Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Dương Mai Phương.

====

Hoa Vụ đứng dưới mái hiên đợi một lúc lâu, cửa lớn mới được mở ra từ bên trong.

Sắc mặt Cố Kinh không quá tốt, sau khi mở cửa cũng không nói gì, lập tức đi về phía căn phòng bên phải.

Hoa Vụ đi theo cậu ta vào, phòng này có một chiếc giường, ở trên có một bà cụ tóc hoa râm đang nằm.

Sắc mặt bà cụ rất kém, nhưng còn tỉnh, nhìn sơ qua chắc là không bị làm sao.

Cố Kinh không gọi cấp cứu, hẳn là không có vấn đề lớn.

"Cháu là bạn học của Tiểu Kinh nhỉ?" Giọng bà cụ yếu ớt, nhưng vẫn cười chào hỏi Hoa Vụ: "Ngại quá, làm các cháu sợ rồi."

Tới cũng tới rồi, Hoa Vụ cũng không thể giữ im lặng mãi, "Bà không sao chứ ạ?"

Bà cụ xua tay: "Bệnh cũ, uống thuốc rồi, không sao cả."

Hoa Vụ cười cười: "Không sao là tốt rồi."

"Cũng may là Tiểu Kinh quay lại." Bà cụ thấy Hoa Vụ kéo vạt áo ướt sũng, nói với Cố Kinh: "Tiểu Kinh, cháu đi lấy khăn sạch, rồi tìm quần áo cho bạn thay, đừng để bạn bị cảm."

Cố Kinh hơi không yên tâm: "Cháu vẫn nên kêu xe cứu thương......"

"Aizz, bà đã nói là bà không sao." Bà cụ trừng cậu ta: "Tới bệnh viện khám thì cũng chỉ bảo bà uống mấy loại thuốc này thôi, nghỉ ngơi một lát là được rồi."

Bà cụ không chịu đi bệnh viện.

Tất nhiên Cố Kinh cũng không làm gì được bà, cuối cùng cũng chỉ có thể đưa Hoa Vụ đi thay quần áo trước.

Cố Kinh đưa Hoa Vụ lên lầu hai.

"Việc hôm nay, cảm ơn cậu."

Nếu không phải cô ấy đột nhiên nói muốn tới......

Bà ngoại vừa gọi điện cho cậu ta xong, chắc chắn cậu ta sẽ không gọi nữa.

Đợi tới lúc phát hiện ra......

Cố Kinh nghĩ tới đây, đột nhiên thấy lạnh người.

Nữ sinh phía sau trả lời rành mạch: "Bạn học Cố, cậu may mắn đó." Gặp đúng ngày nữ chính tôi đây muốn làm việc thiện.

Đúng thật là may mắn......

Cố Kinh quay đầu ra sau nhìn Hoa Vụ một cái.

Cô gái nhỏ vẫn luôn xách vạt áo lên, kéo nhẹ ra phía ngoài, giống như không thích để quần áo ướt sũng dính lên người.

Bây giờ cậu ta đứng đằng trước, hơi hạ tầm mắt xuống, là có thể nhìn từ cổ áo vào trong......

Cố Kinh đột nhiên quay đầu trở về, thở ra một hơi, lấy giọng điệu bình tĩnh nói: "Cậu giúp tôi chuyện lớn như thế, tôi cũng không biết báo đáp cậu thế nào."

Hoa Vụ thuận miệng nói: "Thì lấy thân báo đáp."

Cố Kinh đột nhiên dừng lại, Hoa Vụ suýt nữa đụng trúng.

"Cậu......" Bị gì thế!

Vế sau còn chưa nói ra, đã thấy Cố Kinh cười rộ lên, "Được nha."

Trên khuôn mặt thanh tú của thiếu niên đều là ý cười, cặp mắt đen kia tựa như đá quý trong trẻo nhất trên đời, hơi gợn sóng, có ý muốn làm say lòng người.

Hoa Vụ biết rõ người trước mặt là thể loại gì, không bị mê hoặc chút nào.

"Vậy có thay quần áo nữa không?"

Cố Kinh đưa tay ra dấu mời.

......

......

Cố Kinh tìm quần áo cho Hoa Vụ, Hoa Vụ run run cầm bộ quần áo người già hoa hè lòe loẹt kia, cố nặn ra nụ cười, "Cậu bảo tôi mặc cái này?"

Đây là lòng biết ơn của cậu hả?!

Khiêu khích thì có!

"Không đẹp hả? Ngoại tôi thích lắm đó." Cố Kinh nói: "Tôi nghĩ là cậu mặc chắc chắn sẽ đẹp."

Hoa Vụ: "......"

Nếu cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ đuổi cậu ta xuống từ lúc cậu ta mới lên xe.

Hoa Vụ căng khóe môi, còn chưa cong lên, nháy mắt đã hạ xuống, vứt quần áo lên mặt cậu ta.

Cố Kinh lấy quần áo xuống, ôm vào ngực, cười ra tiếng: "Ha ha ha...... đùa cậu thôi. Nhưng mà ở đây không có đồ thích hợp cho cậu mặc...... chỉ có đồ của tôi, cậu muốn không?"

Ngoại trừ quần áo hoa của bà cụ cũng chỉ còn lại Cố Kinh.

Hoa Vụ chọn Cố Kinh.

Cố Kinh đưa cô tới một phòng khác.

Cố Kinh mở ra một cái tủ quần áo trông cổ xưa nhưng rất lớn, từ bên trong lấy ra một cái áo thun và áo khoác, tìm thêm một cái quần.

Cố Kinh đưa quần áo cho Hoa Vụ, mình lại cầm một bộ quần áo đi ra ngoài, "Cậu thay ở đây đi."

Quần áo Cố Kinh đưa hẳn là quần áo cũ của cậu ta, không quá rộng, chỉ là quần hơi lớn một chút, nhưng mà có dây lưng điều chỉnh được, cô kéo chặt dây lưng rồi buộc thành một nút, cũng không tụt được.

Hoa Vụ thay đồ xong hết, khoác áo khoác lên, mở cửa đi ra ngoài.

Cố Kinh đã thay xong, đang tựa vào cửa, thấy Hoa Vụ đi ra, đưa khăn khô cho cô: "Lau tóc đi."

Hoa Vụ tiện tay nhận lấy, lau lau hai cái, "Cậu thường xuyên ở đây hả?"

"Thỉnh thoảng thôi." Cố Kinh đột nhiên ngồi xổm xuống, giúp cô cuốn lại ống quần hơi rộng.

Hoa Vụ không vấn đề, để yên cho Cố Kinh làm.

Cố Kinh cũng không ngờ là Hoa Vụ lại không khách sáo tí nào, càng không ngượng ngùng như những nữ sinh khác.

Bộ dáng đương nhiên của cô, giống như cậu ta là người hầu của cô vậy.

Chờ Cố Kinh đứng dậy, Hoa Vụ nói thẳng: "Tôi đói."

"Vậy xuống dưới đi."

Hôm nay Cố Kinh tới, là để đưa đồ cho bà ngoại, tủ lạnh có không ít nguyên liệu nấu ăn.

Cố Kinh vào bếp nấu ăn, Hoa Vụ lượn trong phòng khách hai vòng, nhìn tấm hình trắng đen được treo trong phòng khách, chắc là ông ngoại Cố Kinh.

Trên kệ tủ cạnh đó còn có mấy tấm ảnh.

Hoặc là ảnh chụp một mình Cố Kinh, hoặc là chụp chung với ông bà ngoại, không nhìn thấy cha mẹ Cố Kinh......

Có lẽ là bà cụ nhìn thấy Hoa Vụ đang lượn lờ từ cửa phòng, lên tiếng gọi cô, "Bạn học nhỏ, cháu vào đây."

Chủ nhà đã gọi rồi, Hoa Vụ cũng không thể phản nghịch với bà ấy mà nói: Cháu không vào.

Cô mặc áo khoác đàng hoàng lại, đi vào, "Bà cần gì ạ?"

"Bà gì mà bà...... gọi 'ngoại' như Cố Kinh là được."

"......" Bà đúng là không khách sáo thật, chiếm chỗ tốt của cháu*!

*Đoạn này lúc đầu Hoa Vụ gọi bà cụ là "ngài" kiểu gọi 'you' nhưng thêm kính ngữ, xong bà cụ bảo Hoa Vụ gọi là "nãi nãi" – cái này chỉ có cháu ruột hay thân thiết mới gọi thôi. Hoa Vụ nói bà chiếm chỗ tốt của cô là vì khi không cô lại có thêm một người phải tôn kính.

Hoa Vụ mỉm cười: "Ngoại."

"Ngồi đi." Bà cụ chỉ vào ghế dựa bên cạnh, bắt đầu tán gẫu với cô: "Bạn học nhỏ tên là gì thế?"

"Lâm Du ạ." Lúc chiều khó khăn lắm mới tiếp chuyện xong, giờ lại phải làm, làm nữ chính khó quá mà.

"Ưu nào? Ưu trong ưu tú*?"

*'Ưu' (优) và 'Du' (悠) đều phát âm là 'yōu' nên bà cụ nhầm. Mà cùng một loại phát âm có thể có nhiều ngữ nghĩa nên bên Trung người ta thường hỏi kiểu 'chữ A tên bạn là A trong cái gì?'

"Du trong du nhiên*."

*Du nhiên: ung dung tự tại.

"Là một cái tên hay. Cháu học cùng lớp với thằng nhóc kia sao?"

"Vâng."

"Nó ở trường có ngoan không?"

"......"

Cậu ta đã bị đình chỉ học rồi, bà còn hỏi cậu ta có ngoan không?

Cố Kinh không nói chuyện này cho bà ấy sao?

Hoa Vụ lảng tránh cho qua, dù sao đây là bệnh nhân, lỡ đâu cô nói sai cái gì, giận đến ngất đi, cô còn phải chịu trách nhiệm.

Hoa Vụ nói với bà cụ hai câu, phát hiện Cố Kinh trong miệng bà cụ với Cố Kinh cô biết hoàn toàn khác nhau.

(Truyện được đăng tại wattpad Thời Lam Yên)

......

......

Bà cụ nói một hồi, chắc là do vừa uống thuốc, hơi buồn ngủ, cuối cùng Hoa Vụ cũng tiếp chuyện xong, ra khỏi phòng.

Cô thở ra một hơi thật mạnh.

Hoa Vụ đi tới nhà bếp, Cố Kinh còn đang xắt rau.

Thiếu niên dáng người đĩnh bạt, đeo tạp dề màu xanh đen, ngón tay thon dài cầm dao, tư thế xắt rau thuần thục như đã từng luyện qua.

Tóc của Cố Kinh còn hơi ướt, đầu cúi xuống, ngọn tóc vừa vặn dài qua mắt cậu ta.

Bóng đèn dây tóc trên đỉnh đầu hơi tối, tia sáng dừng trên tóc, tạo ra mảng tối nho nhỏ trên mặt Cố Kinh.

Môi mỏng hơi mím lại thành một đường, ánh sáng chạy dọc theo sườn mặt tuấn mỹ của hắn, giống như mỹ nhân bước ra từ trong tranh.

Nhà bếp tối tăm chật hẹp, lại như được cậu ta thắp sáng.

Hoa Vụ dựa vào cạnh cửa, "Nghe lời, nhiệt tình, hiếu thảo, biết lễ phép, biết nói đạo lý...... bạn học Cố, cái này hơi khác so với biểu hiện của cậu ở trường đó?"

Động tác của Cố Kinh khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô: "Cậu không nói bậy chứ?"

"Tôi không rảnh thế."

Cố Kinh: "Cảm ơn. Thân thể ngoại tôi không tốt, không chịu nổi kích thích."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play