Thứ năm, ngày mùng 2 tháng 2. Còn mười sáu tiếng nữa là đến đêm tàn sát.

Đầu Hổ đã chết.

Máu tươi chảy từ trên hành lang rơi trên mặt đất, từng giọt từng giọt tí tách thấm xuống dưới.

Từ sáng sớm mọi người đã không thấy tăm hơi của Đầu Trọc đâu, Hứa Chiêu Hòa thì tìm được quyển nhật ký của Đầu Hổ, nội dung bên trong chỉ có những câu đồng giao giống như của cậu, manh mối có ích cũng không nhiều lắm.

Cậu hít sâu một hơi, nhìn một vòng xung quanh giờ chỉ còn lại ba người sống sót, ai nấy đều cúi đầu trầm mặc.

Một nhóm mười hai người đã chết mất bảy người mà trò chơi vẫn chưa đến hồi kết thúc, không ai biết người tiếp theo được chọn trúng có phải là mình hay không. Loại khủng bố này không khỏi khiến cho lòng người cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Chỉ là trò chơi cấp thấp, tại sao lại ra nông nỗi như thế này cơ chứ?

Hứa Chiêu Hòa liếc mắt nhìn bốn phía, xung quanh vẫn là bầu không khí yên tĩnh, lặng lẽ đến quỷ dị của trường học, ai có thể tưởng tượng được tại nơi đây đang diễn ra một hồi giết chóc máu me như vậy?

Cậu quay đầu lại nói: “Hiện tại chúng ta đi đến phòng ăn trước, chắc Ngôn Mộc cũng đang ở chỗ đó rồi.”

Tuy rằng chuyện như thế không ai muốn xảy ra, nhưng nếu đã xảy ra rồi thì những người còn lại vẫn phải kiên cường sống tiếp, bọn họ vẫn phải tuân theo thời gian biểu.



9:00, tại phòng ăn.

Một chiếc bàn dài xếp đủ mười hai cái ghế tựa, nhưng hiện tại trong danh sách chỉ còn lại năm cái tên được viết bằng màu đen, thoạt nhìn qua hết sức trống rỗng. Mà hiện tại đã có một người đã ngồi sẵn trên một chiếc ghế, chính là Đầu Trọc đang thẫn thờ ngồi đó.

Xưa nay Hứa Chiêu Hòa không biết phải an ủi người khác như thế nào, tại thời điểm này cậu có nói gì cũng vô ích, dù sao thì Đầu Trọc cũng là một người trọng tình nghĩa.

“Cái kia, tôi nghĩ Đầu Hổ và A Bưu sẽ hy vọng anh phấn chấn lên, phải tiếp tục sống sót…”

Thấy Đầu Trọc không phản ứng lại cậu, Hứa Chiêu Hòa bất đắc dĩ liếm môi một cái, cũng không biết bản thân nên nói cái gì mới phải. Chỉ là trước khi quay đi, cậu đột nhiên phát hiện ra viền mắt của anh ta đã đỏ lên từ bao giờ, hai dòng nước mắt không kiềm được tí tách rơi xuống.

Xem ra tình anh em của bọn họ thật sự rất tốt.

Đầu Trọc hít mũi mạnh một hơi, sau đó mạnh mẽ lau nước mắt trên mặt mình đi, nói: “A Bưu và Đầu Hổ là hai người anh em thân thiết nhất của tôi…”

Hứa Chiêu Hòa hơi suy nghĩ, vẫn ngồi xuống cái ghế bên cạnh Đầu Trọc, chuẩn bị chậm rãi nghe anh ta nói hết câu, nhưng ai biết được sau khi anh ta nói xong câu này thì khóc to đến nỗi không nói được gì nữa.

Hứa Chiêu Hòa động viên vỗ vỗ lên vai anh ta, Đầu Trọc bụm mặt khóc một lúc, sau đó đột nhiên đứng lên, trong nháy mắt khôi phục lại gương mặt hung thần ác sát như lúc đầu.

Tầm mắt anh ta đảo qua từng người một đang ở trong phòng ăn, Đầu Trọc nắm chặt nắm đấm trịnh trọng tuyên bố: “Nếu để cho tôi biết là ai hại chết Đầu Hổ, Ngôn Mặc tôi có thành quỷ cũng không bỏ qua cho kẻ đó!”



Không có một ai lên tiếng trả lời, mọi người yên lặng ngồi một bên, trò chơi vô tình, mà khi đã rời khỏi thế giới của trò chơi, bọn họ bất quá cũng chỉ là những người xa lạ mà thôi. Trò chơi lại để cho một đám người xa lạ tụ họp ở một chỗ, ai có thể lo lắng cho ai được đây?

Một luồng cảm giác vô lực bao phủ tới, lần đầu tiên anh ta cảm thấy bản thân mình lại bất lực như vậy, lúc trước anh ta cho rằng mình đã thành công qua ba cửa trò chơi, tự nhận kinh nghiệm phong phú đầy mình, mà trò chơi lần này chỉ là một trò chơi cấp D mà thôi, cho nên anh ta mới tự tin dẫn theo A Bưu và Đầu Hổ đi vào, không ngờ cả hai người đi cùng anh ta đều đã chết!

Lẽ ra mọi chuyện sẽ không xảy ra như vậy!

Cuối cùng anh ta đưa mắt nhìn về phía Tưởng Chu Linh, ngày hôm qua Đầu Hổ chỉ đi riêng với một mình cô ta! Anh ta tuyệt đối không tin Đầu Hổ đã trải qua nhiều ngày như vậy, lại làm ra việc sai trái ảnh hưởng đến mạng sống của mình!

Cho nên rất có khả năng, Đầu Hổ đã phát hiện ra điều gì đó sau đó bị hung thủ giết người diệt khẩu!

Bầu không khí xung quanh bỗng nhiên lạnh xuống, Tưởng Chu Linh cũng là một người dẫn đầu nhóm người, đương nhiên sẽ không phải là một người mới qua một, hai trò chơi. Cô ta cảm nhận được ánh mắt tràn ngập hoài nghi của Đầu Trọc, cười lạnh một tiếng nói: “Không phải tôi.”

Hứa Chiêu Hòa cũng đang quan sát cô ta, trên mặt Tưởng Chu Linh không có một chút nào gọi là chột dạ hay là khiếp sợ, đương nhiên điều này cũng không chứng minh được rằng cô ta vô tội.

Chỉ là tiêu chí của đứa trẻ hư không cố định, bọn họ không có chỗ để xuống tay, cũng không có đủ thời gian để làm điều đó.

“Tối nay chính là đêm cuối cùng, tôi cảm thấy chúng ta nên đi kiểm tra phòng bếp đầu tiên.”

Conan không chịu được phải ngồi yên lặng trong bầu không khí sốt sắng như vậy, thấy Hứa Chiêu Hòa lên tiếng thì nhanh chóng phụ họa nói: “Anh Hoa Sinh nói đúng! Khi nào chúng ta bắt đầu?”

Chẳng biết từ khi nào Hứa Chiêu Hòa đã ăn xong bữa sáng của mình, cậu hơi khó chịu nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt mình: “Bây giờ.”

“… Bây, bây giờ?!”

Conan trợn to mắt, không dám tin tưởng nhìn Hứa Chiêu Hòa, đùa cậu ta hả trời?!

“Đúng vậy.” Thoạt nhìn Hứa Chiêu Hòa thập phần đứng đắn, nói: “Phòng bếp không phải là ở đằng sau phòng ăn hay sao? Vừa đúng lúc, thiên thời địa lợi…” Cậu chỉ chỉ mọi người: “Hơn nữa, nhân tiện mọi người đang có mặt đầy đủ ở đây.”

“…”

Conan một lời khó nói hết, tuy rằng đúng là thế thật nhưng đột nhiên đưa ra quyết định như vậy, cậu ta vẫn chưa chuẩn bị xong tinh thần đâu!

Chỉ là không ai nghĩ đến Đầu Trọc lại là người đầu tiên đồng ý với lời của Hứa Chiêu Hòa, anh ta giống như vội vàng đi tìm việc gì đó để làm, để kéo mình ra khỏi cảm giác đau buồn khi mất đi những người bạn.

Ba người khác đối lập nhau không có ý kiến gì trong phút chốc, cuối cùng cũng đành phải đồng ý.

Tưởng Chu Linh và Trình Yến đứng ở cửa thông gió, Conan ở lại phòng ăn để ứng phó với những tình huống bất ngờ xảy ra, còn lại Hứa Chiêu Hòa và Đầu Trọc phụ trách nhiệm vụ đi vào nhà bếp tìm kiếm manh mối.

Nhiệm vụ rất nhanh chóng được phân chia cho mọi người, nhưng Conan cảm thấy có chút không tôn trọng người ta, rõ ràng nhà bếp là nơi nguy hiểm nhất! Sao có thể phân nhiệm vụ một cách qua loa như vậy được!

Cậu ta lặng lẽ kéo tay Hứa Chiêu Hòa, nói nhỏ: “Anh, anh có biết đi vào nhà bếp bằng cách nào không hả? Hay là chúng ta bàn bạc kỹ lại kế hoạch đi, lúc sáng sớm em cảm thấy bản thân hơi đuối sức...”

Đối mặt với đôi mắt to tròn linh động của Conan, Hứa Chiêu Hòa chỉ cười cười vỗ vai cậu ta, nói cho đối phương biết một đáp án kiên định: “Yên tâm đi, tôi đã chuẩn bị mọi thứ thật tốt rồi!”

“? Chuẩn bị tốt? Anh chuẩn bị lúc nào cơ?”

Hứa Chiêu Hòa tỏ vẻ thần bí không lường trước được mà nhìn qua, một tay đè xuống chỗ nhô ra ở trên bức tường, nếu không để ý kỹ thì khó mà phát hiện ra được, sau đó theo một quy luật nhất định ấn vào những nơi khác. Một cảnh tượng thần kỳ đột ngột hiện ra trước mắt mọi người, bức tường trước mắt tách ra làm hai nửa, vô cùng quỷ dị.

Conan trố mắt ngoác mồm run tay chỉ vào cánh cửa gỗ đột nhiên xuất hiện: “Đây, anh, chuyện này…”

Không riêng gì Conan, ngay cả Đầu Trọc cũng không nghĩ tới hiệu suất làm việc của Hứa Chiêu Hòa lại nhanh tới vậy, nói muốn đi vào nhà bếp thì lập tức tìm được cửa đi vào luôn. Quả nhiên người này so với những người bình thường quá khác biệt, quá dọa người!

Conan không dễ gì mới uốn thẳng lại lưỡi của mình, nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Anh Hoa Sinh, anh phát hiện ra từ bao giờ vậy?” Thật là lợi hại quá đi mất!

Hứa Chiêu Hòa xua tay tỏ ý không có gì to tát cả, chẳng lẽ mỗi ngày cậu đều nhìn chằm chằm vào tường phòng ăn chỉ là nhìn chơi chút thôi hả!

Bên trong phòng ăn không có bất luận căn phòng khác hay là có cầu thang đi lên, vậy thì chắc chắn nơi này có cơ quan rồi!

“Khi nào rảnh rỗi lại kể cho cậu nghe một chút ứng dụng của môn vật lý trong đời sống cho cậu nghe, hiện tại việc đi tìm manh mối không nên chậm trễ, chúng ta lập tức đi vào bên trong.”

“… Được, mọi người đi cẩn thận.”

Hứa Chiêu Hòa gật đầu, bước lên đẩy cánh cửa gỗ màu đỏ tươi ra bước vào bên trong, Đầu Trọc cũng theo sát phía sau, hai người cùng nhau đi vào khu vực cấm được nhắc đi nhắc lại trong miệng mẹ Nguyên: [Phòng bếp].

Mà chân trước hai người họ vừa mới đi vào, cánh cửa gỗ sau lưng đột nhiên “rầm” một tiếng khép lại, hai người quay đầu liếc mắt nhìn ra sau, định thần lại tiếp tục đi về phía trước.



Không gian bên trong so với tưởng tượng của bọn họ rất khác biệt, cả tòa nhà ăn lúc này mới hoàn chỉnh hiện ra trước mắt hai người.

Sơn màu trắng bị bắn tung tóe dính lên tường, trên sàn nhà chất đầy các loại bao tải, không biết bên trong đang chứa thứ gì, trong số đó có một miệng túi bao tải đã bị mở ra từ trước, lộ ra bên trong là những cái bánh bao khô mà bọn họ ăn mỗi ngày.

Hứa Chiêu Hòa tùy ý nhìn một chút, những chiếc bao tải khác có chứa đủ các loại thực phẩm như thịt nát và xương, duy nhất có một cái bao đựng đầy đậu tương.

Đậu tương…

Hứa Chiêu Hòa thả cái bao tải đó xuống, nhìn như không để ý chút nào tiếp tục đi lật những bao tải khác lên, ngoại trừ thịt thì vẫn là thịt…

Đầu Trọc vẫn luôn trong trạng thái phòng bị trường hợp có thứ gì đó kỳ quái đột nhiên nhảy ra, anh ta đi vào bên trong đánh giá xung quanh. Ở trên thớt có một con cá, bên cạnh có một con dao phay vẫn còn dính máy bị ghim ở trên thớt, giống như vừa rồi có người ở đây chặt thịt cá.

Trong nhà bếp chỉ có duy nhất một cái tủ đựng đồ, một người có thể dễ dàng trốn vào trong đó, Đầu Trọc hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn đi lên mở cửa tủ ra kiểm tra. Kết quả bên trong tủ có một người bất ngờ lăn ra, Đầu Trọc lập tức lùi về sau một bước, sợ đến nỗi tim sắp đập ra đến bên ngoài rồi!

Trong tay nắm thật chặt con dao phay vừa mới lấy ra ở bên kia, anh ta cẩn thận đánh giá thi thể bị rơi ra đang nằm bất động trên sàn, chỉ sợ một giây sau nó sống dậy nhảy về phía anh ta thì chết dở!

Động tĩnh của bên này quá lớn, hấp dẫn Hứa Chiêu Hòa cũng đi qua xem xét, sau đó cậu thấy trên sàn nhà xuất hiện một cái xác máu me đầm đìa.

Đầu Trọc ở một bên nhắc nhở: “Không nên tới gần nó, cẩn thận gặp nguy hiểm!”

Ngoài miệng Hứa Chiêu Hòa nói “Được” nhưng vẫn cau mày ngồi xổm xuống quan sát thi thể, mặc dù rất khó phân biệt được, nhưng cậu vẫn nhận ra bộ quần áo mà người này đang mặc. (App truyện TYT)

Cậu lấy một tấm gỗ ở bên cạnh, đẩy đẩy mái tóc đen đang che trên mặt thi thể qua một bên, để lộ ra khuôn mặt mà bọn họ quen biết. Đầu Trọc đứng bên cạnh quan sát bị hành động bất thình lình của Hứa Chiêu Hòa làm cho giật mình, tim đập muốn nhảy lên đến cổ họng, sau đó anh ta bỗng cứng đờ người.

“Đỗ Vũ Hân!”



Tuy rằng cả người cô ta không còn một nơi nào nguyên vẹn, thậm chí hai con mắt cũng biến thành màu đỏ đậm, thì hai người vẫn có thể nhận ra thi thể này khi còn sống là ai.

Người được chọn trúng thứ ba Đỗ Vũ Hân!

“Trên cổ buộc sợi chỉ đỏ, hai mắt nở hoa máu…” Hứa Chiêu Hòa lẩm bẩm nói, thì ra ý của câu thơ này là chỉ cái chết của Đỗ Vũ Hân.

Nhìn thấy cái chết của đồng bạn, trong lúc nhất thời Đầu Trọc không biết phải phản ứng như thế nào, vô số vấn đề lướt qua trong đầu, tại sao cô ta lại ở chỗ này?

Vậy A Bưu và Đầu Hổ đang ở đâu? Bọn họ…

Hứa Chiêu Hòa đứng lên đỡ lấy Đầu Trọc, lập tức quan sát xung quanh một phen. Toàn bộ nhà bếp không có nơi nào đặc biệt có thể giấu đồ vật cả, cho nên nhà bếp có những thứ gì thì đã hiện ra hết trước mắt hai người rồi.

Những thứ đồ chơi này giống như không còn kiên nhẫn chờ đợi muốn nói cho bọn họ biết rằng: Nơi này chính là phòng bếp của ác ma, bà ta giấu xác chết ở trong này, bất cứ khi nào chuẩn bị một bữa tiệc lớn, thì đến đây xem một chút, đây không phải là lương thực dự trữ hay sao!

… Nhưng mà, không đúng!

Quá dễ dàng!

Hứa Chiêu Hòa nhíu chặt đôi lông mày, từ khi bọn họ phát hiện ra cánh cửa gỗ dẫn vào phòng bếp đến việc phát hiện ra thi thể của Đỗ Vũ Hân, mọi chuyện đều diễn ra một cách quá thuận lợi!

Hơn nữa mục đích của bọn họ đi vào nhà bếp không phải là để tìm hiểu về thực đơn của ác ma!

“Không đúng…”

Đầu Trọc bên này vừa mới xây dựng lại tâm lý cho chính mình đã phát hiện ra ở bên kia Hứa Chiêu Hòa xảy ra dị thường.

“Cái gì không đúng?”

Hứa Chiêu Hòa ngước mắt nhìn anh ta: “Tất cả đều không đúng!”

Cái gì? Cái gì sẽ không đúng cơ?

Đầu Trọc bị hoang mang trước câu trả lời của Hứa Chiêu Hòa, nhưng mà hiện tại không có thời gian để thảo luận về vấn đề này, anh ta lôi kéo Hứa Chiêu Hòa: “Chúng ta mau đi ra ngoài!”

“Không, không đúng…”

“Đi mau!”

“Nơi này không phải là phòng bếp! Nơi này không phải là phòng bếp thực sự!”



Đầu Trọc chợt dừng bước chân, kinh ngạc quay đầu lại nhìn cậu: “Cậu nói cái gì?”

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Hứa Chiêu Hòa đọng một lớp sương lạnh: “Tôi nói, chúng ta đã bị lừa…”



Trong phút chốc, bốn phía rơi vào một mảnh trầm tĩnh, thi thể vẫn yên lặng nằm ở đó, trong không khí giống như có một mùi máu tươi, tùy ý tản ra một mùi vị tanh ngọt trong không gian khép kín.

Đầu Trọc há miệng, nhưng lại không phát ra âm thanh.



[Keng! Kiểm tra đo lường xuất hiện trò chơi mới…]

App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play