“Cộc cộc cộc…” Người bên ngoài tỏ vẻ bản thân rất kiên nhẫn, rất có khí thế nếu Hứa Chiêu Hòa không ra mở cửa thì thề sống chết cũng không bỏ qua.
Hứa Chiêu Hòa liếm liếm khóe miệng, đặt bím tóc trong tay xuống rồi đứng lên đi ra mở cửa.
Nhúm tóc lăn lộn trên giường hai vòng, hoang mang nhìn bóng lưng của Hứa Chiêu Hòa, yên lặng ngẫm nghĩ rốt cuộc bản thân mình có chỗ nào chưa đủ tốt cơ chứ! Sao đó anh giận cá chém thớt mà đấm quyển nhật ký một cái.
Quyển nhật ký: “…”
Dù sao thì, nó cũng chỉ là một nhân vật phụ vô danh mà thôi!
…
Hứa Chiêu Hòa đứng ở trước cửa, người ở bên ngoài giống như cảm giác được, tiếng đập cửa càng thêm dữ dội, giống như muốn đập nát cửa ra để đi vào.
Thật ra, cũng không phải là không thể trực tiếp mở cửa, chẳng qua là bên trong phòng này có một thứ nó không dám chọc đến, cho nên mới lễ phép gõ cửa thông báo như vậy.
Người bên ngoài đang nghĩ như thế, sau đó trước mắt lóe lên một cái, cánh cửa trước mắt không biết đã mở ra từ bao giờ, Hứa Chiêu Hòa đang đứng đó nhìn nó mỉm cười, làm cho nó nghiến răng nghiến lợi!
“Chào buổi tối, mẹ Nguyên!”
Mẹ Nguyên miễn cưỡng khôi phục lại gương mặt giống con người đang dần dần vặn vẹo, nhưng nó nghĩ tới sự việc sắp diễn ra vào đêm nay, tâm trạng của nó tốt hơn hẳn, ánh mắt nhìn Hứa Chiêu Hòa cũng càng thêm “Hòa ái dễ gần” hơn.
Bà ta đưa một chiếc hộp hình lập phương, bên trong đựng một chiếc khăn màu trắng đưa cho cậu: “Chơi trò chơi, ném khăn trắng, mở cửa của người đó ra, tận tay đưa khăn trắng cho người đó, nhưng tuyệt không thể để cho người đó biết con là ai, nếu không thì…” Mẹ Nguyên nói đến đây thì dừng lại nuốt một ngụm nước bọt, cất giọng the thé: “Con sẽ bị trừng phạt!”
Hứa Chiêu Hòa nhìn thoáng qua bà ta, đưa tay nhận lấy khăn trắng, động tác hết sức gọn gàng lưu loát, cậu ngẩng đầu nói: “Tôi có thể hỏi một câu được không?”
Mẹ Nguyên sửng sốt, giống như hoàn toàn không nghĩ tới sự việc có thể phát triển theo chiều hướng thế này!
Tên này có bệnh hay không mà lại rảnh rỗi đi hỏi một con quỷ chứ! Cho rằng bản thân mình đang tám chuyện cùng với bác gái nhà bên đấy à!
…
“Đêm nay…” Đôi mắt đẹp của Hứa Chiêu Hoa khẽ híp lại, tạo nên cảm giác vô cùng nguy hiểm: “Có mấy người đi ném khăn trắng?”
“…”
Mẹ Nguyên cười lạnh một tiếng, “rầm” một cái đóng sầm cửa phòng Hứa Chiêu Hòa lại, cậu đi ra mở cửa một lần nữa, phát hiện ra mình làm cách nào cũng không di chuyển được cánh cửa, bà ta lại khóa cửa của cậu rồi.
Xem ra chỉ có thể đợi đến lúc trò chơi bắt đầu thì cậu mới có thể đi ra ngoài, Hứa Chiêu Hòa thở dài một hơi, sao tính tình lại nóng nảy như vậy chứ, thật sự là…
Cậu đi về phía giường, đưa tay nâng nhúm tóc lên: “Vẫn là Tiểu Anh của chúng ta dễ thương nhất!”
Nhúm tóc: “Anh!!!”
…
…
22:00
Tiếng nhắc nhở bằng bài đồng dao vô cùng đúng hẹn vang lên, cộng thêm đêm nay là đêm cuối cùng, âm thanh này nghe càng thêm quỷ dị hơn trước.
Đầu Trọc ngồi ở trước bàn, tâm lý vô cùng bình tĩnh, nếu như người ném khăn tay đêm nay và đêm hôm qua là cùng một người, vậy thì khả năng cao kẻ đó sẽ đến giết mình, dù sao đi nữa thì giữ anh ta lại cũng chỉ gây ảnh hưởng không tốt đến người đó.
Vừa nghĩ đến hung thủ hại chết Đầu Hổ, Đầu Trọc lại cảm thấy tức ngực khó thở, hô hấp ngày càng dồn dập, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.
Quyển nhật ký trước mặt anh ta rất không đúng lúc mà vui sướng phát ra ánh sáng:
“Lạp lạp lạp lạp lạp lạp nha, các bạn tốt cùng tới chơi, bạn cho tôi đuổi theo sau nha, ném khăn tay, thật là vui vẻ!”
…
“Cộc cộc cộc…”
!!! Đến rồi!!
Dây thần kinh đang căng chặt lập tức bị tiếng động kích thích, cả người Đầu Trọc ngồi trên ghế xiêu xiêu vẹo vẹo suýt chút nữa là ngã xuống sàn!
Thật sự đến rồi!
Mặt anh ta đỏ bừng lên, bây giờ trong lòng đang tràn ngập mong muốn báo thù, giống như không thể chờ thêm một phút giây nào nữa mà đi đến, nắm lấy tay vặn cửa, đồng thời lúc này cửa cũng được mở ra từ bên ngoài.
Rốt cuộc là ai?
…
“…”
!!! Sao có thể, sao lại là…
“Này ~”
Hứa Chiêu Hòa đứng trước cửa chào người bên trong, chỉ thấy gương mặt của Đầu Trọc từ trạng thái cứng đờ rồi chậm rãi biến thành vẻ mặt hận thù vô cùng dữ tợn.
“Thì ra là cậu!!”
Hai con mắt của Đầu Trọc long sòng sọc, cả người vì tức giận mà run lên bần bật, anh ta thế mà lại tin tưởng cậu, thế nào mà hung thủ lại là cậu!
Nếu thời gian và địa điểm cho phép, anh ta thật sự muốn gào lên một tiếng như dã thú! Sau đó xông lên xé xác người đang đứng trước mặt anh ta lúc này!
Hứa Chiêu Hòa sững sờ, không phải, có chuyện gì xảy ra vậy chứ!
Nhìn thấy cậu, tức giận?
Conan đang đứng phía sau cậu cũng cảm thấy có gì đó không đúng, thế nên cũng chen đi lên nói một tiếng “Này”, làm cho Đầu Trọc sửng sốt không biết phải phản ứng như thế nào.
??? Hai người? Sao lại có hai người?!
“Các người…”
Giọng nói Đầu Trọc nghe vô cùng khô khốc, anh ta chỉ chỉ vào Hứa Chiêu Hòa, sau đó lại chỉ chỉ vào Conan, lập tức rơi vào hoang mang…
Không đúng, sao lần chơi này người ném khăn lại đến môt đôi như vậy? Mua một tặng một à?
Hứa Chiêu Hòa chỉ là nhất thời quên mất, rất nhanh cậu đã hiểu ra lý do vì sao Đầu Trọc lại phản ứng như vậy, vội vàng giải thích: “Đêm nay là lần đầu tiên tôi được chọn làm người đi ném khăn, một tiếng trước mẹ Nguyên đã đến tìm tôi.”
Đầu Trọc lâm vào trầm mặc, tuy rằng lời nói này chỉ là từ một phía, nhưng ít nhiều làm cho anh ta cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Cục đá đè nặng trong lòng lặng lẽ biến mất, đầu óc Đầu Trọc lại quay trở về bình thường, nhưng vẫn cảm thấy khiếp sợ! “Cậu đã mở hai cánh cửa?”
Nếu không thì Conan chui từ đâu ra!
Hứa Chiêu Hòa còn chưa kịp lên tiếng, Conan từ đằng sau vội vã chạy lên phía trước, bộ dáng vô cùng đắc ý!
“Chuyện là… Anh Sinh của tôi đêm nay muốn đi mở hết tất cả các cửa, gọi mọi người đi ra đủ!”
Sao đó Hứa Chiêu Hòa nói: “Từ giờ đến khi tàn sát còn hai tiếng đồng hồ nữa, chúng ta phải mở cửa cho tất cả mọi người đi ra mới được, hiện tại vẫn chưa tìm được phòng bếp thực sự nữa mà.
Bây giờ chỉ còn lại khu phòng ngủ, chúng ta không thể cứ như trước mò mẫm trong phòng tìm kiếm đến sáng được nữa, cho nên chỉ có thể để cho đứa trẻ hư là tôi, dựa trên danh nghĩa chơi trò chơi để mở cửa cho mọi người đi ra ngoài.”
Đầu Trọc cũng nghĩ tới điều này, chỉ là…
“Đêm nay cậu là đứa trẻ hư mà, cậu không đi ném khăn tay à?”
Hứa Chiêu Hòa bật cười trả lời: “Còn hai tiếng đồng hồ nữa, đến thời điểm này rồi thì trò chơi ném khăn gì đó còn quan trọng hay sao?”
Chẳng lẽ cậu đã qua cửa rồi mẹ Nguyên còn đuổi tới hiện thực để trừng phạt cậu à!
Thế cho nên cậu lựa chọn một đêm cuối cùng này là thời cơ thích hợp để hành động! Nếu như không phải cậu mà là một người khác, thì chưa chắc họ có thể đưa ra được quyết định như vậy.
Lúc này Đầu Trọc mới tỉ mỉ cảm nhận được đạo lý này rất đúng, nhưng mọi thứ vẫn có cái gì đó sai sai, đi ném khăn tay mà có thể đi thành một đôi được à? Chuyện này hình như nằm ngoài sự cho phép của trò chơi thì phải?
Đầu Trọc bị lượng thông tin khổng lồ bất ngờ ập đến, đầu óc loạn đến nỗi muốn hôm mê luôn, hình như trong quy tắc cũng không đề cập đến cách chơi của trò chơi này như thế nào, chẳng qua Hoa Sinh đang tự mở ra một cách chơi khác, không đi ném khăn tay cho mọi người, làm như vậy có ổn không?
…
Đầu Trọc đứng chắp hai tay ra sau lưng, cảm giác bản thân đột nhiên thông suốt mọi chuyện, rốt cuộc đây là loại thao tác kiểu gì cơ chứ!
Sau đó anh ta nhìn thấy Conan thở hồng hộc đi theo đằng sau lưng Hứa Chiêu Hòa, phía sau còn kéo theo một cái bao tải to, nhìn thế nào cũng thấy cái bao tải này có chút quen mắt, hình như anh ta từng nhìn thấy nó ở đâu rồi thì phải!
…
Đây chẳng phải là cái bao tải trong phòng bếp giả kia à!
Đầu Trọc sợ rồi! Lôi thứ này ra đây để làm cái gì! Thời điểm ác ma nhào đến có thể lấy thịt ra từ bên trong ném cho nó à!!
Vậy nên khi Conan vừa quay đầu lại thì thấy Đầu Trọc đang nhìn mình bằng một ánh mắt khiếp sợ cùng với đồng tình làm cho cậu ta không hiểu gì hết.
“Anh Ngôn Mộc, anh sao vậy?”
Đầu Trọc không nói gì chỉ chỉ vào cái bao tải sau lưng cậu ta, Conan đột nhiên hiểu ra: “Ồ cái này á hả, cái này là do buổi chiều tối nay anh Sinh nhân lúc mẹ Nguyên không để ý lén dẫn tôi đi lấy về!”
“… Bên trong có cái gì?” Thịt à?
Nhưng ai ngờ Conan lại làm ra một bộ mặt vô cùng thần bí nhìn anh ta, đi đến bên cạnh nhỏ giọng nói: “Là hạt đậu!”
??? Gương mặt Đầu Trọc hiện lên một đống dấu chấm hỏi? Hạt đậu? Để ăn à?
Conan ngó nghiêng nhìn xung quanh một chút, sau đó lại càng nhỏ giọng hơn để tạo nên bầu không khí tiết lộ bí mật động trời: “Anh có biết, tên đầy đủ của mẹ Nguyên là gì không?”
Anh ta còn thật sự không biết điều này!
“Tên gì?”
Conan càng ghé sát vào hơi, thời điểm nói còn cố ý thổi thổi vào tai anh ta, nếu không phải đang quá tò mò rồi thì Đầu Trọc chỉ muốn đấm cho cậu ta một phát.
Cậu ta nói: “Nguyên! Điền! Thực! Kỷ!” (Makoto Harada)
“Là người Nhật Bản?” Tin này còn rất đáng kinh ngạc!
Conan tỏ vẻ tán thành: “Cũng chưa đủ kinh ngạc lắm đâu!”
Đầu Trọc nhìn Hứa Chiêu Hòa với Conan bằng ánh mắt trìu mến: “Hai người phát hiện ra điều này từ khi nào? Hơn nữa điều này cùng với việc mang bao tải đậu ra bên ngoài có quan hệ gì với nhau?”
Conan lại một lần nữa rung đùi đắc ý, thần thần bí bí nói: “Lần trước khi đi vào trong phòng của hiệu trưởng, hai người chúng tôi đã phát hiện, còn về phần mấy hạt đậu này ý hả, đợi đến lúc đó anh sẽ biết!”
“… Ha.”
Dù sao người vác bao tải cũng không phải là anh ta!
…
Thừa dịp hai người kia đứng lại nói chuyện trong thời gian ngắn, bên này Hứa Chiêu Hòa đã mở cửa phòng của Tưởng Chu Linh gọi cô ta đi ra ngoài. Khi Tưởng Chu Linh nhìn thấy ở bên ngoài còn có hai người khác nữa thì hoang mang giống với Đầu Trọc, tên Hoa Sinh này đang định làm cái gì vậy chứ!
Vì vậy nên Conan lại vui vẻ đi phổ cập khoa học cho cô ta, Hứa Chiêu Hòa tiếp tục đi đến trước phòng của Trình Yến.
Tương tự như những lần trước, lúc Trình Yến nhìn thấy cậu thì vô cùng sợ hãi, nhưng sau khi thấy mọi người đang tụ tập ở bên ngoài thì cũng cảm thấy yên lòng, Hứa Chiêu Hòa nhìn thoáng qua cô ta, đầu lưỡi đè lên hàm trên.
“Hoa Sinh, sao anh còn đứng đó vậy?”
Conan đứng ở bên kia ngoắc ngoắc tay với cậu, Hứa Chiêu Hòa đáp lại một tiếng sau đó đi về phía mọi người.
Hít hà, rốt cuộc là đêm nay có mấy người đi ném khăn tay đây?
…
Thời gian thấm thoát thoi đưa, rất nhanh đã là mười giờ ba mươi phút đêm, cả nhóm tụ tập cùng đứng ở một chỗ nhìn về phía Hứa Chiêu Hòa, không còn nghi ngờ gì nữa, đêm nay cậu chính là đứa trẻ hư, hơn nữa đứa trẻ hư lần này không có ý định chơi trò ném khăn một cách nghiêm túc rồi!
Thoạt nhìn Conan có chút hưng phấn, nói: “Anh Sinh, bây giờ chúng ta sẽ đi tìm phòng bếp hả?”
Hứa Chiêu Hòa gật gật đầu: “Chúng ta đã tìm qua tất cả những nơi khác rồi, tôi cảm nhận được lối đi vào của phòng bếp thực sự, có lẽ liên quan đến khu phòng ngủ.”
“Nhưng mà chỗ này nhìn qua, không có đồ vật gì quá đặc biệt.” Trình Yến cẩn thận lên tiếng.
Conan liếc mắt nhìn cô ta: “Nếu có thể dễ dàng tìm ra manh mối như vậy, thế trò chơi nâng cấp độ khó lên để đùa vui thôi à?”
“…”
Tuy rằng sự thật đúng là như vậy, nó hiển nhiên đến nỗi giống như việc một nam một nữ lấy nhau sau đó sẽ sinh ra một đứa trẻ vậy!
Lúc này Conan lại dùng một loại ánh mắt vô cùng cuồng nhiệt nhìn Hứa Chiêu Hòa, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt lo lắng của những người khác!
Nhúm tóc lười biếng tựa đầu lên ngón tay của Hứa Chiêu Hòa, ánh mắt nhìn Conan tràn ngập khí áp tử vong, tên nhóc thúi này, tuyệt đối không thể lưu lại! Nhất định, anh sẽ nhanh chóng tống khứ tên nhóc này đi thật xa!
…
Hứa Chiêu Hòa nhìn lướt qua mọi người: “Chắc chắn lối vào phòng bếp sẽ vô cùng bí ẩn, thậm chí còn có cả cơ quan được lắp đặt bên ngoài. Hơn nữa e rằng hiện tại lối đi vào đang ở ngay trước mắt chúng ta, nhưng bởi vì nó quá bình thường nên mới luôn bị chúng ta quên đi.
… Ngoài ra tôi còn muốn nói rằng, đêm nay việc tôi trở thành đứa trẻ hư là một việc ngoài ý muốn, chắc có lẽ mẹ Nguyên đã ghi hận từ lúc tôi cùng Đầu Trọc đi vào trong phòng bếp giả, cho nên tôi nghĩ đêm nay không chỉ có một người đi ném khăn tay, mọi người muốn bảo toàn mạng sống thì tốt nhất không nên đi lạc ra khỏi đoàn.”
Không chỉ có một người đi ném khăn tay! Có ý gì!
Nói trắng ra là rất có thể người đồng đội đang đứng bên cạnh mình có khả năng sẽ đâm sau lưng mình một đao bất cứ lúc nào?!
Ánh mắt của mọi người trong phút chốc trở nên vô cùng cảnh giác, ngược lại Đầu Trọc lại rất kích động, như thể không thể chờ được nữa mà dùng chính thân mình để dụ tên hung thủ lộ diện.
Hứa Chiêu Hòa nhìn xuống đồng hồ đeo tay nói: “Bây giờ là mười giờ bốn mươi phút, mọi người, bắt đầu thôi.”
…
…
“Ném khăn tay~” Tiếng nói của trẻ con vẫn vang lên không ngừng nghỉ, hiện tại cũng chẳng còn ai quan tâm đến nó nữa vì ai nấy đang bận rộn đi tìm manh mối, biết thế nên tiếng trẻ con càng ngày càng nhỏ lại rồi biến mất hẳn.
Trong nháy mắt bầu không khí yên tĩnh một cách chết chóc, chỉ còn sót lại tiếng bước chân vội vàng của mọi người, cộng thêm tình trạng bên ngoài trời bị lớp sương mù dày đặc che phủ đi những tiếng “sàn sạt”, làm cho con người ta tưởng tượng đến một cảnh, giống như vật gì đó bị kéo lê trên mặt đất.
(App truyện TYT) ( truyện trên app T𝕪T )
Mười một giờ hai mươi phút tối, nhóm người vẫn không có thu hoạch gì mới, không tránh khỏi có chút nóng nảy.
Nếu bọn họ không tìm ra được phòng bếp, chắc chắn sẽ bỏ qua chân tướng của trò chơi, kết cục cuối cùng chính là một đêm tàn sát điên loạn!
Tuy rằng mỗi người đều mang theo đạo cụ đảm bảo an toàn tính mạng, nhưng những thứ đó có thể chống đỡ đến khi nào đây?
Đầu Trọc chán chường ngồi phệt xuống đất, sờ sờ cái đầu bóng nhẵn của mình, nói: “Đã tìm hết ở trong phòng ngủ rồi, vẫn không phát hiện ra cái gì khả nghi cả!”
Những người khác cũng giống như anh ta, Tưởng Chu Linh suy tư, cô ta có khả năng dẫn theo người khác đi vào trò chơi, tất nhiên bản thân cũng có chút bản lĩnh, cứ coi như đến cuối cùng không thể tìm thấy chân tướng thì cô ta vẫn có biện pháp khác để thoát thân, nhưng nếu làm như vậy thì sẽ bị tính là không qua cửa của trò chơi rồi!
Hơn nữa may mắn lắm cô ta mới gặp được một trò chơi ẩn!
Cô ta không cam lòng!
“Ơ anh Sinh đâu?”
Fan cuồng Conan đột nhiên lên tiếng, mọi người quay đầu lại nhìn thoáng qua, lúc này mới phát hiện Hứa Chiêu Hòa không biết vì lý do gì mà không thấy người đâu.
Trình Yến khúm núm nói: “Có phải hay không…”
Cô ta còn chưa nói hết câu, Conan đã quay phắt đầu lại dữ dằn nhìn chằm chằm cô ta: “Sẽ không có chuyện đó đâu!”
Trình Yên bĩu môi, không nói gì nữa.
Bầu không khí lại lâm vào yên tĩnh, sau đó dần dần vang lên tiếng bước chân “cộc cộc” đang hướng về phía đám người, nhất thời trong lòng mọi người đều căng thẳng hẳn lên, đề phòng nhìn khúc ngoặt ở phía dãy hành lang.
Lộ ra một cái bóng đen bị kéo dài dưới ánh sáng của bóng đèn, sau đó là gương mặt đẹp không tì vết của Hứa Chiêu Hòa xuất hiện trước mắt mọi người, được ánh sáng nhu hòa của bóng đèn chiếu đến, trông như cậu đang bước ra từ trong ánh sáng.
Là người…
Cả đám người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức phát hiện ra cậu đang ôm trong ngực mình một đống thẻ gỗ.
“Đã tìm thấy.” Cậu nói.
Tìm thấy cái gì?!
Đám người vô cùng kích động chạy tới bên người Hứa Chiêu Hòa, đây là cái gì???
…
???
Biển số phòng?!
Hứa Chiêu Hòa thả đống thẻ gỗ xuống đất, nói: “Đúng vậy, đây chính là biển số phòng.” Hơn nữa trên các tấm thẻ gỗ được đánh dấu từ số một đến số mười hai không thiếu một tấm nào!
“…”
Cái, cái này có thể lấy xuống như vậy ư!
Mọi người lập tức bừng tỉnh, quả nhiên là thứ đồ vật bọn họ thường nhìn thấy nhưng lại coi nhẹ đi sự hiện diện của nó! Hơn nữa lại còn thêm hướng dẫn!
Ngay từ lúc bắt đầu, sự tồn tại của biển số phòng là để nhắc nhở người chơi không được ở sai phòng, thế nên bọn họ vẫn cứ nghĩ đây là tác dụng của nó, nhưng bây giờ, ai mà biết được biển số nhà còn có thể lấy xuống như vậy!
Giống như bản thân cho rằng mình chỉ mua một chiếc xe hơi nho nhỏ thôi, kết quả lại có người đi đến nói với mình đây thật ra là một chiếc Transformers!
Hứa Chiêu Hòa tạm thời không muốn giải thích quá nhiều, cậu nhặt từng tấm thẻ gỗ ghép chúng lại gần với nhau… Quả nhiên là như vậy…
Mười hai tấm thẻ gỗ hợp lại thành một cái đồ án, là một cái thánh giá ngược hoàn chỉnh.
Mà trong giây phút đồ án hợp lại, bên tai mọi người bất ngờ vang lên một tiếng “Cùm cụp”, bức tường phía sau lưng cũng bắt đầu đung đưa.
Những người đang dựa vào tường thì hoảng sợ nhảy lên một cái về phía trước, sau đó bọn họ được chứng kiến cảnh tưởng khu phòng ngủ bắt đầu xoay chuyển, giống như trở lại hình dáng ban đầu của chiếc đồng hồ, ở đối diện hành lang hiện lên số mười hai.
Cùng lúc đó, hàng loạt tiếng xích sắt ma sát vào nhau vang lên, một tấm gỗ trên mặt đất dần dần lõm vào bên trong, lộ ra một con đường đi xuống bên dưới đen kịt một mảnh, sau đó chính là một cái bậc thang hướng vào bên trong bóng tối.
Mọi người kinh ngạc trợn to hai mắt, tiếp đó chính là mừng rỡ như điên.
Đây là lối đi vào phòng bếp!
Tuy rằng vô cùng nguy hiểm, nhưng nó cũng mang ý nghĩ của sự hy vọng!
Hứa Chiêu Hòa cười hài lòng với sự biến hóa thần kỳ này của khu phòng ngủ, cậu liếc nhìn ra bên ngoài, giống như nó có cảm xúc của riêng mình, nên đang không ngừng bốc lên từng đợt khói đen để tỏ ra bản thân đang rất tức giận vì hành động của Hứa Chiêu Hòa.
“Đi thôi.”
…
Nhóm người đi xuống bậc thang dài đằng đẵng, tiến vào bên trong bóng tối, trong không khí còn vương mùi ẩm ướt lạnh lẽo, còn có một loại mùi khó chịu bốc lên…