Vì biết buổi tối Tư Miên Miên chạy đến nhà họ Lục nói muốn tặng quà gặp mặt, điều này trực tiếp làm thời gian Lục Tu dỗ người con gái của anh đi ngủ nhiều hơn bình thường một lần, nhưng người con gái của anh rất ghi thù, nhất là đối với chuyện có cô gái khác tiếp cận anh, cô sẽ càng tính toán hơn nữa.
Sáng hôm nay một đường đến trường cô cũng bực bội không nói chuyện với anh.
Lục Tu nhẫn nhục cầm túi xách của cô đi đằng sau, từ lúc sáng anh đón cô ở cửa cho đến giờ đã hơn nửa tiếng rồi, chắc là cực hạn của cô rồi.
Anh đoán không sai, đây quả thực là cực hạn của Mễ Tữu rồi.
Cô nghiêm mặt đi về phía trước, cũng không thèm quay đầu lại nhìn người yêu của mình, trông có vẻ đang tức giận, nhưng trong lòng cô lại đang đè nén hoảng loạn.
Sao anh không dỗ dành cô?
Nếu anh đến dỗ cô thì cô có bậc thang đi xuống rồi, hay cuối cùng anh cũng cảm thấy cô là một kẻ ngốc nên không muốn dỗ cô nữa? Vậy anh không còn thích cô như trước kia nữa sao? Anh sẽ chia tay với cô phải không? Sau đó đi tìm Tư Miên Miên lớn lên giống cô?
Mễ Tữu đang suy nghĩ lung tung, lúc sắp đè nén thành nội thương luôn thì người con trai phía sau cuối cùng cũng mở miệng đúng lúc: “Tữu Tữu, anh sai rồi, em đừng giận anh nữa.”
Mễ Tữu dừng chân lại, cô xoay người nhìn anh, “hừ” một tiếng: “Anh sai ở đâu?”
“Anh không nên hấp dẫn người khác giới.” Thái độ nhận sai của lục Tu rất tốt, dù chuyện này tính ra anh cũng là tai bay vạ gió, nhưng vì là một người bạn trai tiêu chuẩn nên anh sẽ không nói đạo lí lúc bạn gái mình đang giận dỗi.
Mễ Tữu thấy dáng vẻ buồn bã của lục Tu, đáy lòng cô bỗng dưng cũng thấy hơi ngại, suy ngẫm xong cuối cùng cũng phát hiện mình hơi làm quá nên kéo tay anh, không được tự nhiên mà nói: “Thật ra cũng không thể trách anh… Là Tư Miên Miên tìm anh mà, không phải anh tìm cô ấy, nhưng vẫn phải trách anh, trách anh quá ưu tú khiến người con gái khác nhìn trúng!”
Cho nên nói, để cô chủ thừa nhận toàn bộ cái sai của mình là điều không thể, cô vẫn luôn có thể tìm ra lí do để giải thích hợp lí chuyện mình tức giận.
Lục Tu lại tốt tính gật đầu: “Phải, trách anh.”
“Nhưng mà, nhưng mà không thể trách anh hết!” Cô nhìn không nổi dáng vẻ anh tự trách, thế là nói ra lời nói mâu thuẫn trước sau: “Bạn trai của em đương nhiên là người con trai ưu tú nhất thế giới rồi, chỉ cần là con gái không bị mù tất nhiên sẽ thích anh như vậy!”
Lục Tu nhẹ giọng lên tiếng: “Phải, Tữu Tữu nói đúng.”
Nhưng sự thật là trên thế giới này vẫn chưa có ai có thể thích anh hơn cô gái trước mặt anh đây, đại khái trong mắt cô, mọi thứ của anh là tốt nhất.
Mễ Tữu thấy anh đã cười, cô bất giác cũng cảm thấy tâm trạng mình tốt lên.
Lục Tu hỏi cô: “Tữu Tữu, chiến tranh lạnh chơi vui không?”
Mễ Tữu mấp máy môi: “Không vui, không thể nói chuyện với anh, còn không thể nắm tay anh, em khó chịu trong lòng.”
Lục Tu nắm lấy tay cô, nói: “Anh cũng rất khó chịu.”
Chiến tranh lạnh ngày hôm nay duy trì được khoảng nửa tiếng, nhưng hành động mình làm ra khiến Mễ Tữu thấy mình hơi ngốc ngếch, cái chuyện chiến tranh lạnh này hoàn toàn là ngược bản thân mình, cô làm gì phải vì một người không liên quan mà không nói chuyện với Lục Tu, từ đó mà làm hại chính mình chứ?”
Cô ôm lấy cánh tay anh, dựa sát vào cơ thể anh, tủi thân nói: “Lục Tu, sau này em cũng không muốn chiến tranh lạnh với anh nữa đâu.”
Lục Tu giương khóe môi, nhẹ giọng nói một từ: “Được.”
Đây là chiến tranh lạnh đầu tiên của họ, cũng là chiến tranh lạnh cuối cùng của họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT