Hoa Xướng Vãn đi từ phòng ra đến trong viện, thứ nhìn thấy rõ nhất chính là vườn rau nhỏ kia. Từng dãy trồng rau quả khác nhau, bên cạnh vườn rau còn có rào chắn nuôi mấy con gà, đang kêu tục tác, nhìn rất có sức sống.
Hoa Xướng Vãn đánh giá một phen rồi mới đi ra ngoài. Đập vào mắt chính là một mảnh phong cảnh điền viên, bởi vì là ở bên cạnh thôn nên cảnh sắc càng thêm bao la, khiến Hoa Xướng Vãn không khỏi nghĩ đến hai câu thơ điền viên từ. Một câu là lục thụ thôn biên hợp, thanh sơn quách ngoại tà; hay cũng có thể là câu: nhất thủy hộ điền tương lục nhiễu, lưỡng sơn bài thát tống thanh lai.
Nhìn cảnh sắc như vậy, tâm trạng Hoa Xướng Vãn cũng trở nên yên tĩnh lại trống trải. Hít một hơi thật sâu, cảm giác vô cùng tươi mát, cả người đều lên tinh thần hơn một chút.
"Xướng Vãn muội muội, sáng sớm đã dậy rồi, ngủ có ngon giấc không?" Trong phòng bên cạnh có một nam nhân chạy ra, nhìn Hoa Xướng Vãn, giọng nói có chút lấy lòng chào hỏi.
Hoa Xướng Vãn theo tiếng nhìn lại, thấy rõ người đến, ánh mắt tĩnh mịch liền lóe lên một cái, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Tôn phu lang, đã rớt xuống sông rồi thì nên nghỉ ngơi cho tốt mới đúng, sao sáng sớm đã như người bình thường đi ra ngoài vậy, đúng là không để ý gì đến thân thể của mình mà."
Lời này của Hoa Xướng Vãn chợt nghe xong giống như là quan tâm đối phương, nhưng chỉ cần nghiêm túc suy nghĩ một chút thì sẽ cảm thấy, ý vị châm chọc bên trong lời nói này lại có chút rõ ràng.
Tôn phu lang, tên là Bạch Ân Tứ, cũng chính là tên hàng xóm vu hãm Hứa Nam Nghị đẩy hắn xuống sông, đồng thời cũng là ca ca vị hôn phu trên danh nghĩa của Hoa Xướng Vã. Một người tướng mạo bình thường, lòng dạ lại hơi hẹp hòi, còn rất là tâm cơ.
Bạch Ân Tứ cũng không phải đồ ngốc, nghe lời này thì liền cảm thấy hơi quái lạ, nhưng nhìn thần sắc bình thản của Hoa Xướng Vãn thì lại cảm thấy có thể là mình cả nghĩ quá rồi. Nhưng đại khái là vì có tật giật mình, mà Bạch Ân Tứ liền thay đổi ngữ khí, trở nên hơi yếu đuối, "Khụ khụ, kỳ thật cũng không có việc gì, làm phiền Xướng Vãn muội muội lo lắng rồi. Chỉ là tên Hứa Nam Nghị kia rắp tâm không tốt, muội muội phải thật đề phòng hắn."
Nghe đối phương mở miệng một tiếng muội muội hai tiếng muội muội, Hoa Xướng Vãn đã cảm thấy toàn thân không thoải mái, ánh mắt lạnh lùng nhìn Bạch Ân Tứ. Nhìn đến mức Bạch Ân Tứ toàn thân cứng đờ, xấu hổ ngậm miệng lại, cười gượng cho qua, cuối cùng không nói được nữa.
"Nam Nghị là tốt hay là xấu thì tóm lại vẫn là người của ta, nếu Tôn phu lang không thích thì nên cách hắn xa một chút mới đúng, đỡ phải ngày sau lại phải chịu tổn thương, vậy cũng không tốt lắm." Lời này của Hoa Xướng Vãn rõ ràng mang theo ý cảnh cáo, mặc dù nàng mới đến, chỉ là vừa mới gặp Hứa Nam Nghị mà thôi. Nhưng mà cái tính bao che khuyết điểm của nàng cũng lập tức được áp dụng lên người Hứa Nam Nghị rồi.
Vẻ mặt Bạch Ân Tứ cực kì kinh ngạc, không thể tin nhìn Hoa Xướng Vãn, tựa như là đang không nhận ra đây là người nào. Bởi vì hắn cũng không thể tưởng tượng, vì sao chỉ là một đêm không gặp mà thái độ của Hoa Xướng Vãn đối với hắn lại xảy ra biến hóa to lớn như vậy!
Trước kia, Hoa Xướng Vãn đối với hắn chỉ là có chút hòa ái, mặc dù bên trong ánh mắt thỉnh thoảng sẽ không che giấu khinh miệt, nhưng bởi vì đệ đệ Bạch Ân Nghi mà nàng vẫn luôn rất quan tâm hắn. Dù cho biết rõ hắn trêu đùa hay là nói xấu Hứa Nam Nghị thì cũng vẫn đứng ở phía hắn, chưa từng có nhắc đến cái gì nặng nề, nhưng thái độ bây giờ hiển nhiên không còn hữu hảo như vậy!
"Xướng Vãn muội muội, muội, cái này. . ." Bạch Ân Tứ bị Hoa Xướng Vãn dọa cho không dám nói chuyện, một bên lắp ba lắp nói, một bên len lén nhìn Hoa Xướng Vãn.
"Ngươi vẫn chưa rõ sao? Ta đang cảnh cáo ngươi, bảo ngươi cách Hứa Nam Nghị xa một chút, chớ có trêu chọc hắn nữa. Nếu không cũng đừng trách ta không khách khí." Hoa Xướng Vãn cực kì ngay thẳng giải thích một câu, không cho Bạch Ân Tứ chút đường lui nào. Hai huynh đệ Bạch gia này quả nhiên đều không phải là người tốt, nàng vừa nhìn đã cảm thấy không vừa mắt.
Sắc mặt Bạch Ân Tứ chợt đỏ chợt trắng, trong cơn thẹn quá hoá giận tựa hồ còn muốn lớn tiếng phản bác, nhưng lời đến khóe miệng thì lại trở nên hữu khí vô lực, đáng lẽ là uy hiếp lại nói ra vô cùng yếu đuối: "Ngươi, ngươi vì nam nhân kia mà dám nói chuyện với ta như vậy, chẳng lẽ ngươi không thèm để ý đến đệ đệ ta sao? Nó mà biết ngươi che chở cho nam nhân khác, nhất định sẽ rất thương tâm!"
(App truyện TYT)"Ngươi xác định hắn sẽ thương tâm?" Hoa Xướng Vãn dùng một ngữ khí như đã hiểu rõ hỏi ngược lại. Trong trí nhớ của nàng thì vị hôn phu trên danh nghĩa của nàng cũng không quan tâm nàng là bao, nói thẳng ra hắn còn khinh thị thậm chí là chán ghét nàng mới đúng. Mà sự thật này gần như người của toàn thôn đều biết, có lẽ cũng chỉ có nguyên chủ nhân thân thể này là cái kẻ ngu, còn tưởng rằng người kia yêu thích mình, ngốc ngốc để người kia ở trong lòng, thật là ngu xuẩn buồn cười.
Nhưng mà trên thực tế cũng không thể oán đối phương vì sao lại chướng mắt Hoa Xướng Vãn. Nếu phân tích từ góc độ người đứng xem thì Hoa Xướng Vãn ngoại trừ có một tướng mạo ổn thì cái tính cách hết ăn lại nằm, tính khí nóng nảy này tuyệt đối không phải là người tốt. Mà Bạch Ân Nghi mặc dù là một nam tử, tuổi tác mới mười bốn tuổi, nhưng lại là một thư sinh thiên phú, hơn nữa còn là một thư sinh rất dốc lòng cố gắng, bởi vì hắn là tự học thành tài.
Đại nhã vương triều tuy nói là nữ tôn nam ti, nhưng yêu cầu với nam tử lại không quá hà khắc, bất luận là vào triều làm quan, hay là đọc sách viết chữ, nam tử cũng đều có thể làm. Chỉ là với nữ tử mà nói thì hơi khó khăn và thưa thớt một chút thôi, còn ở trong dân chúng thì nam tử có thể đọc sách viết chữ cũng rất ít.
Nhưng Bạch gia rất nghèo, Bạch Ân Nghi lại là một nam hài, làm gì có có tiền để cho hắn đọc sách. Thế nhưng vào thời điểm hắn chỉ có năm sáu tuổi, hắn đã có thể hiểu được sách ở Đường Môn sau một lần nghe lén phu tử học, hơn nữa hắn còn có thiên tư thông minh, học cực nhanh, tuổi còn nhỏ đã học được rất nhiều thi từ, lớn lên một chút thì còn đến thư viện làm giúp nhiều chuyện, một bên cố gắng tìm cơ hội học tập.
Mà phu tử thư viện vừa hay cũng là một vị nữ tử xuất thân nghèo khó, nhìn Bạch Ân Nghi khổ sở, hơn nữa lại rất có thiên tư thì cảm thấy cảm động, liền thu hắn làm đệ tử, một đường giáo dưỡng đến giờ. Bạch Ân Nghi năm nay mười bốn tuổi, đã dự thi năm nay, không lâu nữa sẽ bắt đầu thi. Nếu như có thể thông qua thì liền có khả năng trở thành tú tài trẻ tuổi nhất Nam Sơn thôn, có thể nói là tiền đồ vô lượng, đối với vị hôn thê như Hoa Xướng Vãn đương nhiên cũng sẽ có sự chê bai.
Hoa Xướng Vãn nghĩ, nếu như đối phương không phải băn khoăn về thanh danh và tiền tài thì có lẽ đã sớm giải trừ hôn ước với nàng. Nhưng mà cho dù là không giải trừ thì hai người bọn họ cũng không có kết quả gì tốt, mặc dù nàng còn chưa gặp thiếu niên kia, thế nhưng tâm tư thiếu niên kia nàng vẫn có thể suy đoán ra một chút. Nếu như thiếu niên kia thật sự trúng tú tài, hoặc là leo lên vị trí cao hơn thì có lẽ đó cũng chính là lúc hôn ước này bị giải trừ, mặc dù thời đại này gọi là nữ tôn nam ti thì quyền lực cũng không phân giới tính. App TYT tytnovel.com
"Ngươi, tại sao ngươi lại nói như vậy, trong lòng đệ đệ đương nhiên là để ý đến ngươi, chỉ là, bên cạnh ngươi có thêm một nam nhân khác, nếu để cho đệ đệ biết, nó nhất định sẽ tức giận. Ngươi cũng biết đấy, nó hiện tại đang bận chuẩn bị thi viện, quá bận rộn nên mới không có thời gian tới tìm ngươi, ngươi cũng không thể hiểu lầm nó." Trong lòng Bạch Ân Tứ kỳ thật cũng có một chút đắn đo, hắn một bên cực lực lấy lòng Hoa Xướng Vãn, bởi vì nghĩ đến Hoa gia có chút giàu có, có thể chiếu cố mình và đệ đệ, đệ đệ mặc dù tham gia học vấn, nhưng học tập và khảo thí cũng rất cần tiền tài. Chỉ có lấy lòng Hoa gia, để Hoa gia lấy tiền cung cấp cho đệ đệ đọc sách, đệ đệ mới có thể kiên trì, hắn cũng có thể được nhờ theo đệ đệ.
Nhưng ở một phương diện khác, Bạch Ân Tứ cũng đang suy nghĩ xem tương lai nên làm như thế nào để thoát khỏi Hoa gia, thoát khỏi Hoa Xướng Vãn. Đừng có nói là đệ đệ chướng mắt Hoa Xướng Vãn, chính hắn cũng chướng mắt Hoa Xướng Vãn, cái thứ hết ăn lại nằm, tùy tiện lừa gạt một chút là xong, lại còn muốn cưới đệ đệ của hắn, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Sao đệ đệ lại phải gả cho nàng ta, đây tuyệt đối là chuyện không thể!
"Có phải hiểu lầm hay không lòng dạ ngươi cũng biết rõ, ngươi đi nói cho hắn biết, chuyện hôn ước, hết hiệu lực cũng được, về sau hắn không còn bất kỳ quan hệ gì với ta. Ngươi đừng có mà nhàn rỗi không chuyện gì lại đi kiếm chuyện, nếu không ta sẽ thật sự không khách khí đâu." Hoa Xướng Vãn không muốn ở lại chỗ này lãng phí nước bọt, ở hiện đại đã thấy nhiều phu thê ly hôn, bây giờ nàng càng không thèm đến tên vị hôn phu trên danh nghĩa này.
Đó gọi là một tờ hôn ước, hết hiệu lực sẽ không còn giá trị. Mặc dù nàng làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nam nhân kia, nhưng vẫn tốt hơn so với lúc nam nhân kia tương lai công thành danh toại rồi kiếm cớ tới giải trừ hôn ước, nếu như thật sự đến lúc đó thì người bị phiền toái lại biến thành nàng rồi.
Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương, tính tình Hoa Xướng Vãn cực kì quả quyết, càng thậm chí hơn là có chút tàn nhẫn, thời điểm nên hạ thủ cũng tuyệt đối không do dự, huống chi đối tượng hạ thủ còn là một tên nam nhân tự cao tự đại lại xem thường nàng, lại còn muốn lợi dụng nàng. Cái tên Bạch Ân Nghi kia nếu không muốn ở cùng nàng thì nàng cần gì phải duy trì mối quan hệ này, đối với song phương cũng là một phiền toái. Sớm buông tay, để người kia đi tìm người tốt hơn là được rồi.
App TYT & Cirad team