lượng lớn tư liệu trong khoảng không.
"Đây là tư liệu điều tra ra dựa theo những gì ngài nói trước đây."
Hoa Vụ đã ăn gần xong, cô bắt đầu xem những tư liệu đó.
Chờ Bách Tân ăn xong, cô cũng chọn ra một phần, "Hãy bắt đầu từ người này đi."
Bách Tân gật đầu, "Chức quyền của người này không cao, dễ thăm dò."
Hoa Vụ lại hỏi: "Chiến sĩ mô phỏng của anh vào được bao nhiêu rồi?"
Nói đến việc này, Bách Tân hơi lo lắng: "Có hơi khó khăn, sắp tới hôn lễ của quốc vương, tra xét rất nghiêm ngặt, không vào được bao nhiêu."
Những cái có thể hoạt động bây giờ, đều là được đưa vào từ trước.
Trong khoảng thời gian này, không đưa được một cái nào vào.
Anh ta đã nghĩ không ít cách, nhưng đều không được.
Hoa Vụ lại bắt đầu lật những tư liệu đó, cuối cùng dừng trên một tờ giấy, "Xem ra chúng ta cần người hỗ trợ nhỉ."
Bách Tân nhìn theo tầm mắt của Hoa Vụ, dừng ở gương mặt trên hình ảnh ảo kia.
......
......
Đế Đô Tinh, đường lớn ở trung tâm.
Người đàn ông từ cao tốc đi ra, khép quần áo lại rồi lên tàu nổi công cộng, ông ta tìm một góc ngồi xuống.
Trên tàu người ra ra vào vào, ông ta vẫn ngồi mãi cho đến trạm cuối cùng.
Xuống trạm cuối chỉ có một mình người đàn ông, trên sân ga chỉ có hai người máy đi qua đi lại.
Người đàn ông kéo cổ áo, vùi đầu bước ra khỏi sân ga.
Kiến trúc bên ngoài sân ga khác một trời một vực so với cao ốc trên con đường trung tâm sạch sẽ sáng ngời.
Ngay cả đường phố cũng toàn ổ gà, bên trong có đọng nước bẩn.
Người đi bộ ven đường ăn mặc lôi thôi, khuôn mặt gầy khô chỉ còn lại chết lặng, giống như cái xác không hồn.
Bầu trời xám xịt, dường như sắp mưa, người đàn ông bước đi nhanh hơn.
Lạch bạch lạch bạch ——
Giày da dẫm lên vũng nước, bóng người lay động trên mặt nước vẩn đục.
Người đàn ông nhận thấy có gì đó không đúng, quay đầu lại xem, có hai người không xa không gần đi theo ông ta.
Ông ta đứng tại chỗ, lấy ra một điếu thuốc, rít hai hơi.
Hai người đằng sau kia đứng bất động, không tiến lên cũng không lùi đi.
Người đàn ông hút được một nửa, phun ra một ngụm khói, xoay người tiếp tục đi về phía trước, tốc độ của ông ta càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh......
Kiến trúc xung quanh ngổn ngang lộn xộn, đủ loại máy móc phế thải chất đống trên đường.
Người đi qua đó rất dễ bị lạc đường.
Sau khi người đàn ông đi qua vài tòa nhà, núp trong chỗ tối của khúc ngoặt, nín thở chờ đợi.
Phía sau không có tiếng động.
Ông ta đợi một lát, ló đầu ra ngoài xem.
Không có người.
"Phù......"
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, đi ra từ chỗ tối.
Ở loại nơi như thế này bị người ta theo dõi là chuyện rất bình thường, người đàn ông chỉ cho rằng đối phương muốn cướp bóc.
Ông ta lại xác định lại lần nữa rằng không ai theo kịp, đi sang con đường bên trái.
Nhưng ông ta mới vừa rẽ vào chỗ ngoặt, thì đã thấy phía trước có người.
Là hai người vừa nãy.
Người đàn ông đứng yên, che quần áo lại, "Các người đi theo tôi làm gì? Tôi không có tiền."
Người đàn ông cao lớn hơn ở phía đối diện bỏ mũ ra, lộ ra khuôn mặt anh tuấn, "Kiểm trưởng Thượng Minh, chúng tôi không có ác ý gì, chỉ là có chuyện muốn bàn với ông."
Bọn họ biết mình làm gì, còn dám theo dõi mình......
Thượng Minh càng cảnh giác, "Các người là ai?"
Người phụ nữ đứng bên cạnh cũng gỡ mũ xuống, lộ ra một khuôn mặt rạng rỡ.
Đồng tử Thượng Minh co rụt lại, "Công...... Công chúa điện hạ?"
Người bên ngoài Đế Đô Tinh, có lẽ không rõ lắm về dung mạo của công chúa điện hạ.
Nhưng người ở Đế Đô Tinh, chưa nói là toàn dân đều biết, nhưng làm quan chức thì chắc chắn đã từng gặp.
Nhưng......
Nhưng mà công chúa điện hạ không phải......
Làm thế nào mà......
Chẳng lẽ là hình chiếu?
Thượng Minh cẩn thận quan sát, phát hiện đó chính là người thật, không phải hình chiếu.
"Quen biết thì dễ nói rồi." Hoa Vụ cười một cái: "Kiểm trưởng Thượng Minh, chúng ta nói chuyện một chút được không."
Thượng Minh còn chưa hoàn hồn từ chuyện kinh dị 'người chết rồi đứng ở trước mặt mình', căn bản không nghe thấy Hoa Vụ nói gì.
Ông ta nuốt nuốt nước bọt một cách khó khăn, "Ngài...... Sao ngài chưa chết?"
Bị người ta hỏi chuyện như vậy Hoa Vụ cũng không được vui vẻ lắm, cố gắng mỉm cười: "Trời phù hộ ta."
"......"
......
......
Trong hành lang cũ nát, một cánh cửa rồi một cánh cửa, kéo dài đến tận cùng, như không có điểm dừng.
Đứng ở hành lang khiến người ta cảm thấy áp lực.
Thượng Minh là một kiểm trưởng của cảng, không nói rất giàu, nhưng cũng không đến mức kém.
Nhưng Thượng Minh lại sống ở một nơi như vậy.
"Mời vào."
Thượng Minh mở cửa, mời Hoa Vụ và Bách Tân vào cửa.
Diện tích trong phòng cũng không lớn, nhưng đồ vật sắp xếp ngăn nắp, nhìn cảnh tượng tổng thể còn coi như ấm áp.
Trước hiên nhà còn có một bó hoa dại không biết hái từ đâu, rõ ràng là có người cẩn thận chăm sóc.
"Anh về rồi...... Có khách sao?"
Người phụ nữ mặc váy dài xuất hiện cửa phòng ngủ, sắc mặt của bà ấy không tốt lắm, đội mũ rất dày, đối diện với ánh mắt của Hoa Vụ và Bách Tân, còn cố gắng cười cười.
Thượng Minh lập tức buông đồ trong tay, đỡ người phụ nữ vào phòng ngủ.
Thượng Minh thu xếp xong cho người phụ nữ, ra khỏi phòng ngủ, thuận tay đóng cửa lại.
Thượng Minh hơi ngại: "Xấu hổ quá."
"Không sao."
"Mời ngồi...... Nhà có hơi nhỏ." Thượng Minh bận trước bận sau đi sửa sang lại sô pha, lại đi rót nước.
Đến lúc ông ta làm xong, ngồi xuống đối diện, không khí dường như lại ngưng lại.
Hoa Vụ buông ly nước trong tay, "Ta cũng không quanh co lòng vòng với kiểm trưởng, ta có việc cần kiểm trưởng giúp."
"Tôi...... Tôi?"
Thượng Minh không biết mình có thể giúp cái gì, biểu cảm hơi ngơ ngác, lại cũng hơi lúng túng.
Ông chỉ là một kiểm trưởng nho nhỏ.
Sao công chúa điện hạ lại tìm ông giúp.
Hoa Vụ: "Hẳn là kiểm trưởng Thượng Minh rất thiếu tiền phải không?"
Thượng Minh im lặng, gật đầu: "Đúng vậy...... Vợ tôi bị bệnh."
Vợ ông cần một khoản tiền, mới có thể đến bệnh viện trị liệu.
Chút lương tháng đó của ông, căn bản là không đủ.
Bây giờ y học phát triển, ung thư cũng không phải vấn đề nan giải.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện rất nhiều bệnh tật trước kia chưa từng xuất hiện, khoa học kỹ thuật phát triển, virus cũng tiến hóa.
Bệnh tật vĩnh viễn không thể bị loại bỏ.
"Ta có thể cho ông một số tiền, cũng đủ tiền chữa bệnh cho vợ ông trong một năm."
Thượng Minh không phải tên ngốc, hiểu rằng sẽ không có miếng bánh rơi từ trên trời xuống: "Ngài...... Muốn tôi làm gì?"
Hoa Vụ nói tiếp: "Một năm sau, vợ ông, sẽ được trị liệu miễn phí."
____
—— Ngắm hoa trong sương ——
Huhuhu, ngày mai bổ sung hai chương ~