Đệ tử Kiếm Tông nhìn đồng môn đang bị linh thú bao vây, trong lòng tuy lo lắng, nhưng lại bất lực.
Những con linh thú này đột nhiên nổi điên, hai ngày trước, khi đại sư huynh đi lấy 'Kim Liên Diệp' đã bị thú cộng sinh gây ra thương tích, lúc này lại gặp nhiều linh thú như vậy, trong đó có không ít linh thú Hóa Thần kỳ.
Vì để bảo vệ bọn họ, đại sư huynh bị một con linh thú cào thương.
Ai ngờ trên móng vuốt của linh thú kia lại có chứa kịch độc.
Hiện giờ đại sư huynh hôn mê bất tỉnh, bọn họ chỉ có thể đưa đại sư huynh rời đi trước, dưới sự yểm hộ của đồng môn.
Nhưng mà đàn linh thú này, lại không muốn buông tha bọn họ như vậy.
Đội ngũ khoảng mười người lần nữa bị tách ra, trong đó có hai đệ tử, mang theo đại sư huynh thoát khỏi vòng vây, chạy về hướng dãy núi phía xa.
(Truyện được đăng tải duy nhất và nhanh nhất tại wattpad Thời Lam Yên)
......
......
Hoa Vụ kéo yếm dãi lên, che mặt gấu đen lại, nhánh cây trong tay vung lên: "Đi!"
Gấu đen nghe theo mệnh lệnh của cô, lập tức chui ra ngoài, chặn trước hai tên đệ tử Kiếm Tông kia.
"Khương cô nương, có cần thiết không?"
Hạnh Giang đứng ở một bên cạn lời.
Con gấu đen kia có che mặt hay không, có khác nhau lắm sao?
"Vẫn cần có một chút cảm giác nghi thức mà." Hoa Vụ ngồi xổm trong rừng, nhìn phía xa.
"Ngươi bắt người của Kiếm Tông làm cái gì?"
"Bảo hộ hắn." Hai tay Hoa Vụ chắp lại với nhau, đặt ở trước ngực, ánh mắt sâu sắc, "Cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp."
"???"
Hai tên đệ tử Kiếm Tông kia đã kiệt sức, trên người có thương tích, sao có thể là đối thủ của gấu đen, chỉ có thể trơ mắt nhìn con gấu đen ăn mặc kỳ quái kia, cướp đi đại sư huynh của bọn họ, vác người nhảy vào trong rừng, biến mất không thấy.
"Đi mau."
Người vừa đến tay, Hoa Vụ đã chạy đi.
Hạnh Giang: "......"
Người khác tiến vào bí cảnh săn bảo vật, dọc đường nàng cũng không quá hứng thú với bảo vật, lăn đến bên chân nàng, nàng cũng lười cúi xuống, nói: Không ăn đồ bố thí.
Con mẹ nó đồ bố thí.
Hạnh Giang nghi ngờ đầu của nàng bị ma khí vào.*
*biến tấu câu 'đầu bị nước vào', ý chỉ bị thần kinh.
Nhưng mà......
Nàng rất quan tâm đến loài người.
Gặp người đang ăn cướp, nàng nấp phía sau người ta, đợi người kia ăn cướp xong, hô lên khẩu hiệu gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, chỉ huy gấu đen lao ra.
Nói cho hay là: Vì dân trừ hại là trách nhiệm của cường giả.
Ngươi con mẹ nó là một tên phế vật, cường giả cái rắm!
Bây giờ thì tốt rồi, từ cướp đoạt vật phẩm, thăng cấp thành đoạt đệ tử của Kiếm Tông.
Kiếm Tông thân là đại tông môn của Tu chân giới, bên trong môn phái chỉ có kiếm tu, đấy đều là đám kẻ điên, nổi tiếng là bao che người mình.
Không có tự tin thì ai dám chọc vào bọn họ.
Hạnh Giang nghĩ rất có thể nàng đã thật sự giết đệ tử của Tầm Dương Tông......
Những gì nàng làm, cũng quá vô nhân đạo!
Hắn là Ma tộc, cũng cảm thấy quá đáng.
......
......
Khi Lạc Ảnh tỉnh lại thì đã đối diện với một gương mặt gấu dữ tợn, trong lòng giật mình.
Hắn theo bản năng sờ vào thanh kiếm của mình, lại sờ vào khoảng không.
Ngay khi Lạc Ảnh vừa định đứng dậy, phần gáy đau nhức, cả người mất đi ý thức.
"Ngươi đánh ngất hắn làm gì?"
"Để hắn nhìn thấy nhiều cũng không tốt." Hoa Vụ vung tay lên, nhìn lên bầu trời góc 45º, "Ta muốn trở thành một vị anh hùng không ai biết đến."
"......"
Bệnh tâm thần.
Hạnh Giang vừa định nói gì đó thì có người chạy tới: "Ma hầu đại nhân, chúng ta đã phát hiện người của Tinh La Các ở phía trước, nhưng không phát hiện Quý Phục Lâm."
Hạnh Giang lập tức từ bỏ việc nói lung tung với Hoa Vụ, gọi người lên: "Qua đấy xem sao."
Hoa Vụ chỉ huy gấu đen vác người, đi theo bọn họ qua đấy.
Năm đệ tử Tinh La Các đang giằng co với một vài người khác, bầu không khí căng thẳng.
Nơi này đúng thật chỉ có người của Tinh La Các, không nhìn thấy Quý Phục Lâm.
Lúc trước Quý Phục Lâm rời khỏi Tinh La Các rồi không rõ tung tích, hẳn là hắn cũng sẽ không ở cùng một chỗ với người của Tinh La Các.
Hoa Vụ ngồi ở trên cỏ nhìn một lát, đề nghị: "Nếu không đi bắt hai người lên hỏi một chút, nói không chừng bọn họ có thể có manh mối."
Trong cốt truyện, thời điểm nhóm ma tu của Hạnh Giang này đi gây rắc rối, Quý Phục Lâm đã ở trong tay bọn họ.
Cho nên Hoa Vụ cũng không biết phải đi đâu để tìm vị thiếu các chủ kia.
Hạnh Giang: "......"
Ngươi cũng thật có tố chất làm Ma tộc.
Hạnh Giang cũng nghĩ như vậy, nhưng mà bây giờ có quá nhiều người.
"Chờ bọn họ tách ra, ta sẽ đi ra ngoài, các ngươi giả bộ đuổi giết ta." Hoa Vụ hứng thú dạt dào mà giảng kịch bản, "Chờ ta hấp dẫn lực chú ý của bọn họ......"
Hạnh Giang: "......"
Tinh La Các không đánh nhau với đám người kia, sau khi hai bên giằng co được một lúc, một nhóm người khác rời đi trước.
Hoa Vụ rũ tóc xuống, cởi bộ quần áo của đệ tử Bán Nguyệt Cốc trên người ra, sau đó cứ như vậy xông ra ngoài.
"Cứu mạng!!!"
Người của Tinh La Các nghe thấy âm thanh, lần lượt nhìn về phía cô.
"Khương Hào!"
"Đệ tử đang bị Tầm Dương Tông truy nã kia?"
"Là nàng!"
Hoa Vụ: "......"
Đệt!
Quên mất!
Hoa Vụ không chút do dự quay đầu lại: "Cứu mạng!"
Hạnh Giang: "......"
Đệt!
(Truyện được đăng tải duy nhất và nhanh nhất tại wattpad Thời Lam Yên)
......
......
Hạnh Giang từ trong mấy tên đệ tử Tinh La Các xác nhận một việc.
Khương Hào quả thật đang bị Tầm Dương Tông truy nã.
Mấy tên đệ tử này biết Quý Phục Lâm đang ở đâu thật, sau khi Hạnh Giang hỏi ra được, dẫn theo người chạy tới nơi.
Hoa Vụ không biết kiếm ở đâu ra một mảnh vải bố, trùm lên vị đệ tử Kiếm Tông kia, đề phòng bị người khác phát hiện hoặc người của Kiếm Tông tìm đến trước cửa nhà.
Hoa Vụ còn hỏi hắn có cái loại thuốc có thể làm cho người ta hôn mê mười ngày hay không.
Như vậy cô sẽ không cần mỗi lần đều phải động tay đánh ngất người khác, giải phóng đôi tay từ đây.
Hạnh Giang không thể hiểu được nàng muốn vị đệ tử Kiếm Tông này làm gì.
Hoa Vụ không phát hiện tung tích của Vân Cẩm Ngọc.
Nhưng vì sự an toàn, tốt hơn hết vẫn là mang theo nam chính bên người.
Tránh cho kiếm cốt của hắn bị người ta rút.
Ta đúng là một nữ chính nhân hậu.
Tiếp theo đám người Hạnh Giang đi bắt Quý Phục Lâm.
Hoa Vụ theo phía sau bọn họ, thỉnh thoảng nảy ra một số chủ ý lung tung rối loạn, cuối cùng vào một buổi chiều có gió và ánh mặt trời rực sáng, đã bắt được Quý Phục Lâm.
Hoa Vụ thấy Quý Phục Lâm, đại khái đã hiểu, vì sao vị chủ tử kia của Hạnh Giang, muốn bắt Quý Phục Lâm.
"Ánh mắt chủ tử các ngươi còn khá tốt."
Hoa Vụ ngồi xổm trước mặt Quý Phục Lâm, vuốt cằm, giống y hệt tên biến thái, đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
Trên người Quý Phục Lâm có từng đợt từng đợt ma khí nhè nhẹ, vẻ mặt âm trầm, nhưng không hề cản trở vẻ anh tuấn của hắn chút nào.
"Người đã bắt được rồi, các ngươi còn nhiệm vụ khác không?"
"Không có, chờ bí cảnh kết thúc." Cái bí cảnh này không thể ra ngoài giữa chừng, chỉ có thể chờ bí cảnh kết thúc, truyền tống bọn họ ra ngoài.
Hơn nữa dù tính là bây giờ có thể ra ngoài, bọn họ cũng không thể đi ra.
Bên ngoài đều là người của các tông môn, đi ra ngoài chính là chui đầu vô lưới.
Hạnh Giang sợ bị người khác phát hiện, tạo thêm nhiều rắc rối, thời gian tiếp theo đều ở nơi không người, không chạm mặt với những tu sĩ khác.
Hoa Vụ thỉnh thoảng sẽ ném tên đệ tử Kiếm Tông kia ở chỗ này của bọn họ, còn bản thân thì mang theo gấu đen chạy ra ngoài.
Thời gian bí cảnh đóng lại càng ngày càng gần, cô cũng không chạy ra ngoài nữa.
Ngược lại còn nhắc nhở bọn họ, đừng để bị người khác phát hiện, nếu không thì sẽ rất phiền phức.
Có lẽ là lời nhắc nhở của Hoa Vụ hữu dụng, Hạnh Giang cảnh giác hơn, một khi thấy không ổn thì lập tức đổi chỗ.
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Hạnh Giang nhìn Hoa Vụ đang ngồi thiền ở bên kia, biểu tình quái dị.
"Tu luyện."
"??" Bí cảnh này có linh khí sung túc, quả thật rất thích hợp để tu luyện, nhưng...... "Trong cơ thể ngươi có ma khí, tu luyện kiểu gì?"
Hấp thu thêm nhiều linh khí vào, làm bản thân khó chịu hơn sao?
"Tu tâm dưỡng tính."
"......"
Vẫn là không nên hỏi nàng.
____
—— Ngắm hoa trong sương ——
Xin vé tháng như thường lệ ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT