Tô Duệ xách cánh tay của cậu bé lên (xin đừng bắt chước) chui vào phòng ngủ, phủi phủi đôi chân dính đất của cậu bé rồi thả người lên giường.

“Mẹ xem xem.”Tô Duệ vén mở chăn, đệm đã bị ướt hơn phân nửa, trên chăn cũng dính nước tiểu, áo quân trang bị nước tiểu làm ướt bị cuộn thành một cục nhét ở dưới gối đầu.

“Làm thế nào đâu?”Tô Duệ nhức đầu nói, trong nhà chỉ có một bộ chăn đệm này thôi.

“Dùng lửa hong khô là được rồi.” Hai đứa bé đồng thanh nói. Hiển nhiên là chuyện như vậy đã trải qua không ít lần.

Tô Duệ gật gật đầu, múc nước rửa mông cho đứa nhỏ, lau người cho đứa lớn, sau đó mở rương mây ra lấy quần áo ra đưa cho hai đứa.

Lâm Niệm Doanh đã có năng lực tự lập rất mạnh, không cần Tô Duệ giúp đỡ đã lần lượt mặc xong.  Tiểu Hắc Đản cũng bắt chước làm theo, thấy anh trai như vậy thì dò xét sắc mặt của Tô Duệ rồi tự mình mặc lên.

“Niệm Doanh đợi ở trên giường đừng động đậy. Niệm Huy.” Tô Duệ duỗi tay lấy cái nón trên tường xuống, đặt lên rương mây chỉ cao đến đầu gối cô, lại cầm một đôi giày cỏ nhỏ đặt dưới giường: “Con muốn đi ra ngoài thì đội nón lên, mặc giày cỏ vào.”

“Thím, thím muốn ra ngoài sao?”Lâm Niệm Doanh bất an nói.

“Ừm, thím ra phía sau chặt thêm mấy gốc cây trúc trở về làm hai cái giá phơi đồ, chờ một lát hong chăn.”

“Mẹ, bụng nhỏ nói nó đói rồi.” Sợ Tô Duệ không tin, Tiểu Hắc Đản chớp chớp mắt, nghiêm túc gật gật đầu: “Thật đó! Không lừa mẹ đâu, nó nói nó sắp đói xẹp lép rồi.”

Tô Duệ sờ sờ lỗ mũi, cô cũng đói, nhưng vừa rồi đã nhìn quanh trong nhà trừ hai cân bột mì kiều mạch, một nắm muối thô và một bình dầu còn gần cạn đáy thì cái gì cũng không có.

Quan trọng nhất chính là cô không biết nên làm thế nào với hai cân bột kiều mạch này.

“Mẹ!” Tiểu Hắc Đản nghiêng đầu quan sát sắc mặt của Tô Duệ, thấy cô đang còn ngơ ngẩn thì khoa trương nói: “Mẹ sẽ không bởi vì con tè dầm lên giường, mà muốn bỏ đói con trai mẹ chứ?!!”

“Nói linh tinh cái gì đấy!”Tô Duệ hừ một tiếng với cậu bé, vừa xoay người đi ra ngoài, vừa ngoắc tay về phía sau: “Chờ đấy, mẹ đi làm đồ ăn cho mấy đứa.”

Cảnh quan tốt như vậy thì chí ít cũng nên có cá, có tôm, có nấm chứ.

Tô Duệ nhặt cây trúc vừa nãy mới ném ở cửa rồi cầm đao cắt bỏ cành lá ở trên, cắt một đoạn có độ dài phù hợp rồi vót nhọn một đầu.

Cô mang theo đao, xách thùng gỗ, rồi ra cửa xuống núi đi đến bên cạnh con suối. Quan sát một lát, không cần nói đến cá lớn không có, nhưng có ngược lại không ít cá chép, cá nheo nặng gần một hai cân, còn có cá cơm, cá chạch, cá trê và ốc.

Cởi giày cỏ, xăn quần lên đùi, Tô Duệ cầm gậy trúc xuống nước. Muốn bàn về độ nhanh tay lẹ mắt thì chỉ sợ xạ thủ bắn tỉa bình thường đều không bằng cô.

Chọn những con lớn, không đến một lát, Tô Duệ đã bắt được một thùng tràn đầy.

Nhớ đến trong nhà không có bao nhiêu muối, cá chết ăn cũng không tươi thì Tô Duệ mới lưu luyến dừng tay, thu lại gậy trúc rồi lên bờ rửa sạch bùn cỏ đọng ở trên chân rồi mặc giày cỏ.

Tô Duệ xách cá đổi đến một nơi nước trong, đổ một thùng cá ra trên mặt đất, cầm đao rồi xách một con lên cạo vỏ bỏ mang, lại rạch một đường phần bụng để lấy sạch nội tạng.

Lúc còn ở mạt thế không đủ dị năng thì Tô Duệ quen dùng kiếm dài. Đã từng chém xác sống thành thói quen nên lúc mà làm những thứ này thì đao trong tay Tô Duệ múa lên thoăn thoắt, xử lí một con cá chẳng qua chỉ là công sức trong một chớp mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play