Hai ngày trước sinh nhật mười tám tuổi của cô thì mạt thế kéo đến, trừ ông nội đã sớm qua đời thì sáu người thân nhất đã hôn mê không thấy tỉnh lại. So sánh với hàng xóm đã bị biến thành xác sống, dị năng giả bị người khác đào tinh hạch, hay người bình thường bị bắt nạt, ức hiếp đến chết, thì bọn họ đi rất yên bình.

Sau khi cô tỉnh giấc thì đã biến dị có dị năng hệ hỏa, chỉ cần bắn ra một quả cầu lửa nhỏ là có thể đốt sạch người hoặc xác sống, hay là đồ đạc trang sức đốt, vì vậy mà đã răn đe người giúp việc hay hàng xóm có suy nghĩ gian dối, diệt đám xác sống rong ruổi trong khuôn viên, thuận lợi chờ được bộ đội cứu viện đưa chị An bảo mẫu theo bọn họ đi căn cứ.

Thời gian đầu có chị An ở đó nên không cần cô nấu cơm.

Sau này thiếu nước nghiêm trọng nên bắt buộc phải học, nhưng đám đồng đội cũng không nỡ để cho cô lãng phí một giọt nước hay một nắm lương thực mốc meo nào cả.

“Ở Thiểm Bắc bọn cô có một món mì, gọi là nui kiều mạch thịt dê, ba bát kiều mạch thuế nửa bát bột mì, dùng nước hơi nóng để trộn bột, sau đó lăn thành từng đoạn dài như vậy.” Chu Trường Cung giơ ngón trỏ ra minh hoạ độ dài bằng khoảng một cái đũa, rồi bấm bấm ngón tay nhỏ lại nói: “Nhỏ bằng như vậy, một tay véo từng cục nhỏ cho vào lòng bàn tay vo tròn, rồi cho vào nước luộc chín vớt ra, rưới thêm nước xương dê đã được hầm cả một đêm, thả thêm hành lá hoa hoặc là các món ăn kèm, không cần quá đẹp.”

Tô Duệ ngơ ngác nhìn ông ấy, cho dù ông ấy có nói càng chi tiết thêm nữa thì cô cũng không biết làm đây.

Sau khi dung hợp trí nhớ của nguyên chủ, lúc nhắc tới danh từ nào thì trong đầu tự động nhảy ra, tựa như là đĩa CD đang phát sóng vậy.

Cô không cảm thấy chỉ xem một lần hoặc là mấy lần thì bản thân đã có năng lực làm được.

Trái lại sự miêu tả của ông ấy cùng với hình ảnh đồ ăn trong đầu chọc cô chảy nước miếng tràn lan, trong bụng bỗng dưng đói cồn cào khó chịu.

“Không phải tôi muốn dạy cô làm nui kiều mạch đâu, nói chuyện làm mì với cô quả thực là tôi đang múa rìu qua mắt thợ!” Chu Trường Cung nói: “Ý của tôi là, cô xem một bát mỳ mà còn như vậy, trải qua nhiều công đoạn mới có thể trở thành một món ăn ngon, huống chi là cuộc đời. Năm nay cô chẳng qua chỉ mới hai mươi ba tuổi, tương lai còn có một đoạn đường rất dài phải đi, còn có ba mẹ và con cái phải nuôi dưỡng, cũng không thể tiếp tục nổi nóng lên khiến bản thân đang yên ổn bỗng dưng ngất xỉu giống như hôm nay, con trẻ bị doạ khóc không nói, mà Kiến Nghiệp cũng không yên tâm rời đi...”

Hoá ra không phải muốn cô làm mì mà muốn giảng bài giáo dục tư tưởng cho cô!

Tô Duệ âm thầm thở phào, nhìn chằm chằm cổng toà nhà, một giây này, cô hơi gấp gáp muốn nhìn thấy hai đứa bé. Từ nhỏ cô đã được người nhà nuôi dưỡng đơn độc, tính cách mạnh mẽ, cảm thấy phiền phức nhất khi bị người khác dạy dời.

“Đồng chí Tô.” Chu Trường Cung lèm bèm hết hơn hai phút, trịnh trọng cúi gập người với cô: “Đối với chuyện vợ tôi tiết lộ chuyện Lâm Kiến Nghiệp hy sinh ở biên cảnh trước một bước, xét thấy bà ấy không phải quân nhân, không đảm nhiệm bất kỳ chức vụ nào ở bộ đội. Chúng tôi sẽ gọi điện thoại đến đơn vị công tác của bà ấy trong thành phố để giáng chức sau đó phê bình xử lý nội bộ. Đối với lời nói của bà ấy mang tới thương tổn cho cô, tôi chân thành thay mặt bà ấy một tiếng thực sự xin lỗi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play