Nói chung, người chơi sẽ không chia sẻ các manh mối trò chơi đã biết được lúc trước, quá chói mắt, rất dễ trở thành mục tiêu bị nhắm vào.
Nhưng bây giờ Đầu Trọc không nhịn được suy nghĩ nhiều, hắn vô cùng nghi ngờ có phải bản thân bị lừa rồi không, mức độ chết người này xứng với phó bản cao cấp rồi!
Anh ta khó thể tiếp nhận cái chết của A Bưu, thậm chí rất có thể bởi vì tin tức sai lầm của anh ta nên A Bưu mới chết.
Tấm lưng vốn dày rộng của Đầu Trọc sụp xuống, trông đặc biệt bất lực.
Hứa Chiêu Hòa tiến lên vỗ bờ vai anh ta, suy nghĩ một lát rồi nói: “Hẳn điều kiện tử vong mà anh nói đều nhằm vào ma quỷ.”
Điều kiện tử vong trong phó bản này thật sự rất khắc nghiệt, bọn họ chỉ bị giết nếu ra ngoài vào ban đêm, vi phạm bảng giờ giấc. Vì vậy, quả thật tất cả thành viên đều có thể qua cửa, nhưng bây giờ vấn đề không nằm trên người đám quỷ quái...
Đầu Trọc ngước cặp mắt đỏ tươi, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu nói đúng, hiện tại có người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ!”
Lần đầu tiên lúc Đông Tử chết, anh ra cũng đã rõ ràng rồi, không được bị để ma quỷ lừa vào bẫy, tự giết lẫn nhau. Vốn dĩ tưởng rằng ít nhất mọi người sẽ an phận một chút! Thế nhưng A Bưu vẫn chết!
Không hề có điềm báo trước, anh ta bất ngờ vọt tới trước mặt Tưởng Chu Linh, dáng vẻ dữ tợn khiến mọi người có mặt đều sững sờ, cũng may Hứa Chiêu Hòa đã chuẩn bị trước, kéo anh ta lại: “Anh bình tĩnh lại trước đã!”
“Tôi rất bình tĩnh!”
Đầu Trọc tránh khỏi Hứa Hòa Chiêu, nước mắt cứ như vậy bỗng nhiên chảy xuống.
Anh ta chỉ vào chiếc khung phía sau: “Anh em của tôi chết rồi, bị người ta hại chết! Tất cả đều là máu của A Bưu!”
Người vẫn luôn mang lại cảm giác an toàn cho người khác bỗng bật khóc, lúc nào cũng thấy xúc động. Trong phút chốc, Hứa Chiêu Hòa cũng không biết nói gì, đành phải giữ im lặng.
Cũng may Đầu Trọc cũng không thật sự đi gây gổ với Tưởng Chu Linh, anh ta ôm đầu ngồi xổm dưới đất khóc nức nở, phía sau còn có Đầu Hổ cũng bật khóc, nhìn thê thảm đến mức không thể thê thảm hơn.
Tiếng khóc của Trình Yến bị lấn át, dần dần cô ấy không khóc nữa. Cuối cùng Tưởng Chu Linh đi tới trước mặt Đầu Trọc, tâm trạng không tốt nhíu mày.
“Quả thực Nhậm Quý là người làm mất chiếc khăn tay đêm qua nhưng anh ta không nói với tôi bất cứ chuyện gì.”
Đầu Trọc vẫn đang khóc, cô ấy dừng một lúc rồi nói tiếp: “Tất cả những điều sau đây đều là suy đoán của tôi, chắc hẳn do làm hư danh sách của nhà hàng vào ngày đầu tiên nên Nhậm Quý đã được chọn làm trẻ hư. Để che giấu thân phận, anh ta gián tiếp giết chết Đông Tử trong trò [Ném khăn tay], hẳn tối hôm qua anh ta đã bỏ mạng cùng với A Bưu.”
Hứa Chiêu Hòa đứng bên cạnh, xem ra cuộc trò chuyện mơ hồ cậu nghe được trong phòng chứa đồ là của Tưởng Chu Linh với Nhậm Quý.
Cậu hơi tò mò, chắc chắn bọn họ không phải là một đôi yêu nhau, vậy sẽ là cái gì?
Cậu nhớ rõ khi cậu đưa ra câu hỏi liên quan đến trò chơi lần đầu tiên, là Nhậm Quý đã ngắt lời cậu, lần thứ hai chính là Tưởng Chu Linh.
Đầu Trọc đứng dậy, nhìn chằm chằm cô ấy: “... Cô muốn lôi kéo người khác?”
Tưởng Chu Linh không phủ nhận, lạnh lùng nói: “Anh ta tự cho là thông minh, tôi cũng hết cách.”
...
Hứa Chiêu Hòa cắn đầu lưỡi, xâu chuỗi tất cả lại với nhau.
Đêm đầu tiên, sau khi Chu Hải Phát và Mã Chiêu chết, ma quỷ lại tìm đến Nhậm Quý, đưa cho anh ta một chiếc khăn tay.
Nhưng quỷ lại nói không được để lộ thân phận, vì vậy lúc chơi trò [Ném khăn tay] vào đêm thứ hai, Nhậm Quý đã dẫn Đông Kiều ra khỏi khu vực phòng ngủ, gây ra cái chết của anh ta. Không có người kế vị, anh ta tiếp tục trò [Ném khăn tay].
Mà tối hôm qua, vốn dĩ anh ta muốn ném khăn tay cho cậu, nhưng không ngờ lại có hạn chế, cửa phòng cậu có thể khóa.
Về phần tại sao sau đó anh ta lại chọn A Bưu? Người có chiều cao và kích thước khác xa anh ta?
Hứa Hòa Chiêu đoán anh ta vốn không nhỡ kỹ số phòng của tất cả mọi người, tùy tiện chọn đại một phòng có thể mở cửa rồi đi vào.
Kết quả trong lúc giằng co, cả hai đã cùng nhau ngã ra khỏi khu vực phòng ngủ, bị quỷ nhắm vào...
....
Trên đây là tất cả những suy luận của Hứa Chiêu Hòa, nhưng cũng không khác nhiều so với thực tế.
Trong đêm tối kinh hoàng đó, những tiếng giãy giụa đầy thống khổ không ai nghe thấy đều bị bóng tối nuốt chửng...
Vậy tối nay, ai là người được chọn?
Hứa Chiêu Hòa liếm khóe miệng, đè cọng tóc lại rục rịch của mình, dù sao cũng chỉ còn lại có sáu người mà thôi...
...
Ngày mai là ngày cuối cùng, thời gian càng ngày càng gấp gáp, mọi người ngồi trong phòng học im lặng một lúc.
Vừa rồi, bọn họ đều bị cái chết của Nhậm Quý và A Bưu đả kích nặng nề, đến lúc bình tĩnh lại mới nhớ ra rằng có một người khác cũng chết.
Hứa Chiêu Hòa hỏi Trình Yến: “Đỗ Vũ Hân gặp chuyện không may thế nào?”
Ngay khi cậu vừa hỏi câu này, Trình Yến lại chuẩn bị bật khóc: “Tôi, tôi cũng không biết, ngày hôm qua Đỗ Vũ Hân bị dính vết máu ở cầu thang trượt, tôi đi rửa với cô ta. Kết quả lại đụng phải một cậu bé vô cùng đáng sợ, tôi, tôi sợ quá nên chạy về trước...”
Nghe không có vấn đề gì.
“Tại sao hai người lại đến chỗ cầu trượt?” Cậu nhớ lá gan của hai cô gái này đều rất nhỏ.
Trình Yến lau nước mắt: “Lúc bọn tôi trở về nghe thấy có tiếng gì phát ra từ nơi đó, nghĩ bụng đi qua tìm manh mối, ai ngờ, ai ngờ...”
Hứa Chiêu Hòa dựa vào tường, nhíu mi tâm: “Vậy nên, sau 8 giờ 30 tối hôm qua, Đỗ Vũ Hân vẫn còn ở khu rửa mặt.”
“Chắc, chắc vậy...” Trình Yến ngẩng đầu: “Sao thế? Không phải chín giờ mới tắt đèn à...”
Conan không nhịn được xen vào: “Nhưng rõ ràng thời gian rửa mặt đã quy định từ tám giờ đến tám giờ rưỡi đấy!”
Đây là bệnh chung của người mới, bọn họ ứng phó với phó bản dựa theo suy của bản thân. Tuy rằng giữa hai việc rửa mặt và tắt đèn trống nửa tiếng đồng hồ, nhưng bọn họ phải hoàn thành công việc bắt buộc tại thời gian quy định mới được!
Hóa ra là như thế này ư! Trình Yên nấc lên, sau đó bắt đầu bật khóc nức nở!
“Đều tại tôi, đều là lỗi của tôi!”
Hứa Chiêu Hòa liếc cô ấy một cái rồi không nói gì nữa.
Tóc trên cổ tay cảm nhận được hơi thở gắt gỏng truyền đến từ trên người cậu, dịu dàng xoa xoa, muốn an ủi cậu.
Hứa Chiêu Hòa cách quần áo vỗ nó, trong lòng hơi bình tĩnh lại, chuyện đã lửa sém lông mày, xem ra phải sắp xếp đi tới phòng hiệu trưởng một chuyến mới được!
...
...
Mẹ Nguyên chưa từng xuất hiện suốt hôm qua, tình cờ hôm nay lại có tiết học của bà ta.
Buổi sáng khá căng thẳng, buổi chiều là thời gian tự do hoạt động, bọn họ định tìm mấy người ngăn cản mẹ Nguyên, những người còn lại đến phòng hiệu trưởng tìm manh mối... Còn phải biết bẻ khóa.
Hiện tại chỉ còn lại có sáu người, dù trong lòng có ngăn cách thì bọn họ cũng phải đoàn kết chặt chẽ với nhau, lúc này mà lạc đàn chỉ có một từ... Toi đời!
Có lẽ giữa bọn họ đã xuất hiện trẻ hư rồi, nhưng hết cách, ai là trẻ hư? Loại người nào? Để ai chết? Hiện tại chỉ hy vọng mục đích của trẻ hư là che giấu thân phận của mình chứ không phải làm ra chuyện phản bội con người gì nữa.
Sau nhiều phen thảo luận, cuối cùng bọn họ quyết định Đầu Hổ, Trình Yến Tưởng Chu Linh sẽ cùng ngăn cản mẹ Nguyên với Đầu Trọc, còn Conan và Hứa Chiêu Hòa sẽ đi tìm manh mối. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Hai bên xem như đều có người trấn thủ, Đầu Trọc khá ổn, đầu óc Hứa Chiêu Hòa rất tốt, hy vọng lần hợp tác đầu tiên của bọn họ sẽ thành công mỹ mãn.
...
Nguyên một ngày hôm sau, bọn họ theo sát tung tích của mẹ Nguyên, rõ ràng lúc trước chả biết bà ta đi đâu, nhưng hôm nay ngoại trừ thời gian lên lớp, bà ta cứ ở lì trong phòng hiệu trưởng, sống chết không chịu ra ngoài!
Đầu Trọc đấm vào tường: “Mẹ mày!”
Hứa Chiêu Hòa liếc anh ta: “Trẻ ngoan không được chửi bậy.”
(App truyện TYT)Đấu Trọc tủi thân nhưng vẫn thu hồi nắm tay, đứng đàng hoàng.
Hứa Chiêu Hòa thu lại tầm mắt, hít sâu một hơi, sau đó đút hai tay vào túi quần, hiên ngang lẫm liệt nói: “Tôi đi.”
Tiếp theo cậu nhìn sang Đầu Hổ và Tưởng Chu Linh: “Hai người đến khu vui chơi, giả vờ bị thương, sau đó...”
Cậu ra hiệu cho Đầu Trọc và Trình Yến: “Tôi sẽ lừa mẹ Nguyên ra ngoài, hai người dẫn bà ta đi, ngăn cản bà ta!”
Cậu vừa nói xong, Trình Yến ở bên cạnh thì thào: “Tôi không có ý kiến gì, nhưng mà như vậy có được không?”
Hứa Chiêu Hòa khẳng định: “Có thể, bà ta chính là hiệu trưởng.” Đứa nhỏ bị thương, sao bà ta có thể ngồi yên?
Đầu Trọc gật đầu, anh ta biết nguyên nhân Hứa Chiêu Hòa tách mình và Đầu Hổ ra, một là lo lắng lỡ như hai cô gái xảy ra vấn đề, hai là các cô xem như nhóm yếu ớt, cần được bảo vệ: “Không thành vấn đề!”
Thấy vậy, những người khác cũng gật đầu đồng ý, Conan vội vàng nghiêng người nhìn Hứa Chiêu Hòa bằng ánh mắt lấp lánh: “Anh Hoa Sinh, còn tôi thì sao?”
Hứa Chiêu Hòa cười nói: “Cậu đi theo tôi.”
Conan gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Vâng!”
Không hổ danh là anh Sinh của cậu ta! Quá soái!
...
‘Không được đi theo!’ Tóc điên cuồng gầm thét!
Tuy rằng không nhìn thấy được nụ cười chói mắt của Hứa Chiêu Hòa, nhưng anh có thể cảm nhận được!
Vì vậy, tóc rầm rì gãi cổ tay cậy, bày tỏ trái tim đầy ghen tị của mình như mèo cào!
Trên cổ tay ngứa ngáy một trận, Hứa Chiêu Hòa hơi khựng lại, có vẻ tinh thần của nhóc quậy nhà bọn họ hơi mỏng manh, cứ hở ra một tí lại động kinh!
Thế là cậu sờ tóc cách một lớp quần áo, tóc dừng lại ngay lập tức.
Hứa Chiêu Hòa không khỏi bật cười, dễ dụ thật đấy!
...
...
Bên trong phòng hiệu trưởng.
Đồ vật vứt lung tung bừa bãi trên mặt đất giống như vừa bị lũ cướp càn quét, mẹ Nguyên đang ngồi thẳng trên ghế, hoàn toàn không quan tâm.
Một lúc sau, bà ta đột nhiên quay đầu lại nhìn thẳng vào cửa, thơm quá, người kia đến rồi!
Một nụ cười méo mó hiện lên trên khuôn mặt cứng ngắc của mẹ Nguyên, nhưng vừa mới hưng phấn nhảy dựng lên, bà ta lại cảm nhận được được một hơi thở khủng bố đè nặng lên người mình khiến đám xương già reo vang ‘kẽo kẹt’.
Mẹ Nguyên rụt lại, đại ca kia lại tới nữa rồi...
Có điều đại ca không giành giật đồ ăn của bà ta, đúng là người (quỷ) tốt mà!
Vì vậy mẹ Nguyên xoắn xuýt, sau khi Hứa Chiêu Hòa gõ cửa thì cứng ngắc bước tới mở cửa.
Bà ta cố gắng nở một nụ cười thân thiện, thế nhưng quét mắt một vòng lại không thấy đại ca kia đâu! Quá sốc.jpg
Hứa Chiêu Hòa nhìn con ngươi mẹ Nguyên quay tròn một hồi rồi nhìn chằm chằm cậu, lúc này mới nói: “Mẹ Nguyên, không tốt, Đầu Hổ bị thương ở khu vui chơi rồi! Mẹ mau đi xem đi!”
“...”
Những người phía sau bất lực ôm trán, rất muốn thở dài một câu: “Người anh em biết chơi quá!”
Chẳng qua người ta chịu đứng mũi chịu sào đối mặt với mẹ Nguyên, bọn họ kính cậu như một vị dũng sĩ!
Đằng sau còn có mấy người!
Mẹ Nguyên muốn nghiêng đầu nhìn bọn họ, kết quả đầu lại sơ ý lệch qua trên cổ, không đứng dậy nổi!
Mấy người phía sau nhìn thấy cái đầu kỳ lạ của mẹ Nguyên, sợ hãi tới mức đứng thẳng dậy.
Hứa Chiêu Hòa bước sang một bên chắn tầm mắt của bà ta, tiếp tục cười tủm tỉm: “Mẹ Nguyên, ở đây không có nhân viên y tế, mẹ vẫn nên tự mình đi xem thì hơn!”
Mẹ Nguyên chuyển động ánh mắt, nhìn chằm chằm vào Hứa Chiêu Hòa, sắc mặt cậu không hề thay đổi, vẫn tiếp tục tỏ vẻ rất lo lắng cho ‘bạn học’ của mình.
Thật lâu sau, bà ta cười sằng sặc, duỗi tay đẩy cổ của mình trở về chỗ cũ: “Đi.”
Hứa Chiêu Hòa tránh sang một bên, vô cùng lễ phép: “Làm phiền mẹ.”
Mẹ Nguyên mặc kệ cậu, đóng cửa lại đi theo sau lưng hai người Đầu Trọc, cất bước bên nặng bên nhẹ tiến về phía khu vui chơi.
Khi họ đã đi xa, Hứa Chiêu Hòa nhìn lần cuối, xoay người đặt tay lên nắm cửa, mở ra...
“Đi thôi.”
Conan vội vàng đuổi kịp: “Đến rồi!”