Ngay khi người nhà họ Trương bị đem ra ngoài thì tất cả người trong sảnh dự tiệc cũng hiểu chuyện mà tự đi về, họ cũng đâu dám để bản thân liên lụy.
Chưa đầy nửa tiếng, cả sảnh tiệc chỉ còn lại trơ trọi người nhà Phó gia.
Lúc này, Phó Trung Kì cùng Tô Mạch Hoa mới quay ra nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đầy sự hiếu kì.
“Cô gái này, cảm ơn cô nhé. Nhờ cô mà tôi mới biết thêm được bộ mặt thật của bọn họ.”
Riêng Phó Trung Kì càng nhìn cô lại càng thấy thích, hiếm khi có ai cả cả gan đứng lên làm vậy cả.
Lăng Tuệ chỉ mím môi, sau đó lấy ra từ trong tiếc túi nhỏ một tờ giấy siêu âm.
Bên trong là hình một thứ trông rất nhỏ, cho đến khi nhìn kĩ lại thì họ đã phải kinh ngạc thốt lên, là một bào thai!
Cô đã mang thai được 42 ngày.
Ngay khi thấy tờ giấy, ánh mắt cha mẹ của Phó Mặc Quân không khỏi ngạc nhiên. Ngay cả anh cũng vậy.
Trên gương mặt họ lộ ra vẻ xúc động, họ đã có cháu rồi ư?
“Đứa bé này...” Phó Trung Kì nhìn cô, sau đó lại quay qua nhìn Phó Mặc Quân.
Người đàn ông vẫn im lặng, ngầm khẳng định.
“Là con của cháu với ngài Phó đây.” Cô nói thẳng ra, giải đáp thắc mắc của hai người.
Bọn họ, đã thật sự có cháu rồi. Trong lòng cả hai người bắt đầu trào dâng niềm vui đến tột cùng.
“Cháu, muốn nói chuyện riêng với ngài Phó trước ạ.”
Hai người nhanh chóng bước vào căn phòng, Phó Mặc Quân đi trước, cô liền theo sau.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, cô mới quay ra nhìn anh ta.
“Tôi muốn thực hiện giao dịch với anh.” Ánh mắt cô lúc này vô cùng kiên định và nghiêm túc.
Nghe được câu này, anh mới khẽ nhếch môi.
“Nói.”
“Tôi sẽ sinh đứa con này cho gia đình anh, nhưng đổi lại phải giúp tôi điều tra về cái chết của cha tôi.”
Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế, nghe câu này chỉ hờ hững buông ra một câu.
“Tôi không muốn thực hiện một vụ giao dịch thua lỗ.”
Cô khẽ nhăn lại, phản ứng này thật không giống như những gì cô đã từng suy nghĩ.
“Tôi đang mang thai con của anh!” Lăng Tuệ lại lần nữa khẳng định.
Anh không buồn nghe nữa, trực tiếp đứng dậy mà tiến tới phía cánh cửa. Đoán được điều này, cô nhanh chóng chạy lại trước, tay giữ chặt chốt cửa mà không cho anh ra.
“Anh muốn gì.” Cô bắt đầu rơi vào trạng thái lo lắng. Không được, cô nhất định phải thực hiện cuộc giao dịch này.
Thấy vậy, anh mới hài lòng mà trực tiếp ép cô vào cánh cửa, sau đó mà nở một nụ cười thâm sâu.
“Trực tiếp đem em ra giao dịch đi, như thế sẽ có lợi hơn đó.”
Với một khoảng cách chưa tới năm cm, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được hơi thở của người đàn ông này, rất trầm, rất mê người.
Đôi lông mày khẽ rũ xuống? Rốt cuộc anh ta muốn làm gì.
Thấy cô vẫn im lặng, anh mới đẩy cô ra. Nhưng vào lúc này, Lăng Tuệ liền lên tiếng.
“Được.”
Nghe được câu khẳng định, người đàn ông mới hài lòng kéo tay cô, không quan tâm đến ánh nhìn hiếu kì của mọi người xung quanh, trực tiếp kéo cô một mạch từ cửa phòng cho đến khi ra ngoài.
Chiếc xe hàng chục tỉ lao như bay trên con đường, nhanh chóng dừng lại tại cục dân chính.
Vẻ mặt Lăng Tuệ hoang mang cực độ, anh ta là muốn muốn kết hôn với cô! Chưa để Lăng Tuệ định thần anh đã kéo cô vào ngay bàn.1
Vì thân phận của Phó Mặc Quân nên người đón tiếp họ là vị lãnh đạo cấp cao của nơi này.
Lăng Tuệ ngồi xuống ghế, gương mặt vẫn không biến sắc. Thấy được vẻ mặt này của cô, anh vô cùng hài lòng.
“Chứng minh nhân dân.” Người kiểm duyệt nhanh chóng lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Lăng Tuệ bắt đầu lục tờ giấy trong chiếc túi của mình, sau đó run run đưa đến trước mặt anh ta.
Thấy thái độ này, người kiểm duyệt cẩn trọng quay qua nhìn Phó Mặc Quân, sau đó mới nhìn cô, hắng giọng nói.
“Cô Lăng đây...có thật sự là tình nguyện?”
Lăng Tuệ vẫn im lặng, khẽ quay qua nhìn tên bên cạnh. Bắt gặp thái độ này, anh mới lên tiếng.
“Em còn suy nghĩ?”
Lăng Tuệ cắn chặt đôi môi của mình, cố gắng kiềm chế mà nói ra.
“Tôi thật sự là tình nguyện.”
Bàn tay cô cầm cây bút lên mà kí. Sau khi hoàn thành thủ tục, hai người nhanh chóng tìm chiếc ghế ngồi đợi.
Cảm thấy khoảng cách quá gần, cô mới nhích sang một bên.
Thấy được điều này, người đàn ông mới dùng cánh tay rắn chắc kéo cô lại gần. Giờ phút này, anh mới nhìn thật kĩ người con gái này, cả bộ đồ mà cô đang mặc nữa.
Là một chiếc áo trễ vai, anh có thể thấy được làn da trắng sứ mịn màng kia, cả xương quai xanh tựa như điêu khắc ấy nữa.
Đáy mắt anh nhanh chóng tối sầm lại, người con gái này sao lại xinh đẹp như thế chứ.
Rõ là Trương Khả Di cũng có cùng gương mặt này, nhưng tại sao anh lại bị cô gái này thu hút chứ?1
Sau đó khẽ đưa đôi môi của mình lại gần vành tai cô mà cắn một cái.
Bắt gặp hành động này, Lăng Tuệ liền giật bắn người lên, không tự chủ mà rụt cổ lại.
“Nơi đây là chốn đông người, anh làm cái gì vậy?”
Kể từ lần đầu tiên vào đêm đó, anh đã phát hiện ra nơi này là vùng mẫn cảm của cô. Khóe môi anh khẽ nở nụ cười châm chọc
“Tôi thân mật với vợ, cần gì chú ý người khác nhìn mình.”1
Vợ, một sợi dây thần kinh nào đó trong đầu cô đứt “phụt” một cái. Sau đó mới quay qua trừng tên trước mặt mình.
Chưa đầy mười lăm phút sau, tờ giấy chứng nhận đã được đưa đến trước mặt hai người.
Giờ phút này, cô vẫn không khỏi bàng hoàng. Bàn tay nhận lấy tờ giấy chứng chỉ đỏ chói, căng mắt nhìn những hàng chữ trong đó.
Họ tên vợ: Lăng Tuệ.
Họ tên chồng: Phó Mặc Quân.
Quan hệ hôn nhân được công nhận kể từ ngày 23/8/20XX.
Thấy thái độ của cô, anh mới nhấc cằm cô lên, bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình.
“Kể từ hôm nay, em chính thức là vợ của Phó Mặc Quân tôi!”1
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT