Trên thực tế, Khang Thụy Lệ không vào hậu trường tìm Từ Phóng Tình.
Trông thần sắc của Từ Phóng Tình giống như không biết người kia đã từng tới. Tiêu Ái Nguyệt nháy mắt ra dấu với Tiểu Trương giữ bí mật tin tức của Khang Thụy Lệ.
Luật sư Lâm đã tìm đội ngũ viết lách và công ty marketing tuyên dương việc này một cách trắng trợn với quy mô lớn trên internet khắp trong nước. Tiêu Ái Nguyệt không biết chuyện này ảnh hưởng ở nước Mỹ bao lớn mà Từ Phóng Tình cứ sầu não uất ức cả ngày, cũng không thèm trò chuyện với cô về dự định cụ thể sau khi kết thúc chuyện bê bối này.
Ngày hôm sau, cổ phiếu của tập đoàn Khang thị tiếp tục giảm sâu làm náo động đến nước Mỹ. Từ Giang Hoan điện thoại thông báo cho Tiêu Ái Nguyệt về nước sớm một chút, còn nói muốn bắt đầu áp dụng kế hoạch 'gậy ông đập lưng ông' với Jojo.
Khang Thụy Lệ bị thù địch oanh tạc, ở trong nước thì bị chính phủ điều tra, ở nước ngoài thì đang bị xã hội gièm pha. Chiêu này của Từ Phóng Tình hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của bà. Khang Thụy Lệ bị một nhân vật do chính tay mình nâng đỡ đột nhiên gây khó dễ, trong lúc bà vẫn gắng gượng thì người đó lại khiêng đá đập vào chân mình.
Từ Phóng Tình ngược lại không thèm đếm xỉa gì đến công việc, không chỉ như thế, cô còn đảm đương làm người vô tội bị hại, danh dự của cô tổn thất ít hơn Khang Thụy Lệ, ảnh hưởng nhỏ đến mức không thể nhìn thấy.
Khang Thụy Lệ vô cảm ngồi trên sofa mở video hội nghị nhìn ban giám đốc cấp cao và các cổ đông bỏ phiếu bãi miễn chức vị chủ tịch của mình thì tâm phiền ý loạn đóng máy tính lại, cũng không muốn đoán mò kết quả.
Từ Phóng Tình vẫn luôn chú ý động tĩnh bên công ty, cô còn cố ý gọi điện cho Quý Văn Việt. Quý Văn Việt nhận điện thoại cũng chẳng nói gì, chỉ kinh ngạc hỏi, "Tôi không đến công ty vài ngày rồi, từ chức là chuyện sớm muộn, không ngờ lại phát sinh sự tình này, tôi cũng không nghe ba nói gì, em cần tôi giúp gì sao?"
"Chị có dự định chuyển nhượng không?" Từ Phóng Tình nghe kiểu nói ấy liền biết cảnh cáo của mình trước đó không lâu đã uổng phí, "Tài sản tổn hại nhiều như vậy, ba của chị không có ý định chuyển nhượng ra ngoài sao?"
Tiêu Ái Nguyệt ở một bên vểnh tai nghe lén, vừa nghe đến 'chuyển nhượng cổ quyền' liền liên tưởng đến Tần Thất Tuyệt. Cô bưng chén trà đứng sau lưng Từ Phóng Tình, vừa án lấy bờ vai, vừa mật thiết chú ý câu trả lời của Quý Văn Việt trong điện thoại.
"Không phải là ba của tôi không đồng ý, anh Lý nói muốn mua nên ba tôi vẫn còn đang suy nghĩ, chuyện lần này xem ra không có hy vọng nữa rồi." Quý Văn Việt cười khổ, "Chuyện chỉ vừa mới bắt đầu, ai dám tiếp nhận đại cổ đông như chúng ta vào thời điểm này chứ, cứ đợi xem ban giám đốc bên kia xử lý như thế nào đã. Tôi thấy lần này chủ tịch sẽ không lùi bước đâu, sau khi Trần Vãn Thăng xảy ra chuyện, bên cục thuế liền bắt đầu điều tra sổ sách công ty của chúng ta, nghe ba tôi nói có khả năng chủ tịch sẽ bị điều tra riêng, không biết án kiện của em là giúp hay hại bà ta nữa."
Tiêu Ái Nguyệt nghe Quý Văn Việt biết gì nói nấy với Từ Phóng Tình liền cảm thấy kì quái, chị ấy không biết Trần Vãn Thăng bị Từ Phóng Tình chỉnh nên mới ngã sao? Cẩn thận suy ngẫm mới hiểu Từ Phóng Tình đã giữ bí mật vì không muốn kéo chị ấy vào vũng nước đục này.
Từ Phóng Tình vòng tay ra sau mò lên đầu Tiêu Ái Nguyệt, liếc mắt nhìn bộ dạng nghe lén kia, tiếng nói cũng ẩn ẩn buồn cười, "Ừm, chị có nói với ba của chị về chuyện tôi khuyên chị từ chức không?"
"Không có." Quý Văn Việt dứt khoát nói, "Công việc là chuyện riêng của tôi, không cần bàn giao với bất kỳ ai. Lần trước, ông ấy có hỏi tôi một lần, tôi đã nói vì tôi không muốn làm nữa, nhưng mà Phóng Tình à, em sẽ không sao chứ?"
Quý Văn Việt là người thông minh, cho dù Từ Phóng Tình không đề cập nhưng cô vẫn đoán trúng chuyện này có liên quan đến đối phương. Cô tin tưởng, đồng thời cũng hiểu rõ Từ Phóng Tình nên mới đi theo con đường đã chỉ điểm không chút do dự, kiểu hữu nghị này khiến Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy động dung.
Đối mặt với tương lai vô định, chính Từ Phóng Tình cũng không có đáp án, chỉ nói một câu đơn giản, "Tôi sẽ bảo vệ tốt bản thân."
"Nếu có chuyện gì cần, em có thể tìm tôi." Quý Văn Việt đã sống hơn ba mươi năm, sự ẩn nhẫn và tính nội liễm được tôi luyện mà ra, hiện tại cô càng dịu dàng đối với người mình đã từng thích, "Ba của tôi ắt hẳn sẽ giúp được gì đó, em không cần lo lắng về việc chuyển nhượng cổ phần, ông ấy không thiếu tiền, bất quá có lẽ là không phục. Em nên cẩn thận một chút, đã đắc tội nhiều người như vậy rồi, nếu cần hỗ trợ gì thì cứ mở miệng."
"Ừm." Trên mặt của Từ Phóng Tình đột nhiên hiện ra sự ấm áp vô hạn, "Tôi đã không còn là đứa bé gọi điện thoại cho chị nửa đêm để thỉnh cầu hỗ trợ nữa rồi."
Quý Văn Việt cười khẽ, "Trong lòng tôi, em vẫn luôn là... là... là đứa em gái nhỏ xứng đáng để tôi chăm sóc và quý trọng."
Cúp điện thoại, nụ cười ấm áp vẫn còn trên mặt Từ Phóng Tình. Tiêu Ái Nguyệt không hiểu tình cảm giữa chị ấy và Quý Văn Việt là gì. Cô nhớ lần đầu tiền nhìn thấy hai người xuất hiện cùng nhau, sự ăn ý của cả hai làm người ta líu lưỡi, lại loáng thoáng cảm giác được có chút e thẹn. Cô đã thường xuyên hoài nghi hai người này đã từng yêu nhau, nhưng không có, nhất định không có, bởi vì nếu có thì Quý Văn Việt tuyệt đối sẽ không buông tay.
Đại khái cứ gọi là 'tình thâm duyên cạn' đi, đoạn tình cảm giữa Từ Phóng Tình và Quý Văn Việt được khôi phục chính vào lúc Tiêu Ái Nguyệt tức giận bỏ đi Bắc Kinh mấy tháng. Tiêu Ái Nguyệt không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong mấy tháng đó, cô cũng không muốn hỏi mà chỉ tần ngần nhìn Từ Phóng Tình, sau đó đâm đâm vào cánh tay người nọ, "Chị ấy gọi chị là Phóng Tình?"
Từ Phóng Tình lườm cô một cái, tức giận nói, "Tiêu Ái Nguyệt, đừng có 'ghen tuông' giữa ban ngày ban mặt, em không phát hiện em càng ngày càng đen sao? Không bận rộn thì đi soi gương đi, nhìn mặt mình xong sẽ biết vì sao thế giới lại đối xử với em tàn khốc đến như thế."
"Ăn nhiều xì dầu mới đen." Tiêu Ái Nguyệt uốn nắn lời nói sai lầm của đối phương, "Ăn dấm sẽ không, nó chỉ chua thôi."
Từ Phóng Tình lộ vẻ lạnh lùng, "Ý em là tôi không biết thưởng thức?"
"Không có." Tiêu Ái Nguyệt nhảy dựng lên, "Em đi gọi điện thoại."
"Hừ." Từ Phóng Tình cười lạnh, "Muốn gọi thì gọi ở đây đi, em lén lút gọi cho cô bé nào? Tiêu Ái Nguyệt, Bì Lợi nói em liên tục trốn việc đi Bắc Kinh, em đi tìm ai?"
Tiêu Ái Nguyệt nghẹn lời, cô đi tìm Tần Thất Tuyệt hai lần nhưng chỉ qua Bắc Kinh một lần, không ngờ Từ Phóng Tình lại lôi chuyện cũ ra nói. Cô khoát tay, nói năng lộn xộn, "Em nào có? Em đi tìm Tần Thất Tuyệt, đổng sự Tần á, chị biết em hợp tác với chị ấy mà. Chị ấy là bà chủ lớn, hơn nữa còn có công ty ở Bắc Kinh, Thượng Hải của chúng ta chỉ như bọt nước. Tình Tình, trong lòng em thật sự chỉ có một mình chị thôi, haizzz, sao chị lại cảm thấy em sẽ 'hồng hạnh xuất tường' chứ?"
Từ Phóng Tình lười biếng, vô cảm đưa ra bốn chữ, "Em có tiền án."
Tiêu Ái Nguyệt sững sờ, lập tức ngoan ngoãn trả lời, "Được được được, vậy em không nói nữa."
Từ Phóng Tình nhìn mặt cô chằm chằm như trong lòng có quỷ, cảm thấy cô đã chịu thua, nửa ngày mới nói, "Tiêu Ái Nguyệt, chúng ta đã kết hôn, tôi sẽ không dễ dàng ly hôn, nếu em dám ngoại tình một lần thì tôi sẽ làm hai lần, em cứ đợi mà xem."
Tiêu Ái Nguyệt khẩn trương, "Em không có, em thật sự không có. Tình Tình, sau này em sẽ không tùy tiện đi Bắc Kinh tìm chị ấy nữa, được không? Ai nha, là em cảm thấy ngoại hình của chị ấy rất đẹp, nhưng chị ấy không phải là đồ nên ăn, em còn cảm thấy chị ấy đặc biệt...à... có tâm cơ, em không nói xấu người khác nhưng em cảm thấy như vậy, còn có tiểu Từ nữa, em chơi không lại họ nên làm gì muốn đi đâu nữa, thà tìm mấy cô em gái như Bì Lợi còn hơn, chị yên tâm đi."
"Bì Lợi?" Một chùm tinh quang lóe lên trong mắt Từ Phóng Tình, cô nhếch khóe môi, lên tiếng trêu tức, "Thời tiết lạnh rồi, cũng nên để Bì Lợi nghỉ việc."
"Ặc." Nghe đến đó, Tiêu Ái Nguyệt mới biết được đối phương đang cố ý đùa giỡn, cô cười nói, "Chắc chắn chị đã nhìn thấy lời thô tục phổ biến của tổng giám đốc này ở trên mạng."
"Đi gọi điện thoại đi." Từ Phóng Tình quay đầu, ánh mắt chậm rãi chuyển lên mặt của Tiêu Ái Nguyệt, ánh mắt thâm bất khả trắc, có nhìn lâu hơn cũng không hiểu, "Tôi không có hứng thú nghe lén."
Được thôi, Tiêu Ái Nguyệt quả thực cũng không muốn để người kia nghe được kế hoạch thu mua của mình và Tần Thất Tuyệt. Đổng sự Tần muốn cổ phần trong tay Quý Văn Việt, đúng lúc bây giờ đang có một cơ hội, cô cầm điện thoại sang phòng khác rồi trực tiếp gọi cho Tần Thất Tuyệt.
Tần Thất Tuyệt không nghe máy, lúc này Tiêu Ái Nguyệt mới ý thức được chênh lệch múi giờ, cô vừa mới nhìn thấy Quý Văn Việt tiếp điện thoại của Từ Phóng Tình nên suýt nữa quên mất chuyện này. Cô cầm điện thoại quay trở lại phòng khách, tiếp tục trêu chọc người nọ, "Em nghĩ thế nào thì tỉ lệ chị vượt quá giới hạn cũng tương đối lớn. Tình Tình, nếu chị ngoại tình, em sẽ lập tức..."
Từ Phóng Tình nhàn nhạt lên tiếng, giọng nói không có cảm xúc, "Lập tức thế nào?"
"Sẽ tha thứ cho chị." Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu nhìn đối phương, ánh mắt vừa cố chấp lại vừa kiên định, "Có thể làm gì được? Em yêu chị nên sẽ không trả thù, em biết chị sẽ không làm vậy, nhưng cũng phải nói cho chị biết bởi vì chỉ cần một lần đi quá giới hạn sẽ chia ta, cái chị yêu nhất định không phải là con người mà chính là lòng tự trọng của bản thân, tóm lại là em tin tưởng chị, Tình Tình."
Từ Phóng Tình tùy ý ồ một tiếng giống như không để bụng, cô hững hờ nói, "Đi thôi, đi ăn cơm."
Tuyết bên ngoài rơi càng lúc càng lớn, luật sư Lâm cũng cùng đi, bốn người chen lấn nhau trên con đường đầy tuyết, Tiểu Trương đeo kính râm cẩn thận theo sau lưng họ. Tuyết lớn nhẹ bay tựa như lông ngỗng khiến người ta khó di chuyển. Từ Phóng Tình nheo mắt lại chỉ huy Tiểu Trương về khách sạn lái xe tới, luật sư Lâm làm 'bóng đèn' mấy giây cũng không chịu nổi bèn lấy cớ đi toilet rồi cao chạy xa bay theo Tiểu Trương.
Còn lại một đôi vợ - vợ, Tiêu Ái Nguyệt mừng rỡ vì được tự tại nắm tay Từ Phóng Tình từng bước đi về phía trước, mỗi một bước đều để lại dấu chân, vừa ngây thơ lại có chút buồn cười. Cô quay đầu, vừa bước vừa đong đưa cánh tay của Từ Phóng Tình, cười tủm tỉm nói, "Tình Tình, chị nhìn xem, dấu chân của em sâu hơn của chị, thú vị thật đấy."
"Đó là bởi vì em mập hơn tôi." Từ Phóng Tình không quay đầu lại, mắt nhìn thẳng về phía trước, trên miệng nở ra nụ cười cổ quái nhưng vẫn không quên phỉ nhổ, "Địa Cầu gánh chịu trọng lượng của em rất vất vả nên mới phái tuyết lớn đến để giảm bớt gánh nặng."
Tiêu Ái Nguyệt cười hắc hắc, cô không tức giận mà chỉ chăm chú nhìn về phía trước, có một chiếc Ferrari kinh điển cũ kỹ đậu cách đó vài mét, trên mui xe đóng tuyết rất dày, hẳn là đã ngừng ở đó thật lâu. Dường như Từ Phóng Tình nhận ra chủ nhân của chiếc xe nên đã dẫn cô đi qua gõ vào cửa sổ xe, "Mở cửa sổ."
Cửa sổ xe không mở nhưng cửa sau lại mở, bóng dáng của Khang Thụy Lệ xuất hiện trong xe dọa Tiêu Ái Nguyệt kêu to một tiếng, cô phản xạ có điều kiện kéo Từ Phóng Tình ra sau lưng mình, sau đó hung hăng hỏi, "Bà muốn làm gì?"
Khang Thụy Lệ không còn hăng hái như xưa, cảm giác bà khá uể oải nhưng dáng vẻ vẫn làm người ta cảm thấy có chút sợ hãi, đau thương trong đáy mắt hiện rõ trong mắt người đối diện, "Lên xe đi, ta dẫn con đi gặp ba."
Từ Phóng Tình không khách khí trào phúng, "Khi còn sống vờ như chẳng thấy, chết rồi còn muốn diễn?"
"Con kết hôn nhưng lại không thông báo cho mẹ nuôi của mình, bây giờ ngay cả ba cũng không cần sao?" Khang Thụy Lệ trả lời, "Chẳng phải con luôn nói mình hiếu thuận sao? Công dưỡng dục cũng không cần thì nói vậy để làm gì. Từ Phóng Tình, con muốn biết ba của con đã chết như thế nào thì đi theo ta, chẳng lẽ con lo lắng ta sẽ giết con sao? Nếu ta muốn con chết thì con đã sớm chết bao nhiêu lần rồi, lên xe đi."
Từ Phóng Tình gục đầu xuống, hai mắt buồn bã nhìn chằm chằm nền tuyết, năm đó cũng có tuyết lớn đầy trời giống như bây giờ, thi thể của ba cô được đưa tới trước mặt cô từ lúc mới sáng sớm. Khang Thụy Lệ nói là bởi vì tai nạn xe. Khang Thụy Lệ nói là bởi vì cấp cứu chậm trễ. Khang Thụy Lệ nói là ba của cô đã chết rồi.
Nhiều nghi vấn như vậy, nhiều tuyệt vọng như vậy, nhiều thống khổ như vậy, tích lũy dần đến hôm nay vẫn không thể làm tiêu tan đi hận ý. Từ Phóng Tình nắm tay Tiêu Ái Nguyệt, giọng nói khẳng định, "Tôi muốn dẫn em ấy theo."
Hôm qua, một người ngẩng đầu ngàn loại khó, hôm nay, hai người dắt tay cùng tiến lùi.
Đây là thái độ của Từ Phóng Tình.
Tiêu Ái Nguyệt ở bên cạnh nhìn người nọ, không biết cô đã nhìn thấy vẻ mặt đó bao nhiêu lần rồi nhưng vẫn không thể không tán thưởng mỹ mạo và dũng khí của chị ấy. Cô không tin Khang Thụy Lệ mới lo lắng nói, "Tình Tình, chúng ta đợi Tiểu Trương đến rồi hẵng đi."
Từ Phóng Tình không đáp lời, Khang Thụy Lệ mất kiên nhẫn, lạnh nhạt nói, "Không cần đi nữa, nhìn con bị bó tay bó chân như vậy, Từ Dũng cũng không cần con gái giống như con. Lão Cao, lái xe đi, từ nay về sau, coi như con gái lớn của Khang Thụy Lệ đã chết rồi."
Tiêu Ái Nguyệt chưa từng thấy qua người phụ nữ nào không biết xấu hổ đến như vậy, cô lập tức cảm thấy phòng bị vốn có hóa thành hư vô, chỉ còn lại nỗi buồn cười hoang đường, "Con gái lớn? Khang Thụy Lệ, bà còn mặt mũi nói ra ba chữ này sao?"
"Ta làm sao?" Khang Thụy Lệ bị chọc cười, bà nhìn về phía Từ Phóng Tình thì bắt gặp gương mặt vui vẻ khiến bà càng thất vọng, càng đau lòng, không lựa lời nói, "Từ lúc ta nuôi dưỡng con cho đến lớn, con biết ta đã bỏ ra bao nhiêu công sức và tiền bạc không? Nếu không có ta thì con đã sớm bị người ta bán đi tiếp khách rồi. Làm người phải biết điều mới có thể dài lâu, ta bao nuôi con, con ngủ với ta, chuyện này vốn dĩ rất bình thường, bây giờ con lại đâm dao sau lưng ta, con nghĩ ta biến mất thì có thể tẩy sạch quá khứ của con sao? Con đừng si tâm vọng tưởng nữa, con rửa không sạch đâu, lần trước con ngủ cùng ta..."
"Chát", một cái tát thanh thúy vang lên, bàn tay Từ Phóng Tình đã vụt đến trên mặt của Khang Thụy Lệ, chưa đến nửa giây, bà ta đã lập tức rời khỏi chỗ ngồi, sau đó còn kéo cánh tay lơ lửng giữa không trung của Từ Phóng Tình rồi yên lặng đặt cô ở dưới thân.
Tiêu Ái Nguyệt nhanh chóng tung một cước đạp vào eo của Khang Thụy Lệ. Mặt bà ta lộ vẻ tàn nhẫn rồi đưa tay túm lấy tóc của cô, một tay khác định đánh vào bắp chân của cô liền được Từ Phóng Tình giải thoát. Hai tay Từ Phóng Tình nắm lấy một tay của bà ta để Tiêu Ái Nguyệt có thể tìm ra cơ hội ngồi lên đùi của Khang Thụy Lệ, sau đó bóp lấy yết hầu của bà ta. Khang Thụy Lệ tức giận nắm chặt tóc của Tiêu Ái Nguyệt, sắc mặt của hai người họ lập tức biến thành màu gan heo. Trong lúc nhất thời, ba người ở băng ghế sau tạo thành một tam giác quỷ, chú Cao mờ mịt ở phía trước cũng không biết rốt cuộc nên kéo ai ra đầu tiên.
Ba người phụ nữ đánh nhau ở đầu đường New York đúng thật là ngây thơ hết chỗ nói. Từ Phóng Tình tỉnh táo tương đối nhanh, cô cảm thấy tư thái quá khó coi, bèn hạ thấp giọng nói, "Tôi hô buông tay thì bà thả tóc Tiêu Ái Nguyệt ra rồi tôi sẽ thả tay bà ra, Tiêu Ái Nguyệt cũng sẽ không bóp cổ bà nữa. Một, hai, ba, buông tay."
Người trung gian không có hiệu quả nên hình tam giác vẫn sừng sững bất động. Tiêu Ái Nguyệt đau đến cắn nứt cả răng, "Bà muốn làm gì? Thả hay là không thả?"
Khang Thụy Lệ bị bóp cổ, nói không nên lời, chỉ có thể lườm người kia một cái. Từ Phóng Tình làm gương trước, cô chậm rãi giơ tay của mình lên, "Tiêu Ái Nguyệt, em thả ra trước, chúng ta trở về, không chấp nhặt với bà ta nữa, năm mươi tuổi rồi mà vẫn còn ấu trĩ như vậy."
Tuyết lớn nên không có ai mang giày cao gót, đánh nhau sẽ không đến nỗi bạo lực như thế. Khang Thụy Lệ chờ hai người kia buông lỏng tay, cuối cùng mới chịu buông tay, không cam lòng nói, "Ta đã cho con cơ hội rồi, lần sau sẽ đến phiên ta."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT