Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Dương Mai Phương.

====

Chính vì Nhạc Mạn Nhi biết được từ nguyên tác rằng trường học sẽ không báo cảnh sát, bọn họ lại không điều tra ra được gì, cho nên cô ta mới không e dè gì như vậy.

Chuyện này vốn là sẽ xảy ra trên người nữ chính, nhưng mà nữ chính là người bị vu oan.

Nhạc Mạn Nhi không dám làm bản thân trở thành người bị vu oan, với tình huống bây giờ, Lăng Mặc sẽ không ra mặt giúp cô ta.

Vậy nên cô ta chỉ có thể điều chỉnh chiến lược.

Cô ta trở thành nạn nhân, vừa có thể dạy dỗ mấy nữ sinh này, vừa có thể làm Lăng Mặc cứu mình một lần nữa, khiến quan hệ của bọn họ hòa hoãn lại.

Đối với Nhạc Mạn Nhi mà nói, việc này là một mũi tên trúng hai con nhạn.

......

......

Đối phương không thừa nhận là bọn họ làm, hai bên giằng co, trường học cũng không biết làm gì với bọn họ.

Kết quả là ngày thứ ba trên diễn đàn xuất hiện vài bài đăng.

Ý chính là nói mấy nữ sinh kia làm chuyện sai trái lại chối bỏ không xin lỗi.

Lúc đầu chỉ có vài người bàn tán, nhưng sau dần lại phát triển thành mắng chửi tập thể.

Ở đâu cũng thế, dư luận đều là một ngọn núi lớn, khó có thể chống đỡ được.

"Này, cậu còn định chờ bao lâu nữa?" Cố Kinh rút bút trong tay Hoa Vụ ra, "Không hành động hả?"

Để lâu tí nữa, mấy học sinh kia chắc không dám tới trường luôn.

Hoa Vụ một tay rút cây bút về, "Thợ săn đều rất kiên nhẫn."

Cố Kinh không phục: "...... cậu đối với tôi, sao không kiên nhẫn một chút?"

"Bạn học Cố, lúc tôi kiên nhẫn với cậu thì cậu phải cẩn thận." Hoa Vụ xoay bút, cười bí hiểm: "Không phải chuyện tốt gì đâu."

Cố Kinh: "......"

Cố Kinh quay lại với chủ đề chính: "Cậu đang đợi cái gì?"

Bây giờ cũng gần đến nơi rồi.

Chỉ cần đăng video lên, chân tướng của cả vụ việc sẽ sáng tỏ.

"Chờ nhân vật chính của chúng ta vui thật vui đã." Hoa Vụ cúi đầu làm bài, "Quấy rầy niềm vui của người khác, bất lịch sự biết bao."

Cố Kinh: "......"

Cậu thì lịch sự!

Lịch sự mà ngồi đây ém một cú lớn như thế.

Nếu chờ thêm hai ngày nữa......

Mấy người kia mà bị ép đến xảy ra chuyện gì, thì còn hơn cả thú vị.

Hoa Vụ phải đợi Nhạc Mạn Nhi vui vẻ đủ, sau đó làm cô ta vui quá hóa buồn.

......

......

Nhạc Mạn Nhi đã nhiều ngày không đến trường, ở nhà dưỡng thương.

Lúc này cô ta đang nằm trên giường lướt điện thoại, xem mấy bài viết đó, xem nội dung phần bình luận, trên mặt không nhịn được lộ ra nụ cười.

Này thì bắt nạt tôi......

Cho là tôi dễ bắt nạt sao!

Tôi cũng không phải là nữ chính gốc, sẽ ngồi im cho mấy người bắt nạt.

Nhạc Mạn Nhi thoát khỏi phần bình luận, mở ra giao diện tin nhắn với Lăng Mặc.

Nhìn giao diện tin nhắn trống không, Nhạc Mạn Nhi hơi thất thần, tại sao vẫn không được?

Tuy rằng lần này Lăng Mặc đưa cô ta tới phòng y tế, nhưng cũng là do cô ta tính toán thời gian, biết nhất định sẽ gặp được cậu ta.

Nhưng mà sau đó cậu ta căn bản chưa từng quan tâm đến mình.

Nhạc Mạn Nhi còn đang nghĩ về Lăng Mặc, đột nhiên có người gửi cho cô ta một cái video.

Nhạc Mạn Nhi nhấn mở theo bản năng.

Nhưng chưa được mấy giây, Nhạc Mạn Nhi đã ném điện thoại xuống, điện thoại rớt trên chăn, video tiếp tục chạy.

Cả người Nhạc Mạn Nhi co lại, mặt tái nhợt nhìn màn hình điện thoại.

Sao lại thế......

Sao lại bị người khác quay được?

Ong ong ong ——

Điện thoại di động rung. truyen bac chien

Nhạc Mạn Nhi nhìn tên hiển thị trên màn hình, là chủ nhiệm lớp!

......

......

Video này cũng cùng lúc được đăng lên diễn đàn, gửi vào email của trường học và các thầy cô giáo.

Bởi vì gửi vào thời gian nghỉ trưa cho nên tin này lan rộng rất nhanh.

"Lên diễn đàn xem mau."

"Có lật ngược tình thế rồi!"

"Cái gì lật ngược tình thế?"

"Thì mấy hôm trước, vụ nữ sinh lớp 11 bị thương, căn bản không phải người khác làm, là cô ta tự mình làm ra, vu oan cho người khác."

"Kích thích vậy sao? Tôi phải xem thử......"

Một truyền mười, mười truyền trăm.

Tin nóng được ghim trên diễn đàn, rất nhanh đã có vô số người tới hóng chuyện.

[Cái gì thế?! Vậy mà là tự mình làm ra.]

[Đệt, vậy cũng ác quá đi chứ, đối với bản thân mà còn xuống tay tàn nhẫn như vậy.]

[Cú phản dame này đỉnh thật, thù lớn thế nào chứ, muốn vu oan người ta tới mức này.]

[Nhạc Mạn Nhi đúng là ác thật.]

[Mấy người mắng chửi người ta hôm trước, giờ còn không xin lỗi à?]

Mấy nữ sinh kia cũng không ngờ tới, sẽ có màn lật ngược như vậy.

Mấy ngày gần đây bọn họ sống không tốt, đi trong trường sẽ có người chỉ trỏ bọn họ.

Video xuất hiện tuy muộn, nhưng rửa được nỗi oan của bọn họ.

Bây giờ Nhạc Mạn Nhi trở thành người bị mọi người chỉ trỏ, ghét bỏ.

Không như những người khác, Lăng Mặc được gửi riêng video cho.

Cậu ta xem video xong, không có phản ứng gì đặc biệt, xóa luôn, làm tiếp việc đang dở.

Trước đây Nhạc Mạn Nhi có hơi thân cận với cậu ta, nhưng lúc đó cùng lắm cũng chỉ là bạn bè.

Sau hôm nghe được mấy lời của đầu mào gà, Lăng Mặc đã không còn để ý tới cô ta nữa.

Lần này gặp Nhạc Mạn Nhi, bốn phía không có ai, cậu ta chỉ có thể đưa Nhạc Mạn Nhi đến phòng y tế.

Đưa đến xong cậu ta có việc nên đi khỏi.

Cậu ta không thích người khác tính kế mình.

(Truyện được đăng tại wattpad Thời Lam Yên)

......

......

Nhà ăn.

Cố Kinh ngồi đối diện Hoa Vụ, "Tại sao cậu lại gửi riêng cho Lăng Mặc?"

"Người đặc biệt, nên được đối đãi đặc biệt."

Cố Kinh nhíu mày: "Vậy mà cậu còn nói không thích cậu ta?"

"......"

Đó là nam chính, đương nhiên phải đối đãi đặc biệt!

Hoa Vụ nhướng mày nhìn cậu ta, nụ cười trên khóe môi hơi kì lạ: "Cậu cũng muốn được tôi đối đãi đặc biệt như thế hả?"

Cô đối với người chủ động đưa ra yêu cầu, trước nay đều rất sẵn lòng.

Cố Kinh muốn trải nghiệm một chút, cô cũng không ngại sắp xếp cho cậu ta.

Cố Kinh nhìn thiếu nữ đối diện mình, biểu cảm của cô ẩn chứa mấy phần mong chờ, giống như chỉ cần cậu ta gật đầu, cô ấy sẽ lập tức sắp xếp cho cậu ta vậy.

"Đối đặc đặc biệt kiểu này thì không cần." Lý trí của Cố Kinh chiếm phần thắng, "Nhưng còn kiểu khác, bạn học Lâm có thể cân nhắc một chút."

"Có ước mơ là tốt, nhưng không nên mơ mộng hão huyền."

"......"

Cố Kinh không ăn cơm đàng hoàng, cứ luôn lải nhải với cô.

Hoa Vụ lười phản ứng, lo ăn cơm của mình, xem như loa trường đang phát thanh.

"Cuối tuần cậu rảnh không?" Cố Kinh đột nhiên hỏi.

Hoa Vụ vô tình nói: "Không rảnh."

Cố Kinh nghi ngờ: "Cậu làm gì mà không rảnh?"

Lúc nào hẹn cô cũng nói không rảnh.

Một học sinh như cô, nào có bận rộn đến thế?

Đôi khi Cố Kinh cảm thấy Hoa Vụ đang trốn mình......

Nhưng ở trường học, cô lại không ngại ở cùng với mình.

Cố Kinh thật sự không hiểu nổi người trong lòng mình.

Ánh mắt Hoa Vụ kiên nghị: "Học."

Khóe miệng Cố Kinh nhịn không được mà giật giật, chê bai cô: "Mỗi ngày cậu ngoại trừ học cũng chỉ có học...... tôi cũng đâu thấy thành tích của cậu tiến bộ nhiều lắm đâu."

"......"

Cái đó là lỗi của tôi sao?

Ai bảo nguyên chủ không cố gắng!

Bây giờ cô tới đây mới học, cô không thể...... chậm một chút sao?

Hoa Vụ trừng mắt nhìn cậu ta: "Chỉ cần tôi cố gắng, kiểu gì cũng sẽ tiến bộ."

Cố Kinh bỗng nhiên rất tự tin: "Hay là tôi kèm cho cậu?"

Hoa Vụ cười khẩy một tiếng, khinh thường: "Kèm cho tôi đứng nhất từ dưới lên hả?"

Bản thân là một học sinh kém, còn không biết xấu hổ nói kèm tôi!

"Nhất từ dưới lên cũng là nhất mà." Cố Kinh hoàn toàn không cảm thấy sai chỗ nào, "Tôi còn có thể kèm cậu bộ môn khác."

"Môn gì?"

"Yêu đương."

"Cậu thật sự muốn cùng tôi ở bên nhau?"

"Đương nhiên."

Hoa Vụ nhìn chằm chằm cậu ta mấy giây, nói: "Tôi không thấy cậu thích tôi lắm."

Có lẽ Cố Kinh hơi có hứng thú với cô.

Dù sao mọi người đều là đồng nghiệp.

A, không đúng, đồng nghiệp cũ.

Nhưng nếu thật sự phải nói Cố Kinh thích cô bao nhiêu...... Hoa Vụ không cảm giác được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play