Khu đất trống cũng không lớn, bên cạnh là các thể loại cây xanh, còn có cả hoa dại nữa, môi trường có vẻ tốt hơn hồi nhà trẻ của mẹ Nguyên biết bao nhiêu, nhìn mà khiến người ta thanh thản!
Hứa Chiêu Hòa vẫn mặc quần tây và áo sơmi trắng như cũ, cậu đứng ở đó, mái tóc đen bay bay theo chiều gió thổi, góc mặt nghiêng của cậu vô cùng tuyệt, thực sự khiến người ta phải chú ý.
Không lâu sau có một cô gái lảo đảo chạy qua: “Chào, chào anh, tôi tên là Lưu Mỹ Vũ! Đây là lần thứ ba tôi vào trò chơi!”
Hai người còn lại là đàn ông, bọn họ chỉ liếc mắt về phía này và không nói chuyện.
Bình sinh Hứa Chiêu Hòa ghét nhất là bắt chuyện, cậu đang nghĩ xem làm sao để đại khái cho qua thì Conan tới, Hứa Chiêu Hòa nhìn thấy cậu ta bèn như kiểu nhìn thấy cứu tinh, khiến Conan được thể dậy cơn sóng lòng!
Cậu ta cun cút sáp lại gần, cười hi hi bảo: “Anh Sinh, sao anh nhanh vậy!”
Hứa Chiêu Hòa vội vã tiếp lời: “Đúng thế!”
Lưu Mỹ Vũ: “…”
Tự mình làm mình bẽ mặt, cô ấy bèn cắn môi rồi bước sang một bên, cúi đầu ra sức đá đá hòn đá trên mặt đất.
Hứa Chiêu Hòa nhìn cũng chẳng buồn nhìn, cậu với Conan nói chuyện câu được câu chăng, rất nhanh sau đó, chín người đã tề tựu đông đủ.
Mà điều khiến Hứa Chiêu Hòa bất ngờ là lần này còn có hai người mới nữa!
Cậu thấp giọng hỏi Conan: “Người mới vừa “ra trận” đã được vào phó bản cấp trung á? Là bởi tố chất thân thể tốt à?”
Conan cũng quay đầu qua và nhỏ giọng đáp: “Không phải, là bởi yếu quá đó! Phó bản đầu tiên là ghép ngẫu nhiên!”
Hứa Chiêu Hòa: “… Ò.”
Thời cơ sắp xếp!
…
“Đây là nơi nào! Mấy người đưa tôi đến đâu thế này!”
…
“A a a tôi muốn báo cảnh sát!”
…
Người mới khóc lóc náo loạn là chuyện bình thường, có điều so với bốn người mới thút thít lần trước thì lần này hai cậu trai tuổi tác không lớn cũng không nhỏ kia tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Cũng có thể là bởi bình thường bọn họ xem rất nhiều tiểu thuyết gì gì đó, tóm lại nom độ tiếp nhận của bọn họ đều ổn cả, ít nhất thì không ra sức túm lấy bọn cậu đòi kêu người phụ trách ra nói chuyện.
Ở đây, Lộ Hải là người có dáng vẻ phổ thông nhất, nom anh ta khoảng trên dưới ba mươi tuổi, tạm thời làm người lãnh đạo lần này.
Có điều so với Đầu Trọc, anh ta lại đi con đường lôi kéo, chẳng mấy chốc đã khiến mấy người mới theo sau đuôi mình và cam tâm tình nguyện làm mấy chuyện kiểu gọi là anh Hải gì gì đó.
Thấy không ai tới nữa, anh ta bèn lên tiếng trước tiên: “Trong số mọi người thì người cũ khá là nhiều, chắc hẳn mọi người đều biết lần này sẽ là một phó bản cấp A có độ khó khá cao, thế nên hi vọng chúng ta có thể đoàn kết, tôi tự giới thiệu, tôi tên là Lộ Hải, lần thứ năm tiến vào trò chơi.”
Anh ta nói xong thì những người khác cũng bắt đầu tự giác lần lượt giới thiệu, tóm lại lần này tổng cộng có bảy người cũ là Lộ Hải, Tòng Diệp, Vương Mộng Mộng, Trần Thanh Linh, Lưu Mỹ Vũ, Conan, Hoa Sinh (Hứa Chiêu Hòa).
Hai người mới có tố chất khá tốt kia một người tên Mã Nguyên, một người tên Mễ Quả.
Nhắc đến Mễ Quả thì Hứa Chiêu Hòa còn để ý hơn tí, mặt mày anh ta non choẹt, trông còn nhỏ hơn cả Conan, thế nhưng anh ta rất cao, đoán chừng cũng xấp xỉ bằng cậu, phải trên một mét tám mươi ba.
Cảm nhận được ánh mắt của Hứa Chiêu Hòa, Mễ Quả bèn quay đầu liếc nhìn, anh ta nở một nụ cười nhẹ thận trọng mà đầy thiện ý, ngọt ngào đến mức khiến trái tim người ta run rẩy!
Có điều Hứa Chiêu Hòa chỉ thản nhiên thu hồi tầm mắt, cậu đút tay vào túi quần và bày ra bộ mặt “người sống chớ gần” rất lạnh lùng.
-App-truyện-TYT…
Mọi người giới thiệu xong, không lâu sau thì có một người ôm cờ xanh vội vã chạy tới từ phía không xa.
Mọi người nháo nhào đoán xem người đó là npc hay là một người chơi khác?
Rất nhanh sau đó, người đó đã chạy đến, cậu ta đội một cái mũ giống y chang một cái cờ màu xanh, trên tấm áo may ô màu vàng của cậu ta có ghi mấy chữ lớn: Hướng dẫn viên du lịch.
“Thật ngại quá thật ngại quá, tôi đến trễ!”
Hướng dẫn viên du lịch thở hồng hộc, cúi người xin lỗi mọi người, sau đó cậu ta mới giơ cây cờ nhỏ của mình lên và nói vào việc chính.
“Chào mừng mọi người đến với trang viên tóc dài và bắt đầu hoạt động du lịch trong vòng ba ngày ba đêm, mong mọi người hãy đi theo tôi, tôi xin được giới thiệu một chút.”
Thời gian của phó bản đã được nêu ra, xem ra người này là npc trước tiên nhất rồi, cậu ta sẽ cho biết mấy thứ kiểu như bối cảnh của trò chơi. Mọi người bèn dồn dập đi theo bước chân của cậu ta, đi khoảng độ mười mấy phút thì nhìn thấy một trang viên bị tường cao vây quanh.
“Được rồi, đây chính là đích đến của chúng ta, nghe nói tòa trang viên này là nơi mà công chúa tóc mây đã từng ở, mọi người nhất định phải chơi thật vui vẻ nhé!”
Hướng dẫn viên du lịch nói xong thì tiến lên phía trước ấn chuông cửa, sau đó thì chạy đi luôn, để lại một đám người chơi mắt lớn trừng mắt nhỏ. Nếu mà thực sự có một hướng dẫn viên du lịch giữa đường bỏ lại bọn họ rồi chạy mất như thế này, bọn họ chắc chắn sẽ đi khiếu nại!
Song tiếc rằng bọn họ đang ở trong phó bản, mọi người chỉ đành giữ lấy lượng thông tin đã biết một cách thảm thương và khổ cực đợi chờ.
Cũng may không lâu sau đã có người mở cánh cửa sắt nặng trịch ra.
Người đó là một bà lão lưng còng, bà ta mặc một chiếc áo choàng màu đen và đội một chiếc mũ đen lớn.
Trông thấy vẻ ngoài của bà ta được bố trí như vậy, trong lòng mọi người đều không nhịn được mà bật ra một từ: Bà phù thủy!!
Là bà phù thủy đã bắt đi công chúa tóc mây trong truyện!
Bà phù thủy đếm số người, tiếp đó bà ta mỉm cười và nghiêng người để mọi người đi vào.
“Chào mừng mọi người đến với trang viên tóc dài, tôi là chủ nhân ở đây, hi vọng mọi người có thể có ba ngày ba đêm vui vẻ ở nơi này…”
Khi nói, bà ta để lộ một gương mặt những nếp nhăn, mỉm cười một cách u ám khiến mấy người chơi đứng phía trước bỗng nhiên rét run.
Dù gì Lộ Hải cũng là người đã từng trải qua bốn phó bản, anh ta thấy vậy bèn bước lên trước, cảm ơn bà phù thủy một cách vô cùng bình tĩnh, tiếp đó dẫn mọi người cùng nhau đi vào trang viên.
Hứa Chiêu Hòa là người đi cuối cùng, cậu quay đầu liếc nhìn cánh cửa sắt sắp sửa đóng hẳn lại. Khi bàn chân của cậu tính bước vào bên trong thì “soạt” một tiếng, lại thu chân về.
Cánh cửa sắt: …
Hứa Chiêu Hòa mỉm cười một cách xấu xa, cậu nhấc chân, hạ chân, rồi lại nhấc chân, hạ chân… Nom cậu cứ như một thằng nhóc chưa từng thấy cửa tự động bao giờ vậy! ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Cánh cửa sắt: … QAQ
Cũng may lúc này, bà phù thủy đang tiếp đãi ở phía trước rất nhanh đã phát hiện ra tình hình ở phía sau cùng, bà ta bèn vội vã bước những bước chân vụn vặt tới, kéo lấy Hứa Chiêu Hòa đang định giơ chân ra, cứu lấy cánh cửa sắt đáng thương khỏi tình cảnh “nước sôi lửa bỏng”!
“Cậu khách à, mau vào đi thôi!”
Cậu mà không vào là sớm muộn gì trang viên của chúng tôi cũng xong đời!
Hứa Chiêu Hòa liếc bà ta một cái, lúc này cậu mới không tình chẳng nguyện lùi về phía sau một bước nhỏ, mà chưa đợi cậu quay người, cánh cửa sắt đã đóng cái rầm, như thể nó sợ cậu hối hận hay gì ấy!
“…”
Bà phù thủy híp mắt kéo Hứa Chiêu Hòa: “Cậu khách à, đi mau thôi!”
Lúc này, các người chơi ở phía trước cũng phát hiện ra đằng sau có gì đó sai sai, bèn đồng loạt quay đầu nhìn.
Conan cũng lấy làm lạ, cậu ta mới chỉ đi trước có hai bước mà thôi, chẳng lẽ anh Sinh của cậu ta lại gây chuyện rồi hả?
Mà Hứa Chiêu Hòa, trung tâm của sự chú ý đến từ mọi người vẫn bình thường như cũ, cậu gật đầu một cách cực kì lạnh lùng, đoạn nhấc chân đi vào trang viên.
Không thấy có chuyện gì xảy ra, mọi người bèn thu hồi tầm nhìn, bà phù thủy cũng chạy lại lên đằng trước để dẫn đường, mọi người cùng nhau bước về phía tòa nhà kiểu Tây ở giữa trang viên.
…
Mọi người dần dần tiến gần tới khu vực trung tâm, ai cũng quan sát khắp bốn phía, không ngờ rằng còn có một cỗ hương thơm tỏa ra từ bọn họ, phiêu diêu theo gió và rải khắp tòa trang viên.
Nhúm tóc đang ăn cũng kích động đến mức xém chút nữa thì nghẹn, tiếp đó anh lập tức dừng lại và chạy ra bên ngoài, kết quả không cẩn thận bị trẹo chân, nhúm tóc bèn lăn lông lốc từ cầu thang xuống.
“…”
“… Anh.”
Nhúm tóc lắc đầu chỉnh trang lại chính mình rồi tiếp tục chạy ra ngoài!
Chiêu Chiêu tới rồi!
Mười lăm ngày trắng, mười lăm đêm đen tựa mười lăm mùa xuân dài dằng dặc!
Cuối cùng Chiêu Chiêu cũng tới rồi a a a a a a a!!!
Nhúm tóc vừa chạy vừa hớn hở: “Anh anh anh!”