Cô vốn dĩ cũng chưa từng nghĩ rằng nó dám gọi người tới giúp.
Quan trọng nhất chính là......
Làm thế nào nó có thể khiến đám người kia hành động?
"Em gái biết sai chưa?"
Liễu Vũ Hi: "......"
Ai là em gái mày.
Hoa Vụ bày ra dáng vẻ của một bậc cha mẹ, "Mẹ mày không dạy mày được, chị đây thân là một người chị gái, đành phải vì Lâm gia ta dạy mày thật tốt.
Đây cũng là vì muốn tốt cho mày, hôm nay chỉ là một giáo huấn nhỏ.
Đề phòng về sau mày không biết lựa lời mà nói, chọc vào phiền toái lớn, chẳng phải sẽ khiến mẹ mày thành người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh* sao, mày cũng không nên bất hiếu như vậy."
*Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh: tức là người già hơn với mái tóc bạc tiễn người trẻ hơn với mái tóc còn đen, thường là nói về việc cha mẹ nhìn con cái chết trước mình.
Hoa Vụ cảm thấy đây là vì lợi ích của Liễu Vũ Hi.
Làm người thì phải hiểu được cách biết ơn!
......
......
Lâm gia.
"Vâng vâng, cái đấy là chuyện lớn, bà nói bao nhiêu lần rồi, ngày mai tôi sẽ đi xem với bà vậy nhé. Không nói nữa, tôi về nhà rồi."
Trương Phân Lan cúp điện thoại, mở cửa vào nhà.
Đèn trong nhà đang sáng, bà liếc mắt một cái đã thấy Hoa Vụ đang nằm trên sô pha xem TV.
"......"
Trương Phân Lan cảm thấy trán bà lại bắt đầu đau.
Chỗ đau đó vẫn còn chưa giảm.
Cái con tiểu tiện nhân này......
Thực sự làm bộ giống hệt như không có việc gì!
Trương Phân Lan thay giày thôi cũng giống như đi đánh giặc, Hoa Vụ cảm thấy bà ta không hổ là mẹ của Liễu Vũ Hi.
"Vũ Hi?" Trương Phân Lan liếc xéo Hoa Vụ một cái, hướng vào trong phòng gọi.
"Con gái dì còn chưa trở về, đừng gọi nữa." Hoa Vụ phiền giọng nói chói tai kia của Trương Phân Lan, "Dì nhìn xem hiện tại đã mấy giờ rồi? Con dâu Lâm gia của tôi, từ khi nào ban đêm vẫn còn ở bên ngoài dạo phố?"
Trương Phân Lan: "???"
Con dâu Lâm gia của mày là cái gì?
Nói lung tung gì vậy......
Uống nhầm thuốc à?
Không đúng...... con nha đầu chết tiệt kia ngay buổi sáng đã uống lộn thuốc.
Buổi sáng bà chạy vội đi, bản thân còn chưa kịp giáo huấn nó.
Lửa giận từ sáng của Trương Phân Lan lại lần nữa cháy lên, đang muốn dạy dỗ một chút để cho cô ta biết cái nhà này ai mới làm chủ, thiếu nữ nằm trên sô pha nằm dài trên sô pha lại bắt đầu lảm nhảm.
"Dì Trương, dì xem ngày nào dì cũng không về nhà buổi tối. Lỡ đâu ba tôi trở về không được ăn cơm nóng thì còn cần dì tới để làm gì?"
"Với cả dì xem cái nhà này, dì cũng không dọn dẹp, chỗ quần áo này dì chất đống ở đấy để làm cái gì? Chờ ba tôi đi tìm tiểu tứ trở về giặt sao?"
"Một ngày làm việc nhà cũng đều không làm, chỉ biết ăn, còn chưa thấy dì sinh một đứa nhỏ mập mạp nối dõi tông đường cho Lâm gia tôi, nuôi dì làm cái gì hả?"
Trương Phân Lan: "......"
Bà đột nhiên nhớ tới mẹ chồng trước.
Còn không phải toàn nói những cái từ đó sao?
Giống nhau như đúc!!
Ngay cả cái tư thế nằm trên sô pha cũng y hệt như bà già kia.
Trương Phân Lan ớn lạnh, lập tức đã nổ tung: "Lâm Du, đầu óc mày có phải bị cửa kẹp rồi hay không, lá gan lại lớn như vậy!! Dám nói chuyện như thế với tao!"
Hoa Vụ nhanh chóng giơ tay ấn xuống, giọng điệu vẫn vô cùng tốt: "Dì Trương, buổi tối đừng có quấy rầy người khác."
Trương Phân Lan chỗ nào nghe lọt tai cô nói chuyện, bước nhanh đến phía sô pha bên kia: "Mày đứng dậy cho bà!"
Ngày thường ban ngày bà đều ở bên ngoài đánh bài, giữa trưa thì tùy ý giải quyết một chút.
Buổi tối đều đợi nó an học trở về nấu cơm, giặt giũ lau sàn, những việc đó vốn dĩ chính là của nó!
"Bà đây để mày ở lại nơi này là khai ân rồi, mày đã không biết cảm ơn, hiện tại còn dám trả treo với bà"
Trương Phân Lan chửi rủa, duỗi tay muốn nắm lấy lỗ tai của Hoa Vụ.
"Chuyện buổi sáng nữa, bà còn chưa tính sổ với mày đâu!"
Mắt thấy tay Trương Phân Lan sắp túm lấy lỗ tai Hoa Vụ, một sợi dây mây dày bằng hai ngón tay đánh lên mu bàn tay của Trương Phân Lan.
Trong nháy mắt, mu bàn tay Trương Phân Lan sưng đỏ lên.
Hoa Vụ ngồi dậy, trong tay cầm dây mây, cực kỳ giống lão tổ tông chuẩn bị giáo huấn đứa con trai bất hiếu của mình.
Cô đặt dây mây ở trên đùi, nhìn về phía Trương Phân Lan, kéo khóe môi mỉm cười: "Dì Trương, xem ra lời tôi nói lúc sáng dì không nghe lọt tai.
Đúng là mẹ nào con nấy, thật đúng là muốn làm mất mặt Lâm gia của tôi."
Thiếu nữ vẻ mặt nghiêm nghị, nói ra câu kia phải gọi là vô cùng đau lòng.
Dường như thật sự làm Lâm gia của cô mất mặt.
Trương Phân Lan tức đến mức nếp nhăn trên mặt đều bắt đầu run: "Mày nói cái gì......"
Từ ngoài cửa truyền đến tiếng vặn chìa khóa.
Âm thanh của Lâm Võ cũng vang lên theo, "Phân Lan."
"Lão Lâm, ông về rồi!" Trương Phân Lan lập tức chạy đến cửa, kéo Lâm Võ vào trong, "Ông nhìn xem con gái tốt của ông, trở về là nằm, còn học được cách trả treo với tôi, còn đánh tôi......"
"......"
"......"
Trong phòng chìm vào trong sự yên tĩnh đến quỷ dị.
Hoa Vụ đeo một chiếc tạp dề, cầm cây lau nhà kéo lê trên mặt đất.
Nghe thấy lời Trương Phân Lan nói, cô quay đầu nhìn sang rồi gọi một tiếng: "Ba, ba về rồi."
Lâm Võ: "???"
Trương Phân Lan trợn to hai mắt, "Mày......"
Không phải vừa rồi nó vẫn còn nằm sao?
Dây mây trong tay nó đâu?
Nó đang làm cái gì đấy!
Hoa Vụ: "Ba, ngày mai con còn có khảo thí, có thể lên phòng trước để ôn tập không?"
Lâm Võ không biết vừa rồi Trương Phân Lan kêu kêu quát quát, hét cái gì, nhưng ở trong lòng Lâm Võ, đứa con gái ấy vẫn luôn là như thế này.
Ngày thường đều rất ít nói, hỏi cô có muốn thứ gì không, cô luôn nói rằng không thiếu thứ đó.
Làm sao cô lại cãi lại Trương Phân Lan.
Cho nên khi nghe thấy Hoa Vụ nói muốn ôn tập, ông nhanh chóng nói: "Mau đi đi."
Hoa Vụ cởi tạp dề xuống, cầm theo cây lau nhà đi đến bên cạnh Trương Phân Lan, tại góc độ mà Lâm Võ không nhìn thấy, cô cười, "Dì Trương, tối nay làm phiền dì rồi."
Dưới hàng tóc mái dày của thiếu nữ lộ ra một cặp mắt, giống như con dã thú nào đó để lộ ra ánh nhìn lạnh nhạt.
Phối hợp cùng với nụ cười quái dị của cô, trông càng có vẻ biến thái.
Trương Phân Lan bị bắt cầm cây lau nhà, chờ sau khi Hoa Vụ đi qua, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, "Lão Lâm, nó......"
"Đứa nhỏ có khảo thí, bà để nó ôn tập cho tốt." Lâm Võ nói: "Có cơm không? Hôm nay đi xã giao, tôi mới ăn được hai miếng."
Trương Phân Lan: "......"
Nồi bếp trong đều lạnh, làm gì có cái gì ăn đâu?
Hiện tại còn quan tâm ăn cái gì!
Trương Phân Lan vươn tay để Lâm Võ xem, "Lão Lâm, nó đánh tôi!! Ông nhìn vết đỏ đi!!"
Lâm Võ nghi hoặc, có chút không tin: "Lâm Du đánh?"
"Chứ còn sao nữa, tôi còn có thể lừa ông à!" Trương Phân Lan nắm lấy Lâm Võ, "Vừa rồi lúc ông chưa trở về, nó nằm ở trên sô pha, nói nhảm rồi trả treo với tôi, ông trở về thì lại đột nhiên thay đổi sắc mặt......"
"Hôm nay bà uống rượu?"
"Ai uống rượu!" Trương Phân Lan tức giận đến điên người: "Ông không tin tôi phải không? Hả? Ông cảm thấy tôi đổ oan cho con gái ông?"
Âm thanh kia của Trương Phân Lan giống hệt như cái loa lớn kêu lên ở bên tai.
Vốn dĩ Lâm Võ đi xã giao đã mệt, nghe thấy những âm thanh kia đầu ông từng đợt từng đợt mà đau, "Bà đừng tức giận chứ......"
"Ông có ý gì? Bây giờ tôi nói chuyện với ông đều là đang nổi cáu?"
"Tôi cũng không phải có ý kia......"
"Con gái của ông đánh tôi, ông không làm chủ cho tôi thì thôi đi, ông còn cảm thấy tôi đang lừa ông. Lâm Võ, có phải ông có người phụ nữ khác ở bên ngoài không!!"
"Bà đang nói bậy gì đó......"
"Tại sao ông không dám nhìn tôi? Chột dạ đúng không!!"
"Tôi chột dạ cái gì, bà đừng có nổi điên!"
......
......
Hoa Vụ nghe thấy Trương Phân Lan và Lâm Võ cãi nhau ở bên ngoài giống như đang nghe tướng thanh*, còn rất thú vị.
* Tướng thanh: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt. Hiểu đơn giản là đang nghe hai ông bà kia tấu hài.
Tiếng cãi vã dần biến thành tiếng đập đồ đạc.
Lâm Võ tuy rằng là một tên tra nam từng ngoại tình, nhưng hắn không có tiền sử bạo lực gia đình vì vậy đó hẳn là tiếng động do Trương Phân Lan tạo ra.
Ước chừng khoảng nửa giờ sau, âm thanh mới ngừng lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT