Trong phòng vang lên âm thanh dâm mỹ.

Sau một đêm kịch chiến, Từ Phóng Tình đã sớm tỉnh lại, cảm giác được thân thể của Tiêu Ái Nguyệt dính chặt từ phía sau lưng, trong lòng cô buồn phiền khó nói, lại mệt không muốn nhúc nhích. Người sau lưng bắt đầu hôn, càng ngày càng nhiều, sau đó nhẹ nhàng liếm láp bên mặt cô.

"Tiêu Ái Nguyệt." Giọng nói khàn khàn vừa phát ra giống như không phải của mình! Từ Phóng Tình chỉ cảm thấy tứ chi mỏi mệt, dưới bụng đau buốt dị thường, cũng không phải lần đầu tiên 'làm chuyện yêu' nên cô đương nhiên biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, chẳng những biết mà còn nhớ tương đối rõ ràng. Cô từ từ nhắm hai mắt lại, giọng nói uy nghiêm, "Không cho phép cử động."

Tiêu Ái Nguyệt vẫn chưa thỏa mãn, cô ngẩng đầu cọ mũi vào cổ người yêu, làm nũng nói, "Tình Tình, sáng nay chị muốn ăn gì? Em đi mua cho chị được không? Em đi xong rồi lát nữa chị hẵng tắm"

Từ Phóng Tình nổi giận, bị người kia đòi hỏi vô độ cả đêm nhưng đối phương lại không chịu đi tắm, nhất định phải kề cận khiến cô sinh khí mới chịu, biết rõ là cô sẽ tức giận mà vẫn bẩn thỉu nằm trên giường làm gì? Từ Phóng Tình có bệnh thích sạch sẽ, ngửi được mùi vị kỳ quái mới nổi giận mắng Tiêu Ái Nguyệt một trận, "Tiêu Ái Nguyệt, em đừng có để thân thể dơ bẩn đó hôn tôi, vừa sáng sớm còn nằm ở đây làm gì? Em cần tôi giúp em tắm rửa sao? Em là con nít à? Nhất định phải để tôi chỉ dạy mới chịu làm? Cục cưng Tiêu, em có cần bú sữa mẹ không? Em có cần tôi thay tã không? Bây giờ ra khỏi giường rồi tìm người đổi chăn mền ngay cho tôi, còn nữa, chuẩn bị quần áo và khăn quàng cổ cho tôi."

Liên tiếp chỉ trích không kịp thở, Tiêu Ái Nguyệt kinh ngạc nghe, chất giọng khàn khàn trách cứ của Từ Phóng Tình không còn lạnh lùng như ngày xưa, càng giống như đang hờn dỗi, điều này khiến cô bất giác liên tưởng đến người phụ nữ đầy mê hoặc tối hôm qua, cô đâu còn quan tâm gì nhiều nữa nên bèn ôm chặt lấy Từ Phóng Tình, sau đó cắn một cái vào đầu lưỡi trơn mềm, "Được, được, được."

Được ba cái liên tiếp như đang lấy lòng, Từ Phóng Tình đương nhiên nhìn ra người kia chột dạ, cô nở nụ cười gằn, "Tiêu Ái Nguyệt, em dám làm nhưng lại không dám nhận?"

Tiêu Ái Nguyệt lắc chân một cái suýt té nhào xuống giường, cô thật sự bị Từ Phóng Tình làm cho giật nảy mình, cô phát hiện tối qua đã bị thủ đoạn nhỏ của ai đó dụ dỗ nên mới quay lưng đi rồi sâu kín nói, "Nhưng em chỉ lấy gậy ông đập lưng ông (*) thôi, chị cũng từng ăn hiếp em như thế mà?"

(*) Kỳ nhân chi đạo: xuất phát từ câu "Dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trị kỳ nhân chi thân" nghĩa là dùng phương pháp của người để trị lại người đó, gần nghĩa với câu "Gậy ông đập lưng ông" của Việt Nam mình.

Từ Phóng Tình sửng sốt không quá ba giây, như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt lập tức đỏ lên, nhưng ánh mắt vẫn thâm thúy nhìn chòng chọc vào mặt Tiêu Ái Nguyệt, hận không thể dùng ánh mắt giết chết cô, "Tiêu Ái Nguyệt, em nhất định phải chết!"

Chuyện trên giường thì để giải quyết ở trên giường, Tiêu Ái Nguyệt có lời muốn nói, "Ui ui, chị không biết là chị rất thích sao, còn quấn lấy em... không buông..."

Thanh âm càng ngày càng nhỏ, mặt Từ Phóng Tình đã bớt đỏ nhưng lại trở nên lạnh lẽo đến dọa người. Tiêu Ái Nguyệt lén nhìn đối phương rồi nói không được nữa, cô ôm điện thoại chạy vào phòng tắm, "A, em tắm trước."

Điện thoại không có pin, lúc tắm rửa xong ra sạc pin thì Từ Phóng Tình đã sớm đi tắm ở một căn phòng khác, ngay cả cửa phòng cũng khóa chặt, chắc là sẽ không tức giận đó chứ? Tiêu Ái Nguyệt thay một bộ quần áo sạch, sau đó ngồi trên sofa xem lại video ngắn lúc tối, chỉ ghi được mấy câu, quá thất vọng rồi. Tiêu Ái Nguyệt để điện thoại di động xuống, cảm giác vô cùng tiếc nuối.

Nếu có thể để Từ Phóng Tình thấy được bộ dạng của mình tối qua thì có cái để chơi rồi.

Lúc ăn điểm tâm, lần đầu tiên Từ Phóng Tình quàng chiếc khăn lông xù màu xám khiến mặt càng nhỏ hơn. Cô uống xong một ly cà phê đã khôi phục được trạng thái điềm tĩnh khi xưa. Luật sư Lâm đụng trúng hai cô lúc đang dùng cơm liền chào hỏi một tiếng, cổ họng Từ Phóng Tình đang bất ổn nên cô không muốn đáp lời, chỉ gật đầu ra hiệu.

"Từ từ ăn nhé." Luật sư Lâm bưng điểm tâm rời đi, Tiêu Ái Nguyệt chậm rãi cắn quả táo, nhỏ giọng hỏi, "Tình Tình, chị có về nước với em không?"

Tiêu Ái Nguyệt bỏ hết việc để chạy đến Mỹ tìm người yêu chưa được hai ngày thì kế hoạch của cô và Từ Giang Hoan đã bị lửa sém tới lông mày, tối mai cô phải bay về nhưng lại không nỡ bỏ lại cô dâu xinh như hoa, cô lưu luyến nói, "Trình tự tư pháp ở Mỹ không nhanh lắm đâu, chị có muốn về nước trước không?"

"Hai ngày nữa tôi sẽ về." Từ Phóng Tình thấp giọng trả lời, "Bên này không thuộc khu vực quản lý nên cần rất nhiều chứng cứ, có chút phiền phức."

Tiêu Ái Nguyệt không phải nhân sĩ chuyên nghiệp nên không hiểu mấy vụ trình tự này, cô ngoan ngoãn gật đầu, "Vậy được rồi, chị ở lại đây phải biết tự chăm sóc tốt cho bản thân đó."

Có khả năng Từ Phóng Tình đã nghĩ đến vài chuyện nên mới kỳ lạ nhìn người nọ một cái, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi có rất nhiều người ở Thượng Hải, tôi đề nghị em, nếu có muốn trêu hoa ghẹo nguyệt thì đừng có tìm người bên cạnh."

"Ọc" một ngụm sữa phun ra ngoài, Tiêu Ái Nguyệt thấp thỏm lo âu chùi miệng, cà lăm nói, "Em nào có, em nào dám hái hoa ngắt cỏ?"

Có chút cảm giác có tật giật mình, Từ Phóng Tình cười lạnh, "Em tốt nhất là không có."

Bữa sáng vừa hết thì vệ sĩ đã vội vàng chạy vào thì thầm bên tai Từ Phóng Tình, cô gật gật đầu, nhẹ giọng trả lời, "Tôi biết rồi, không cần để ý đến bà ta."

"Sao vậy?" Chờ Tiểu Trương vừa đi, Tiêu Ái Nguyệt tò mò hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"

"Khang Thụy Lệ đến rồi."

"Hả?" Tiêu Ái Nguyệt lấy làm kinh hãi, "Sao lại thế? Mấy ngày trước, bà ấy vẫn còn ở Thượng Hải mà."

Từ Phóng Tình không nói chuyện, trong mắt có sự đề phòng quen thuộc.

Khang Thụy Lệ vừa xuống máy bay, bà không có biệt thự ở New York nên mới chạy đến khách sạn này để thuê phòng, luật sư Lâm cũng chưa gặp được bà ta, nghe Tiêu Ái Nguyệt vừa nói như vậy, cũng có chút không yên lòng, "Bây giờ bên Trung Quốc đang điều tra bà ta, chúng ta tố cáo ở đây đã giúp bà ta tìm được lý do để trốn về, sớm biết như thế thì tôi đã dời ngày tái khởi tố thêm vài ngày nữa."

Nghe cô phân tích hai điểm lợi và hại, Tiêu Ái Nguyệt run sợ, "Ai cũng không ngờ được mà."

Từ Phóng Tình tìm stylist đến làm tóc, hôm nay có một buổi họp báo, lúc đầu cô đã sớm chuẩn bị xong quần áo, kết quả lại bị Tiêu Ái Nguyệt bày trò lưu lại dấu hôn ở khắp người thì làm sao dám gặp ai?

Cô thợ trang điểm này là người Mỹ, cô ta đã chuẩn bị hai bộ âu phục màu đen rất trang trọng, cộng với style make up nhạt tôn lên sự trầm ổn, sạch sẽ. Tiêu Ái Nguyệt xem bản phát biểu nháp của buổi họp báo, cô lơ đãng ngẩng đầu liền phát hiện Từ Phóng Tình đang vừa uống nước vừa oán giận trừng mắt nhìn cô.

Tiêu Ái Nguyệt ngây ngốc nghĩ đến khắp người của Từ Phóng Tình bị mình trồng 'ô mai' liền có chút ngượng ngùng, "Hay là em đi mua thêm cho chị hai chai nước đường nha?"

Từ Phóng Tình đau họng nhưng may vẫn còn có Micro, cô quay đầu qua bàn giao vài câu với luật sư Lâm, bản nháp cũng không thèm nhìn, sau đó lệnh cho Tiểu Trương lái xe đến cổng khách sạn đợi.

Luật sư Lâm còn khẩn trương hơn cả cô, trên đường đi cứ liên tục chỉnh lý quần áo, "Phóng viên được mời lần này đều là công ty truyền thông rất có sức ảnh hưởng trong nước, bên Mỹ cũng có mấy người nhưng không nhiều, chúng ta chủ yếu đưa tin về nước nhà, đề cương câu hỏi đều đã in ra và phát cho bọn phóng viên rồi, chỉ cần cô nhớ đáp án thì mọi chuyện sẽ không có vấn đề gì."

"Ừm." Từ Phóng Tình nhàn nhạt trả lời, cô bắt chéo hai chân ngồi ở hàng ghế sau xe, thần sắc hơi ngưng trọng, "Chị không cần lo lắng cho tôi đâu."

"Tôi không lo lắng, ngược lại còn rất chờ mong." Luật sư Lâm nói.

Tiêu Ái Nguyệt biết Từ Phóng Tình cũng khẩn trương liền nắm chặt tay chị ấy rồi lo lắng bóp một lúc. Từ Phóng Tình không thể không quay đầu nhìn lại, sau đó mím môi, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi dẫn em đi xem trò hay."

Cả đám người tập trung trong hội trường, các phóng viên hầu như đều đã đến đông đủ. Tiểu Trương dẫn theo Tiêu Ái Nguyệt xâm nhập vào một đám phóng viên đang cầm laptop, cô không đi cùng với Từ Phóng Tình về phía sau sân khấu để chuẩn bị.

Ánh đèn sáng rõ, có người lên sân khấu thử microphone, có thể là do đèn đuốc quá sáng nên bên dưới hoàn toàn yên tĩnh, ngẫu nhiên có mấy người chụm đầu ghé tai nói chuyện nhưng sau đó cũng nhanh chóng bình ổn lại.

Bỗng nhiên đám người lập tức trở nên huyên náo, Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu nhìn lại liền trông thấy Từ Phóng Tình đang ưu nhã bước vào sân, dáng vẻ thong dong, bình tĩnh nhận lấy ánh mắt khác biệt của mọi người, sau đó trấn định ngồi vào sân khấu, nào còn tâm tình khẩn trương giống lúc nãy nữa.

Nhưng có thể là do cổ họng có vấn đề nên luật sư Lâm đã thay cô phát biểu, nội dung tổng thể giống với bản thảo mà Tiêu Ái Nguyệt vừa mới nhìn thấy, biểu hiện không quá nổi bật, thái độ trung lập, rõ ràng đã chuẩn bị rất kỹ cho buổi họp báo hôm nay. Nội dung bao quát về nguyên nhân khởi tố của Từ Phóng Tình, còn có thời gian từ nhiệm của các quỹ ngân sách ở nhiều công ty.

Trong lúc cô đang nói chuyện thì có vài nhân viên đi phát quà tặng, Tiêu Ái Nguyệt cũng lấy được một hộp, mở ra xem là một chai nước hoa Chanel, giá cả không hề rẻ, các phóng viên cầm quà trong tay rồi nhìn nhau cười một tiếng, ánh mắt như đã hiểu rõ tấm lòng của đối phương.

Kỳ thật là lúc đi ngang qua sân khấu, bản thảo và vật dụng dùng để tuyên truyền đã phát hết cho họ, chỉ chờ họ truyền tin đi vào hôm sau nữa thôi là mọi chuyện sẽ kết thúc hoàn mỹ.

Đến phiên phóng viên đặt câu hỏi, đương nhiên cũng chẳng có ai gây khó xử, họ căn cứ vào bản thảo như học thuộc lòng rồi bắt đầu đặt câu hỏi. Từ Phóng Tình giỏi về khống chế bầu không khí tại hiện trường, cô trả lời không nhiều nhưng tinh chuẩn, linh hoạt, liên tiếp giải quyết ba câu hỏi, thoắt cái đã sắp kết thúc nhưng vẫn không có câu nào gây khó khăn trắc trở. Tiêu Ái Nguyệt thầm thở phào một hơi, lúc luật sư Lâm đang chuẩn bị cất văn kiện thì đột nhiên có một người Ấn Độ tóc xoăn đứng lên.

Miệng lại phun ra tiếng Trung Quốc.

"Xin hỏi Từ tiểu thư, cô khởi tố Khang nữ sĩ, nguyên nhân thật sự chỉ là bởi vì bạo lực gia đình? Theo tôi được biết, cô là người Trung Quốc, ở quốc gia của các cô thì bạo lực gia đình thuộc về án dân sự có đúng không?"

Luật sư Lâm sửng sốt, lập tức bắt lấy micro trả lời thay, "Đương nhiên rồi, trên thực tế, chúng tôi không cho rằng đây chỉ là một án kiện đơn giản về hành vi bạo lực gia đình, đây là tội bạo lực có tính hình pháp, vả lại Từ tiểu thư của chúng tôi và Khang nữ sĩ đều là quốc tịch Mỹ."

Nhận được đáp án nhưng người kia vẫn không hài lòng mà còn hung hăng càn quấy truy vấn, "Theo tôi được biết thì trong quá khứ, cô đã từng khởi tố Khang nữ sĩ, hơn nữa là lấy danh nghĩa xâm hại tình dục, cho nên tôi muốn biết lần này cô có chứng cứ nào để khởi tố bà ấy không? Tôi muốn hỏi cô, quan hệ giữa cô và bà Khang là mẹ nuôi và con nuôi nhưng bà ấy đã phát sinh hành vi quan hệ tình dục với cô là thật sao? Xin Từ tiểu thư tự mình trả lời, công ty của chúng tôi đã cố ý phái một phóng viên rành tiếng Trung tới rồi, cũng không phải là vì nước hoa của cô."

Cảm giác được thân thể của Từ Phóng Tình bỗng nhiên cứng ngắc, đám người chung quanh hưng phấn vây xem rồi buông lời nghị luận, ngược lại làm cô nhanh chóng bình tĩnh, thái độ điềm tĩnh, hoàn mỹ che giấu tốt bản thân và nội tâm khinh thường của mình. Từ Phóng Tình mỉm cười, cô nhận lấy micro từ luật sư Lâm, đôi mắt tĩnh mịch, hững hờ đảo qua mỗi người đang ngồi ở dưới, vừa lễ phép lại không làm mất đi ranh giới cuối cùng, "Tôi và mẹ nuôi đã biết nhau gần ba mươi năm, xin hỏi lại vị tiên sinh vừa mới đặt câu hỏi đã bao nhiêu tuổi rồi? Hay là công ty của các anh có thể trực tiếp phái một người biết nói tiếng Anh đến không? À, tôi phải hỏi lại anh chứ, how old are you?"

"Ha ha ha ha."

Phía dưới vang lên tiếng cười, ngay cả Tiểu Trương mặt đơ cũng giật giật khóe miệng. Người Ấn Độ kia không đổi sắc mặt, bình thản trả lời, "Từ tiểu thư, tôi năm nay 24 tuổi."

"Good!" Từ Phóng Tình vỗ tay, cô trợn to đôi mắt vô cảm mang theo đầy hồi ức, bao phủ sắc thái hoài niệm, "24 là lứa tuổi vô cùng tươi đẹp, nếu kết hôn sớm thì có anh khả năng sẽ trở thành ba. Khang nữ sĩ cũng giống như anh, bà ta thu dưỡng tôi vào năm 24 tuổi, đang độ 'hoa văn tuế nguyệt' lại phải nuôi hai đứa bé, lúc nào cũng đi sớm về khuya, trong trí nhớ của tôi, bà ta chưa từng nghỉ ngơi. Nếu các vị đang ngồi ở đây có chút hiểu biết, ắt có lẽ sẽ rõ con đường làm giàu của bà ta có bao nhiêu khó khăn. Tiên sinh, anh đừng giơ tay nữa, tôi sẽ trả lời vấn đề của anh. Lúc nãy không có thời gian nên không thể giải thích cho anh biết cố sự của những câu thành ngữ bác đại tinh thâm ở Trung Quốc, tôi đề nghị anh nên trở về đọc lại thần thoại của người Ấn Độ đi thì hơn. Được rồi, nếu anh nghe hiểu thì xin vui lòng để tay xuống và quay trở lại chuyện chính, như mọi người đều biết, mẹ nuôi của tôi là một người phụ nữ mạnh mẽ ở Phố Wall và cũng là cô giáo nhân sinh của tôi, trên tinh thần đó, bà ta chưa từng để tôi thiếu thốn bất kỳ thứ gì. Trên con đường khó khăn ở dị quốc, một người phụ nữ đã dành ra mấy chục năm để sáng chế ra một đế quốc đầy kiêu hãnh, điều đó cũng góp phần làm cho quốc gia này chính thức dung nạp chúng tôi. Bà ta đã từng là thần tượng của tôi, bà ta yêu tôi, cưng chiều tôi và tôi cũng vậy, nhưng ai rồi cũng sẽ từ từ lớn lên, ngăn cách tình thân cũng dần tăng lên, giữa chúng tôi nảy sinh mâu thuẫn theo từng giai đoạn, tôi thừa nhận đã từng xảy ra một việc sai lầm, mãi đến sau này cũng không có cách nào cứu vãn. Song phương đều có vấn đề, mẹ nuôi của tôi đã dùng hành động cực đoan nhất để đối đãi với tôi, đó là bạo lực. Tôi rất tiếc vì phải dùng đến pháp luật để kết thúc, nhưng điều khiến tôi càng khổ sở hơn chính là những người chứng kiến đều hiểu lầm mối quan hệ của chúng tôi giống như anh, bởi vì bà ta là mẹ của tôi, là người đã xâm hại tình dục với đứa con gái mà mình đã nuôi dưỡng hơn ba mươi năm, là một việc không bằng cầm thú, mẹ nuôi của tôi là người như thế nào? Như vậy, rốt cuộc chúng tôi có nên tin tưởng vào xã hội này nữa hay không? Một thương nhân tài ba lại làm ra chuyện xấu xa ti tiện nhất, có ai nhảy ra ngăn trở không? Với tư cách là công dân yêu nước Mỹ, anh có thể nói cho tôi biết là chúng tôi nên tin tưởng chính phủ hay là nên tin tưởng tin tức của bên anh? Tôi mở buổi họp báo này cũng không phải để làm sáng tỏ bất cứ chuyện xấu xa nào. Tôi cảm thấy bản thân rất bi thương, bà ta là mẹ của tôi, bà ta đã phạm sai lầm, phận làm con gái cũng phải có trách nhiệm. Tôi khởi tố bà ta đồng nghĩa với việc sau này tôi sẽ không còn có thể bước đi trên con đường của bà ta nữa. Tôi cũng sẽ có gia đình của riêng mình, bà ta rồi cũng có cuộc sống của bản thân, nhưng các anh đã tự ý công kích thì tôi sẽ trả lại. Hôm nay, ở chỗ này, tôi chính thức tuyên bố, từ nay về sau, giữa Từ Phóng Tình tôi và Khang Thụy Lệ không còn bất kỳ gút mắc nào về kinh tế hay tình cảm nữa. Tôi đơn phương tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với bà ta, về phần toà án phán quyết thế nào thì hy vọng các anh để ý kỹ hơn, cám ơn mọi người đã có mặt ngày hôm nay."

Từ Phóng Tình đứng dậy đẩy ghế ra như đã bị đè nén rất lâu, cô phất tay cởi bớt cúc áo trên sơ mi màu lam rồi thoải mái bước đi, để lại đồng chí Ấn Độ á khẩu cùng một đám truyền thông.

Trái tim của Tiêu Ái Nguyệt chợt cao chợt thấp, cô vì Từ Phóng Tình lau một vệt mồ hôi, tấm lưng đều ướt đẫm hệt như mới đánh xong một trận đại chiến.

May mắn, cuối cùng đã thắng.

Tiêu Ái Nguyệt quay đầu nhìn quanh cổng như có điều suy nghĩ nhưng chỉ thấy được một gã đàn ông đang đứng hút thuốc ở đó nên mới hỏi, "Gì thế kia?"

"Hình như Khang nữ sĩ đã đứng đợi bên ngoài rất lâu." Tiểu Trương quay đầu nhìn cô, "Tôi lo lắng sẽ làm ảnh hưởng đến hiện trường nên không kịp thông báo cho tổng giám đốc Từ biết."

"Nguy rồi." Tiêu Ái Nguyệt biến sắc, "Bà ra sẽ không đi ra hậu trường tìm Tình Tình gây chuyện đó chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play