Hai người cầm bao lớn bao nhỏ vừa mới vào phòng, Hoa Xướng Vãn liền bắt đầu lục tìm bên trong đống đồ vật kia, cuối cùng tìm ra một cái gói nhỏ, bên trong đựng mấy món đặc biệt mua cho Hứa Nam Nghị, đẩy lên trước mặt Hứa Nam Nghị, nói: "Cho ngươi, thử xem có phù hợp không?"
Quần áo có hai bộ, đều là đồ theo mua. Hiện tại là mùa thu, thời tiết đã hơi lạnh, cho nên quần áo cũng dày hơn một chút, chất vải cũng rất tốt. Từ trong ra ngoài có hai bộ, chỉnh tề bày ra trước mặt Hứa Nam Nghị, làm Hứa Nam Nghị lại bắt đầu ngẩn người.
"Lại đang nghĩ cái gì à? Lúc nào cũng ngẩn người, đầu óc có vấn đề hay sao vậy?" Hoa Xướng Vãn nhìn dáng vẻ Hứa Nam Nghị ngẩn người, lại theo thói quen trêu chọc.
"Ngài…sao ngài lại đột nhiên tốt với ta... như vậy?" Hứa Nam Nghị do dự một chút, cuối cùng vẫn lắp ba lắp bắp hỏi ra. Hắn có lẽ có thể nhịn không hỏi vì sao Hoa Xướng Vãn lại thay đổi lớn như thế, nhưng lại không có cách nào nhịn được không hỏi vì sao thái độ của Hoa Xướng Vãn đối với mình lại cũng có khác biệt lớn như vậy.
"Ha ha, vậy là ta tốt hơn rồi đúng không? Ta cũng không biết mình đối với ngươi tốt hơn chỗ nào đâu, hay là ngươi nói ra để cho ta nghe một chút?" Hoa Xướng Vãn thật ra rất ít khi hài hước, mà lại có chút lạnh tình, có chút hung hăng, cũng có chút ác miệng, có chút thích trêu đùa người ta, trong giọng nói thỉnh thoảng sẽ có thêm một ít ý vị đùa cợt hay là trêu chọc. Cho nên luôn khiến Hứa Nam Nghị lần nào nghe thấy cũng đều lộ ra thần sắc không tốt lắm.
Hứa Nam Nghị ngại ngùng, cũng không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào nên chỉ có thể giữ yên lặng. Chỉ là ngón tay vẫn còn đang vuốt ve bên trong đống quần áo, đó là chất vải mới, mặc dù không bằng những bộ hắn đã từng mặc, nhưng cũng là lần đầu tiên khiến hắn cảm thấy có một loại cảm động, biết ơn khó tả.
Hoa Xướng Vãn vốn còn muốn trêu chọc hắn vài câu, nhưng đột nhiên lại ngửi được một mùi khét. Cùng lúc đó, Hứa Nam Nghị cũng phản ứng lại, bỗng nhiên chạy vọt tới phòng bếp, vừa chạy vừa cực kì ảo não kêu lên: "A, đồ ăn của ta!"
Hứa Nam Nghị làm hai món ăn, một món khoai tây thái sợi, một món là cà tím chiên, cái khét chính là khoai tây thái sợi. Lúc bưng cái bàn lên, sắc mặt Hứa Nam Nghị còn có chút lo lắng bất an.
"Thật xin lỗi, đồ ăn bị khét rồi." Hứa Nam Nghị cúi đầu, âm thanh cũng trầm thấp, cuộc sống trong nhà vốn đã không dễ chịu, hắn còn sơ ý như thế. Nếu như là trước kia, có lẽ đã sớm bị đánh, mà bây giờ, nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Hoa Xướng Vãn, hắn cũng không nhìn thấu tâm tư của đối phương.
"Ta mua thịt heo về rồi, ngươi làm thịt đi." Hoa Xướng Vãn chỉ chỉ khối thịt heo tươi mới đặt ở trong góc phòng, nàng biết trong nhà không thịt, cho nên mới cố ý đi mua thịt về. Phần lớn vẫn còn ở bên trong không gian, lấy ra không nhiều, nhưng đủ để hai người ăn một bữa. Kỳ thật bên trong không gian của nàng cũng có một ít thịt, heo ngựa dê bò gà vịt ngan chó, nhưng chỉ có thể để về sau rồi mới tìm cơ hội lấy ra.
Hứa Nam Nghị yên lặng cầm thịt đi vào phòng bếp, nắm một đống ớt khô ướp chung với thịt. Sau khi thịt vào nồi lập tức truyền ra một mùi thơm mê người, không biết khi nào mà Hoa Xướng Vãn cũng bị hấp dẫn đi tới. Lúc đứng ở cửa phòng bếp, nàng liền dùng ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn Hứa Nam Nghị.
Người đẹp trai, vóc người đẹp, tính cách tốt, nấu ăn ngon, không cần tiền lương, còn vô cùng dễ nuôi, quan trọng nhất chính là người này trên danh nghĩa đã hoàn toàn thuộc về của mình, Hoa Xướng Vãn yên lặng ở trong lòng tổng kết một phen, càng nghĩ càng cảm thấy Hứa Nam Nghị không tệ, đồng thời cũng vô cùng cảm khái, chuyện tốt duy nhất nguyên chủ nhân thân thể này có thể làm ra, có lẽ chính là mua được Hứa Nam Nghị về.
Hứa Nam Nghị trong lúc vô tình đã quay đầu lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Hoa Xướng Vãn, lập tức liền hơi mất tự nhiên, thấp giọng nói: "Nơi này có nhiều khói dầu, hay là ngài chờ ở bên ngoài đi, rất nhanh sẽ xong thôi."
Hoa Xướng Vãn đương nhiên là không đi, mà là chỉ vào đồ ăn nói: "Làm nhiều thịt vào, ta thích ăn."
Hứa Nam Nghị nhìn đống thịt cắt gọn, kỳ thật đã rất nhiều rồi, so với ngày xưa đa hơn rất nhiều. Nhưng nghĩ tới đồ ăn buổi sáng và giữa trưa đã cực kì phong phú, hắn vẫn gật đầu, lại cắt một khối thịt lớn bỏ vào.
Hoa Xướng Vãn rất hài lòng với thái độ ngoan ngoãn của Hứa Nam Nghị, ở cửa phòng bếp ngửi ngửi cái mùi thơm càng ngày càng mê người, cảm thấy bụng cũng càng ngày càng đói bụng.
Thịt heo xào rất nhanh đã làm xong, bên trong có không ít ớt, thịt cũng rất nhiều. Hương vị ngửi rất là mê người, bưng lên bàn, liền tạo thành ba món đồ ăn.
"Đồ ăn xong rồi, ngài nhanh ăn đi." Hứa Nam Nghị bày xong đồ ăn, lại lấy ra một bàn đồ ăn thừa từ trong phòng bếp mang ra, đó là đồ còn lại lúc trưa. Hứa Nam Nghị đặt ở trước mặt mình, sau đó mới lẳng lặng ngồi xuống, chờ Hoa Xướng Vãn bắt đầu ăn.
(App TYT)Hoa Xướng Vãn đương nhiên là đã thấy. Đối diện với nàng chính là món thịt heo xào vừa rồi, đối với chuyện này Hoa Xướng Vãn cũng không nói thêm gì, mà trước tiên gắp một đũa thịt bỏ vào trong chén Hứa Nam Nghị, nói: "Ăn nhiều thịt chút."
Hoa Xướng Vãn nói xong, cũng tự mình gắp một miếng thịt tinh tế ngon mắt. Con mắt nàng sáng lên, hương vị mỹ vị ngoài ý liệu, xem ra Hứa Nam Nghị này đúng là một cao thủ nấu ăn, nàng thật sự kiếm lời rồi.
Thực bất ngôn tẩm bất ngữ, hai người trong lúc dùng cơm, ai cũng không nói gì, an tĩnh mà ăn. Hẳn là vì có hai bữa cơm đã ăn nhiều nên bữa cơm này hai người đều ăn ít đi một chút, nhưng vẫn ăn rất no. Đây cũng không phải là một bữa cơm đủ no bụng, mà là vì một ngày ba bữa tích lũy nên mới đem đến cảm giác thỏa mãn, người ăn no rồi mới có thể cảm thấy hạnh phúc, cái này cũng có thể gọi là hạnh phúc nhân lên. App TYT tytnovel.com
Lúc Hứa Nam Nghị thu dọn cái bàn thì Hoa Xướng Vãn cũng cực kì tự giác tiến vào phòng ngủ, nghĩ đến mình vẫn không nên cướp công việc của nam nhân hiền lành này, nếu không nam nhân này có lẽ sẽ lại lo lắng bất an. Nhưng mà nàng cũng không nhàn rỗi, bắt đầu thu dọn đồ vật mua về và lấy ra một vài thứ từ bên trong không gian. Trước hết chính là trải đệm chăn mới mua ra giường, nhưng vừa mới trải xong liền thấy đống chăn rách nát của Hứa Nam Nghị thì tâm trạng lập tức lại không tốt lắm.
Bên trong không gian của nàng có giường lại có cả nệm tửnhưng mà hiện tại hiển nhiên không phải thứ có thể lấy ra dùng, nhưng nếu như tiếp tục để Hứa Nam Nghị ngủ trên bãi cỏ đó thì trong nội tâm nàng cũng cực kì không thoải mái. Nghĩ nghĩ, lại nhìn sang giường của mình, cái giường này trải rất lớn, nếu như ngủ hai người thì có lẽ sẽ rất thích hợp...
Ngay lúc này, Hứa Nam Nghị cũng rửa xong bát đi vào phòng, vừa hay nhìn thấy bộ dáng như có điều suy nghĩ của Hoa Xướng Vãn. Hắn rất hiếu kì, nhưng lại theo thói quen ẩn nhẫn không hỏi cái gì, chỉ yên lặng đi đến chỗ giường của mình ngồi xuống. Hắn cảm thấy đầu mình có chút choáng váng, trên thân cũng có chút nóng, cảm giác không có sức lực gì cả, có chút muốn ngủ.
"Tới giường của ta ngủ đi, ta cam đoan sẽ không làm gì với ngươi." Kỳ thật lúc nói lời này, Hoa Xướng Vãn cũng có chút bất đắc dĩ. Tình huống xã hội này khác biệt, nàng cũng không ngờ mình lại có thể nói loại lời này với một nam nhân, nhưng mà cũng không biết có phải do năng lực thích ứng của nàng quá mạnh hay không mà khi nói đến đây, nàng lại không có chút ngại ngùng nào.
Hứa Nam Nghị cau mày nhìn Hoa Xướng Vãn, hắn có thể nhìn ra được vẻ nghiêm túc từ trên mặt của nàng, nhưng cái này cũng không đại biểu cho việc hắn sẽ tiếp nhận đề nghị như vậy. Bởi vì lời này khi lọt vào trong tai hắn, lại khiến hắn cảm thấy nó như có ý đùa giỡn.
"Không cần, ta ngủ ở nơi này là được rồi. Nếu ngài không có phân phó gì khác thì ta sẽ nghỉ ngơi, ta hơi mệt một chút." Ngữ khí của Hứa Nam Nghị hơi cường ngạnh, kỳ thật hắn cũng biết mình có hơi càn khuấy, hắn vốn cũng không phải là một người biết nói chuyện, tính cách cũng có chút cố chấp. Cho dù một hai năm qua đã gặp trắc trở rất nhiều thì cũng vẫn không thể sửa lại tính cách cường ngạnh của hắn, trước kia cũng bởi vậy mà hắn đã bị đánh rất nhiều lần. Nhưng vẫn không thể sửa được.
Hứa Nam Nghị dứt lời xong thì trong phòng ngủ liền trở nên yên tĩnh, cái này khiến Hứa Nam Nghị có chút bất an, len lén nhìn Hoa Xướng Vãn mấy lần, nắm đấm cũng không biết sao lại bất giác nắm lại.
"Nếu vậy thì cầm chăn mền mới đi, nghỉ ngơi thật tốt." Hoa Xướng Vãn không có cưỡng cầu, dù sao thì nam nữ hữu biệt, đây là lựa chọn của Hứa Nam Nghị, nàng sẽ tôn trọng.
Hứa Nam Nghị nhìn về phía đống chăn mền có chút xa hoa trên giường, đó là chất vải mà hắn chưa từng thấy trước đây khi sống trong Hoàng gia. Tinh tế lại xa hoa, chỉ nhìn liền có thể cảm giác được nó rất quý giá, chuyện này khiến Hứa Nam Nghị nghi ngờ xong thì không khỏi lại có một loại cảm giác cảm động.
Mặc dù không biết Hoa Xướng Vãn vì sao lại đột nhiên đối xử tốt với mình như vậy, nhưng nếu như có thể, hắn vẫn hi vọng cảm giác này có thể luôn kéo dài tiếp, bởi vì hắn cũng không muốn tiếp tục trở lại đoạn thời gian tràn đầy tuyệt vọng kia.
...
App TYT & Cirad team