Hai ngày nay Triệu Cẩn có hơi lạnh, đau đầu nghẹt mũi, buổi tối làm xong bài tập thì đi ngủ rất sớm. Bảo mẫu Hồng Mụ ngoài chăn bông còn đắp thêm cho cậu bé một cái chăn mỏng, bảo là đắp cho ra mồ hôi, không cần uống thuốc, ngày mai nóng lên thì cởi ra.
Nửa đêm cậu bé tỉnh lại trong mơ hồ, duỗi tay sờ một cái, đầu đổ đầy mồ hôi, đồ ngủ trên người cũng bị mồ hôi thấm ướt. Bật cái đèn nhỏ đầu giường, vén rèm xuống giường thay áo quần ngủ.
Trong miệng đắng khô, có hơi khát, lại không muốn làm phiền người khác nên Triệu Cẩn khoác một cái áo ngoài, cầm cốc xuống lầu. Đi ngang qua phòng mẹ, Triệu Cẩn lờ mờ nghe được một giọng đàn ông đang nói chuyện, trong bụng mừng thầm: Ba đã về rồi.
Siết chặt nắm cửa, mạnh tay đẩy cửa ra, Triệu Cẩn vui mừng hét lên: “Ba về khi nào vậy? Sao lại không gọi con …”
Trương Hinh Vân nằm trên giường ngơ người, đẩy Ngụy Đại Tráng trên người mình xuống, quát cậu: “Đi mau đi.”
Đầu óc Triệu Cẩn trống rỗng, không dám tin tưởng nhìn người đàn ông bò xuống khỏi giường mẹ mình, vội vàng nhặt quần áo dưới đất mặc vào, mở cửa sổ nhảy ra.
Sự giận dữ trong lòng bùng lên, Triệu Cẩn nhào qua theo bản năng: “Cút đi, ông đây đánh chết mày.”
Ngụy Đại Tráng cũng hơi hoảng, lúc này là thời điểm mấu chốt cho việc thăng chức của anh ta, làm loạn lên thì coi như xong. Sợ nhất là khi Vân Vân gửi điện báo ly hôn cho chồng cô thì người kia trở về, gặp được con trai họ thì anh ta nguy to rồi.
Ngụy Đại Tráng vội vã bỏ chạy.
Triệu Cẩn bị sự giận dữ làm cho mụ mị, quên mất đây là tầng hai, leo lên bệ cửa sổ, túm lấy áo quần anh ta, thà chết không buông. Đang lôi kéo thì nghe một tiếng “rầm”, Triệu Cẩn bị ngã xuống vườn hoa phía dưới, chân đập vào bậc đá. Một tiếng “răng rắc” vang lên, Triệu Cẩn kêu lên thảm thiết, bất tỉnh.
“Lạch cạch” Một cây bút chì rơi xuống đất.
Tay Triệu Khác lật giở văn kiện một hồi, nhìn chằm chằm bút chì rơi gãy trên mặt đất. Đột nhiên anh nhớ ra, lần trước về nhà, Tiểu Cẩn hình như nói muốn có một cây bút máy mới.
“Cộc cộc.”. Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.”. Triệu Khác cúi người nhặt bút chì lên vứt vào trong ống tre, kéo ngăn kéo, bên trong là ba cây bút máy được thưởng ở các cuộc thi quân đội.
Lính cần vụ Vương Hồng Chí đẩy cửa đi vào: “Trung đoàn phó, vé tàu hỏa đã mua rồi ạ, chuyến bảy giờ sáng mai.”
“Cần tôi giúp đỡ thu dọn hành lý không ạ?”
Triệu Khác xòe tay nhìn ba cây bút máy hình dáng khác nhau, hơi do dự, không biết con trai sẽ thích cây nào.
Cho dù không biết vì sao vợ muốn ly hôn, nhưng sau khi xử lý xong chuyện này thì người bị tổn thương nhất sẽ là con trai. Trong lòng mang theo suy nghĩ muốn bù đắp, Triệu Khác cầm điện thoài bàn lên. Sau khi xoay vài vòng thì đã kết nối với Tiểu Bạch lầu Lô Thị trong nhà nhưng một hồi lâu mà không có ai nghe điện thoại.
Lông mày Triệu Khác nhíu lại, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, quay đầu nhìn đồng hồ trên tường, chỉ mới 21:45, không phải quá muộn mà, sao lại không ai nghe máy vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao? Hay là bên chỗ vợ lại có biến cố gì nữa?
Cúp điện thoại, Triệu Khác suy nghĩ một hồi rồi lại điện cho bên bến thuyền: “Chuyến đi đến Lô Thị sớm nhất của hôm nay xuất phát lúc mấy giờ?”
“Bốn rưỡi sáng sớm.”. Đầu dây bên kia nói.
Triệu Khác nói: “Đặt giúp tôi một vé, tiền vé tôi sẽ đưa sau.”
“Ôi, sao lại có thời gian về quê vậy?”. Đầu dây bên kia đùa giỡn.
“Đùng” một tiếng, Triệu Khác dập máy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT