Chu Nhân Nhân ly hôn rồi trở lại Bạch gia, cuộc sống trôi qua cực kỳ không tốt.
Mỗi ngày cha Bạch và bà nội đều quở trách cô ta, Tôn Hân Nhã cũng không dám công khai an ủi cô, chỉ có thể lén lút bí mật an ủi.
Trước khi gả đi, tuy rằng Bạch Ngu không được yêu thích, nhưng ít ra cũng không ai bạc đãi cô, nhiều nhất là bọn họ sẽ làm lơ cô.
Nhưng bây giờ đã ly hôn, quan hệ cũng tan vỡ, công ty của Bạch gia lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
Lửa giận đương nhiên sẽ bị phát tiết ở trên người tên đầu sỏ gây tội là cô ta.
Tại thời điểm Chu Nhân Nhân đang chật vật khổ sở, Hoa Vụ vô cùng tri kỷ mà đến thăm cô.
Chu Nhân Nhân thấy Hoa Vụ ở từng cái góc một trong nhà, bị dọa cho sợ hãi, tức giận hét toáng lên.
Người của Bạch gia còn tưởng rằng cô ta điên rồi.
Cha Bạch trực tiếp nhốt cô ta ở trong phòng, để cô ta tự mình kiểm điểm.
Vì thế nên trong phòng Chu Nhân Nhân thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng thét chói tai cùng với tiếng mắng chửi, người hầu của Bạch gia cũng không dám tùy tiện đến gần phòng cô ta.
"Có phải tiểu thư thật sự điên rồi không?"
"Chắc là vậy đó...... lâu lâu là có thể nghe thấy cô ấy thét chói tai ở trong phòng, đây không phải là điên rồi thì là gì?"
"Nghe nói là tiểu thư trông thấy Tề tiên sinh và bạn thân cô ấy ở bên nhau, đoán chừng là tức điên rồi......"
"Vị Tiết tiểu thư kia?"
"Còn không phải là cô ta à, trước kia quan hệ của cô ta với tiểu thư tốt như vậy, không nghĩ tới lại có thể làm ra cái loại sự tình này, lòng người khó đoán......"
"Haizz......"
"Các người đang nói cái gì thế?"
Tôn Hân Nhã đứng ở cầu thang, nhìn hai người hầu đang buôn chuyện phía dưới, khuôn mặt hiện lên vẻ tức giận.
"Phu nhân."
"Lần sau lại để tôi nghe thấy thì đừng trách tôi không nể mặt."
Hai người vội vàng đáp ứng rồi nhanh chóng rời đi.
Tôn Hân Nhã hít một hơi thật sâu, bưng bát cháo nấm tuyết đã được nấu xong đi vào phòng của Chu Nhân Nhân.
Trong phòng tối tăm, Chu Nhân Nhân trùm mình trong chăn, một sợi tóc cũng không lộ ra.
Tôn Hân Nhã ngồi bên mép giường, giọng nói ôn nhu: "Tiểu Ngu, mấy ngày nay con cũng không ăn gì cả, mẹ nấu cho con một ít cháo, con ăn một ít đi."
Chu Nhân Nhân nghe thấy thanh âm của Tôn Hân Nhã, lộ ra một cái đầu từ dưới lớp chăn, trên khuôn mặt tái nhợt cắt không còn giọt máu: "Mẹ, chỗ này......"
Lời nói của Chu Nhân Nhân đã đến bên miệng nhưng lại bị nuốt trở về, không thể để Tôn Hân Nhã biết được.
Nếu bà ta tìm người tới, phát hiện bản thân không phải con gái của bà ta......
"Sao vậy Tiểu Ngu?"
"Không...... không có gì."
Chuyện này chỉ có thể là do cô ta tự mình giải quyết.
Chu Nhân Nhân nhìn xung quanh, không thấy Hoa Vụ, cô ta ngồi dậy: "Mẹ, con muốn ra ngoài một chuyến."
"Nhưng mà ba con không cho con đi ra ngoài, hơn nữa con......"
"Mẹ, con không sao cả. Con muốn ra ngoài hít thở không khí, mẹ, mẹ giúp con đi......"
Tôn Hân Nhã nhìn gương mặt tái nhợt kia của Chu Nhân Nhân, không dám đồng ý.
Chu Nhân Nhân đại khái cũng biết rằng tình trạng của bản thân không tốt, tiếp theo cô ta cố gắng khôi phục lại bình thường, một lần nữa năn nỉ Tôn Hân Nhã để mình ra ngoài hít thở không khí.
Tuy là Tôn Hân Nhã có hơi lo lắng phía cha Bạch bên kia, nhưng con gái đã năn nỉ, bà cũng chỉ có thể đồng ý, tìm một cơ hội, để Chu Nhân Nhân ra ngoài.
Sau khi Chu Nhân Nhân ra ngoài không dám chậm trễ, lập tức liên hệ với đại sư.
Đại sư đáp ứng, tỏ vẻ đều đã chuẩn bị tốt, chỉ cần cô ta dẫn ác linh tới vị trí chỉ định là được.
Hoa Vụ không xuất hiện, Chu Nhân Nhân căn bản không biết đi tìm cô ở chỗ nào.
Cho nên Chu Nhân Nhân cũng chỉ có thể về Bạch gia trước.
Có thể là do mấy ngày nay cô ta cư xử bình thường, cha Bạch không có lại nhốt cô ta lại nữa.
(Truyện được đăng tại w a t t p a d Thời Lam Yên)
......
......
Một tuần sau.
Chu Nhân Nhân thấy Hoa Vụ bò vào từ cửa sổ, cô ta lập tức mở cửa đi ra ngoài.
Vừa ra cửa đã đụng phải bà nội Bạch, "Hơn nửa đêm mày đi làm gì thế?"
Chu Nhân Nhân phớt lờ bà ta, lập tức chạy xuống lâu, ngồi lên xe trong tiếng quát lớn của bà ngoại Bạch, lái xe rời khỏi Bạch gia.
Chu Nhân Nhân nhìn thấy Hoa Vụ đi lên theo, cố gắng duy trì sự bình tĩnh, lái xe đến vị trí mà đại sư đã chỉ định.
Bên đường càng ngày càng hoang vắng, Chu Nhân Nhân rời khỏi thành phố, cuối cùng rẽ vào một con đường nhỏ.
Đi vào đường nhỏ, chiếc xe không thể lại đi tiếp được nữa, Chu Nhân Nhân bỏ xe lại, từ giữa bụi cỏ hoang đi càng sâu hơn vào trong, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn Hoa Vụ, xác định cô đang theo sau.
Đáy lòng Chu Nhân Nhân có hơi nghi ngờ, sao cô ta lại đi theo dễ dàng như vậy......
Nhưng nghĩ đến đại sư ở ngay phía trước, sẽ lập tức có thể diệt trừ cô ta, về sau cô chính là Bạch Ngu chân chính, Chu Nhân Nhân cũng không rảnh quan tâm đến điểm kỳ quái này nữa.
"Đại sư!"
Chu Nhân Nhân xuyên qua bãi cỏ hoang, thấy người ở trên phần đất trống.
"Bạch tiểu thư tới rồi." Đại sư ăn mặc long trọng, áo đạo sĩ dày nặng khiến hắn thoạt nhìn rất có vài phần bản lĩnh, "Con ác linh kia đâu?"
"Ở phía sau."
Chu Nhân Nhân chỉ về phía cỏ hoang, Hoa Vụ chậm rì rì đung đưa đi tới.
Đại sư chưa từng gặp qua Hoa Vụ, ngày thường đều là Kim Bất Thị đảm nhận vai trò của người trung gian.
Cho nên lúc này thấy gương mặt giống y như đúc với Bạch Ngu kia, hắn vô cùng kinh hãi: "Sao lại......"
Chu Nhân Nhân vội vàng nói: "Đại sư, chính là cô ta giả dạng thành bộ dáng của tôi, muốn thay thế tôi!"
Đại sư: "......"
Vẻ khiếp sợ của đại sư không phải là diễn, Chu Nhân Nhân sợ đại sư không tin, "Đại sư, anh nhanh chóng thu phục cô ta đi, bao nhiêu tiền tôi đều có thể đưa."
Đại sư và Kim Bất Thị đã từng tập dượt cho quá trình ngày hôm nay, tuy rằng 'ác linh' xuất hiện không giống như hắn nghĩ, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng tới việc hắn thực hiện quá trình.
"Trước tiên cô đứng ở chỗ kia." Đại sư lập tức tiến vào trạng thái, chỉ phía bên cạnh, "Đừng đi ra, nếu không cô ta sẽ làm cô bị thương, tôi cũng không có cách cứu cô."
Chu Nhân Nhân nhìn thấy một cái vòng tròn trên mặt đất, đáy lòng cô ta có hơi do dự.
"Nhanh lên!" Đại sư thúc giục: "Cô ta tới rồi!"
Chu Nhân Nhân thấy Hoa Vụ thật sự xông về phía bên này, nỗi sợ hãi trong cơ thể khiến cô tâ trực tiếp bước vào vòng tròn.
Đại sư phất tay áo phần phật, tầm nhìn của Chu Nhân Nhân bị che lại.
Chờ khi tay áo to rộng kia hạ xuống, Chu Nhân Nhân đã không còn nhìn thấy Hoa Vụ, nhưng lại thấy một vài lá bùa tự dưng xuất hiện ở giữa không trung, vây lấy cô ta.
"Đại sư?!"
Cô cảm thấy cực kỳ không đúng lắm.
Dưới chân dường như có lực lượng nào đó lôi kéo cô ta, khiến cô ta không thể cử động.
"Đại sư, vì sao tôi lại không thể cử động được!!" Chu Nhân Nhân vặn vẹo cơ thể, muốn di chuyển bước chân mình, nhưng mà dưới chân lại giống hệt như đã mọc rễ.
Đại sư chắp tay sau lưng, đứng ở ngoài vòng tròn, "Bạch tiểu thư không cần hoảng loạn, những tấm bùa này là đặc biệt chuẩn bị vì cô. Tốn không ít tiền đâu."
Chu Nhân Nhân: "???"
Đại sư trầm giọng nói: "Cô hồn dã quỷ, chiếm cứ thân thể của người khác, chính là làm trái với đạo trời."
Chu Nhân Nhân nhìn Hoa Vụ từ phía sau đại sư đi ra, con ngươi hơi co rụt lại: "Chúng mày là một bọn!"
Mặt mày Hoa Vụ cong lên: "Cô mới phát hiện ra à."
Chu Nhân Nhân: "......"
Hoa Vụ: "Thân thể của tôi đã cho cô sử dụng miễn phí lâu như vậy, hiện tại có phải cô nên trả lại rồi không?"
Chu Nhân Nhân càng giãy giụa kịch liệt hơn, con ngươi cũng dần trở nên đỏ ngầu: "Chúng mày tính kế tao! Mày lại còn giúp đỡ một con quỷ!!"
Đại sư này là do Tiết Thải Tĩnh giới thiệu, nhưng hắn để mình biết được những gì Tiết Thải Tĩnh đã làm.
Cô ta liền theo bản năng mà tín nhiệm hắn.
Ai ngờ được, hắn không cấu kết với Tiết Thải Tĩnh, mà lại cùng......
Đại sư khuyên bảo: "Cô gái, không phải của cô, thì không nên chấp nhất, về sau xuống địa ngục, cũng không có kết quả tốt đâu."
Những lá bùa ở bốn phía bắt đầu xoay tròn, cảm nhận được linh hồn của chính mình đang bị kéo đi.
Bọn họ muốn đuổi mình ra khỏi thân thể này.
Sao lại có thể......
Đáng tiếc cô ta không có cách nào chống lại được cỗ lực lượng kia.
Sự thống khổ của việc linh hồn bị cưỡng ép phải xuất ra khỏi thể xác, khiến Chu Nhân Nhân ngay cả sức lực mắng chửi người khác cũng không có.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT