Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Dương Mai Phương.

====

"Anh Đông, anh gọi em gấp như vậy làm gì?"

Liễu Vũ Hi bị Lữ Đông đang lo lắng không yên gọi tới.

Cả người Lữ Đông đều đau, nhìn thấy Liễu Vũ Hi thì nhớ tới chuyện hắn phải trải qua, lại thấy đau hơn, "Liễu Vũ Hi, nghe nói mày còn có bạn trai khác?"

"Hả?" Liễu Vũ Hi ngơ ngác: "Có bạn trai gì? Anh Đông, anh đang nói gì thế?"

"Người ta đều đã tìm được đến trên đầu tao rồi." Lữ Đông cất cao giọng, cầm chai bia trên bàn ném qua, "Cmn mày chơi tao à!"

Xoảng ——

Chai bia vỡ vụn bên chân Liễu Vũ Hi.

Liễu Vũ Hi che mặt lại theo bản năng, hét lên một tiếng.

Cô ta muốn lui lại, nhưng đằng sau có người tiến lên, đẩy cô đến trước mặt Lữ Đông.

Liễu Vũ Hi bị bắt ngồi lên sô pha, sắc mặt hơi đổi, sợ hãi: "Anh Đông, anh nói bạn trai khác nào, em không có......"

Không thể hiểu được!

Trong khoảng thời gian này cô ta đều ở cùng một chỗ với Lữ Đông, ở đâu ra bạn trai khác?

"Ha ha......"

Lữ Đông liếc Liễu Vũ Hi một cái.

Đúng như Hoa Vụ nói, bây giờ Lữ Đông căn bản không tin lời Liễu Vũ Hi.

"Không nhìn ra, mày còn có bản lĩnh như vậy. Có điều người ta nói không cần mày nữa rồi."

Liễu Vũ Hi: "???"

Cái gì với cái gì?

Ai không cần cô vậy?!!

Lữ Đông bóp khuôn mặt còn tính là thanh tú của Liễu Vũ Hi, giọng điệu âm hiểm ngoan độc: "Mày dám chơi tao, vậy thì chúng ta phải chơi cho thật vui."

Có lẽ là Liễu Vũ Hi thấy chuyện chẳng lành, tim đập thình thịch kinh hoảng, "Anh Đông, nhà em có việc, em đi trước nhé."

Lữ Đông cũng không ngăn cô ta, Liễu Vũ Hi thấy vậy thì cầm chắc cặp sách, vội vàng lao ra ngoài.

Nhưng chỉ mới hơn mười giây, cô lại từ bên ngoài lùi vào trong.

"Anh Đông...... anh có ý gì?"

......

......

Thứ hai.

Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng, nhíu mày nhìn chỗ trống phía sau.

"Tại sao Liễu Vũ Hi lại nghỉ học rồi...... Tần Tú Tú, Liễu Vũ Hi làm gì thế?"

Tần Tú Tú đứng dậy, "Thầy...... em không biết."

"Em thì sao?" Chủ nhiệm lại hỏi Dương Yến.

Dương Yến cũng lắc đầu.

Chủ nhiệm nhíu mày thở dài, "Lúc nào rồi, còn suốt ngày lông bông như vậy, tôi thấy là không muốn thi đại học rồi đấy. Ngồi xuống đi."

Tan học, Dương Yến hỏi Tần Tú Tú: "Mày biết Vũ Hi đang làm gì không?"

"Tao đâu biết, tao gọi điện nó cũng không bắt máy......"

Trước đó bọn họ làm gì cũng có nhau.

Nhưng từ sau khi Liễu Vũ Hi quen biết mấy người ở ngoài trường, cô ta đã không thường xuyên đi với bọn họ nữa.

Dương Yến suy nghĩ một chút rồi nói: "Tan học tụi mình đi tìm nó không?"

Tần Tú Tú: "Hình như nó chuyển nhà rồi...... tao không có địa chỉ hiện tại của nó."

Dương Yến: "Hình như tao có số điện thoại của mẹ nó, tan học gọi điện thoại hỏi thử xem."

Tần Tú Tú: "Ừ."

Hoa Vụ một tay chống cằm, nhìn chỗ trống của Liễu Vũ Hi.

Cây bút màu đen chuyển động trên ngón tay thon dài trắng muốt của cô, cổ tay trắng nõn như sương đọng lại, khẽ đè trên bài thi.

Cố Kinh đột nhiên ngồi xổm bên cạnh bàn của cô, "Liễu Vũ Hi không đi học, không có liên quan gì tới cậu chứ?"

Hoa Vụ thu tầm mắt lại: "Cậu đừng nói bậy, liên quan gì tới tôi."

"Hai ngày trước tôi thấy cậu lui tới với mấy người ngoài trường." Cố Kinh nói: "Cái người...... đầu con nhím, hay hoạt động gần trường chúng ta."

"......"

Chỉ mình cậu biết nhìn thôi à!

Rảnh mắt quá hay gì!

"Đang yên đang lành cậu lui tới với hắn làm gì?" Cố Kinh chớp chớp mắt, bộ dáng như nói 'tôi rất hiểu cậu': "Cậu làm gì đó rồi phải không?"

Lúc trước cô có hứng thú với Nhạc Mạn Nhi.

Nhạc Mạn Nhi có kết cục thế nào?

Sau khi Nhạc Mạn Nhi đi, cô lại bắt đầu có hứng thú với Liễu Vũ Hi......

Cố Kinh biết quan hệ của cô với Liễu Vũ Hi, giữa hai người có mâu thuẫn.

Đương nhiên, Cố Kinh không thấy Hoa Vụ sai gì cả.

Người trong lòng của cậu ta sao có thể sai được.

Hoa Vụ vứt bút xuống, đưa tay vỗ mặt Cố Kinh, cười khẩy một tiếng: "Làm bài tập của cậu đi, ít hỏi thăm chuyện của tôi lại."

Việc của nữ chính, mi có thể quản được sao?

Mặt bị vỗ, thiếu nữ không dùng sức, càng giống sờ hơn, Cố Kinh không giận chút nào, thậm chí muốn cho Hoa Vụ vỗ thêm hai cái.

Chuông vào học vang lên, Cố Kinh quay lại chỗ ngồi của mình.

Hoa Vụ như đang suy tư mà tự nắn vuốt đầu ngón tay, trong đầu lại nghĩ về Liễu Vũ Hi.

Sao Liễu Vũ Hi không đi học?

Có khả năng nhất là Lữ Đông không nghi ngờ lời nói bậy của cô, cho rằng Liễu Vũ Hi thật sự có bạn trai khác ở ngoài, liên lụy hắn ta bị uy hiếp một trận.

Xuất phát từ nỗi sợ đối với 'lực lượng bí ẩn', Lữ Đông chỉ có thể đem cái nồi này đội lên đầu Liễu Vũ Hi.

Đáng tiếc......

Thật đáng tiếc!

Không được xem trực tiếp.

Hoa Vụ chán nản thở dài.

......

......

Cả ngày Liễu Vũ Hi đều không tới trường học.

Sau khi tan học, Tần Tú Tú và Dương Yến hỏi được địa chỉ mới từ chỗ Trương Phân Lan, hai người chạy tới đó.

Trương Phân Lan mở cửa cho bọn họ, "Buổi chiều vừa về nhà đã nhốt mình trong phòng, dì nói gì cũng không chịu đi ra, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hai đứa là bạn thân nhất của nó, hai đứa đi xem giúp dì đi."

Tần Tú Tú và Dương Yến liếc nhau, đi đến cửa phòng Liễu Vũ Hi.

Tần Tú Tú gõ cửa, "Vũ Hi...... tao nè."

Lịch bịch ——

Không biết là thứ gì đập vào cửa.

Tiếp theo là tiếng rống giận của Liễu Vũ Hi: "Cút!"

Dương Yến kéo Tần Tú Tú ra: "Vũ Hi...... mày sao thế? Mày cho tụi tao vào đi, có chuyện gì thì tụi mình cùng nhau nghĩ cách."

"Cút...... cút mau!!"

Cảm xúc Liễu Vũ Hi kích động, không hề mở cửa cho bọn họ.

Hai người khuyên bảo không được, cửa còn chưa vào, chỉ có thể đi về.

Trong phòng.

Trên mặt đất là một đống hỗn độn, Liễu Vũ Hi úp mặt vào giường khóc rống, Lữ Đông như bị điên, nói cô ta còn có bạn trai khác, còn buộc cô ta thừa nhận.

Chỉ đến lúc đó, Liễu Vũ Hi mới ý thức được, người mà mình muốn mượn sức nguy hiểm cỡ nào.

Nhưng đến bây giờ cô ta cũng chưa rõ, cô ta lấy ở đâu ra một người bạn trai nữa......

Thậm chí Liễu Vũ Hi còn nghi ngờ là do Lữ Đông không muốn giúp cô ta nên mới cố tình tìm một cái cớ như thế.

Nghĩ tới đây, Liễu Vũ Hi không nhịn được rùng mình một cái.

Có khi nào, ngay từ đầu...... cô ta đã bị lừa.

Brừ brừ ——

Điện thoại rung lên, làm Liễu Vũ Hi giật bắn cả người.

Cô ta nhìn hai chữ 'Anh Đông' trên màn hình điện thoại, sắc mặt trắng đi vài phần.

Liễu Vũ Hi không dám bắt máy.

Nhưng cú điện thoại kia cứ mãi bám riết không tha.

Ting ——

WeChat.

Hô hấp Liễu Vũ Hi dồn dập, một lúc lâu mới đưa tay bấm mở thông báo WeChat kia.

—— Tao biết nhà mày ở đâu, ngày mai nhớ phải tới đây, đừng hòng trốn.

Đúng lúc này, đối phương lại gửi một tấm hình qia.

Con ngươi của Liễu Vũ Hi co rụt lại, cả người run rẩy.

—— Không muốn cho bạn bè với đám học cùng trường mày biết, tốt nhất mày nên ngoan ngoãn nghe lời.

Tia huyết sắc cuối cùng trên mặt Liễu Vũ Hi cũng biến mất.

......

......

Liễu Vũ Hi đã mấy ngày không đi học, chờ cô ta đi học lại, trông cũng không được bình thường, luôn căng thẳng dò xét xung quanh.

Hoa Vụ: "......"

Lữ Đông sẽ không làm người ta phát điên chứ?

Có điều so với những gì Lâm Du đã từng trải qua, Liễu Vũ Hi cũng không đáng được đồng tình.

Nhạc Mạn Nhi mới đúng là đầu sỏ gây tội, nhưng Lâm Du lại chỉ chọn để cho Liễu Vũ Hi trả giá đắt thì phải biết rằng, so với người lên kế hoạch là Nhạc Mạn Nhi, người chấp hành là Liễu Vũ Hi còn mang lại thương tổn lớn hơn cho Lâm Du.

Liễu Vũ Hi cho rằng tìm người bên ngoài là có thể dạy dỗ được cô.

Cũng không nghĩ xem, người như Lữ Đông, cô ta có thể khống chế được hay không.

Không có 'tiên tri' Nhạc Mạn Nhi, Liễu Vũ Hi sao có thể đấu lại nữ chính mang hào quang trên người.

Hoa Vụ không cần làm quá nhiều, tự cô ta cũng có thể đùa chết bản thân.

Cái này hẳn là......

Đấu với ông trời, vui sướng vô cùng.

Đấu với nhân vật chính, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

May mắn, bây giờ cô là nhân vật chính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play