Sáng sớm, Tần Tịnh tới trường học đã không ngừng chơi điện thoại, Triệu Mộc ngồi cùng bàn với cô ta còn cho rằng cô ta đang xem túi xách hay giày mới, kết quả khi liếc qua xem, lập tức nhìn thấy trên màn hình điện thoại của cô ta là một chuỗi tài liệu dài.

Triệu Mộc bất ngờ hỏi: “Cậu đang xem cái gì vậy?”

“Ở Mỹ mới đưa tin về việc chế tạo thành công một người máy mô phỏng con người chân thật nhất.”

Triệu Mộc càng bất ngờ hơn: “Khi nào cậu đã có hứng thú với người máy rồi?”

“Sao tớ lại không thể cảm thấy hứng thú với người máy chứ?” Tần Tịnh liếc Triệu Mộc một cái: “Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển mạnh, sớm muộn gì cũng có ngày khi người máy giống hệt con người, có thể cười, có thể chạy sẽ xuất hiện.”

“Dĩ nhiên tớ biết kiểu người máy như vậy sẽ xuất hiện, tớ chỉ thấy quái lạ là, sao đột nhiên cậu lại có hứng thú với phương diện này thôi.” Mặc dù Triệu Mộc có giao tình không quá sâu với Tần Tịnh, nhưng cậu biết Tần Tịnh là một người thời thượng, nghe nói sau một giấc mộng, cô ta đã tự sáng tạo một nhãn hiệu thời trang cho riêng mình, cô ta thích mặc quần áo, còn những chuyện liên quan tới người máy như này thì hoàn toàn không liên quan.

Vốn Tần Tịnh không muốn nói nhiều, nhưng cô là người không giấu được, đưa mắt nhìn xung quanh, thấy không có người chú ý tới bên này, cô mới nhỏ giọng nói: “Tôi đang suy nghĩ về việc hiện tại chất lượng nam tính ít như vậy, con gái muốn tìm bạn trai thật đúng là không tiện, nhưng hiện tại, với trình độ khoa học kỹ thuật cao như vậy của nhân loại, cho dù sao này không tìm được một bạn trai như ý muốn vậy nói không chừng sau đó tớ sẽ yêu cầu làm một cái đấy.”

Triệu Mộc nghe rõ ý tứ của cô, cậu chỉ cảm thấy cô nghĩ quá đơn giản: “Loại tình huống mà cậu nói có lẽ sẽ xuất hiện, nhưng ở cùng một chỗ quá lâu với một cái máy giống con người, vậy khó tránh khỏi con người sẽ bỏ tình cảm của mình vào, nhưng loại tình cảm này không thể nào được chân chính đáp lại, đến lúc đó người bị thương cũng chính là cậu.”

Không thể không nói, Triệu Mộc là người rất lý trí, nói ra được vấn đề trúng tim đen.

Tần Tịnh lại thờ ơ, cô ta nhếch miệng: “Tớ cũng không quan tâm có được đáp lại hay không, cứ coi như là hiện tượng giả tạo đi, có thể để tớ thoải mái hơn không phải được rồi sao?”

Triệu Mộc không có gì để nói.

Lúc này, Tần Tịnh thấy có một nam một nữ chạy vào từ cửa phòng học, cô trừng mắt nhìn Triệu Mộc: “Nếu cậu dám nói chuyện này cho người khác nghe, tớ sẽ không khách khí với cậu đâu.”

Triệu Mộc vội vàng nói: “Tớ sẽ không nói cho người khác.”

Mễ Tửu đi tói, cô ngồi vào vị trí của mình, tò mò hỏi Triệu Mộc: “Chuyện gì mà sẽ không nó cho người khác biết vậy?”

Triệu Mộc sẽ không nói dối, thật sự chưa tìm được cớ nói cho quá thì Tần Tịnh đã cười ha ha đi trước một bước: “Tửu Tửu à, cuối tuần này cậu và Lục Tu đi đâu chơi vậy?”

Mễ Tửu nghiêng đầu nhìn Tần Tịnh, cái tím tóc đuôi ngựa sau đầu cô cũng lắc lư vô cùng đáng yêu, nhận sữa chua mà Lục Tu đưa tới rồi cô cười nói: “Chúng tôi không có ra ngoài chơi.”

Trước kia, một khi được nghỉ, Lục Tu nhất định sẽ hẹn với Mễ Tửu, nhưng cuối tuần rồi thế mà hai người họ lại không có ra ngoài, xem ra tình cảm đã phai nhạt rồi nha.

Giữa lúc Mễ Tửu và Lục Tu mắt đưa mày lại thì Tần Tịnh tỏ vẻ tốt bụng nói: “Thời tiết lạnh như vậy, thân thể của cậu cũng không tốt lắm, Lục Tu chắc chắn cũng vì sợ cậu bị lạnh tới bệnh, cho nên mới không để cậu ra ngoài chơi.”

“Đúng vậy đó.” Bên trong đôi mắt của Mễ Tửu đều là vẻ ngây thơ, đơn thuần: “Lục Tu cũng nói trời lạnh quá, đi ra ngoài chơi không tốt, cho nên tớ sang nhà anh ấy, anh ấy tự mình xuống bếp nấu cơm cho tớ ăn, còn làm bánh ngọt ô mai mà tớ thích nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play