Món quà dịp lễ 30/4, 1/5 cho mọi người nè, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha:3

“Không cần!” Tư Miên Miên vội vàng trả lời, đối mặt với đối tượng hướng dẫn của mình, cô nhận ra mình có chút hồi hộp, nhanh chóng bình tĩnh lại nói: “Tôi không sao, không cần phiền phức như vậy.”

Hóa ra hôm nay cô đang dắt chó đi dạo thì con chó đột nhiên chạy đi, cô vội vàng đuổi theo thì suýt chút nữa bị ô tô đâm. Thật ra xe chưa đâm vào cô nhưng vì cô bị dọa sợ nên tự ngã xuống đất.

Lục Tu nhìn lướt qua tay cô: “Nhưng…”

“Chỉ là chuyện nhỏ, anh không cần lo lắng.” Tư Miên Miên đưa tay ra sau lưng, cười ngượng ngùng, rất đáng yêu.

Cô hẳn cũng là thiên kim tiểu thư của nhà nào đó nhưng không hề yếu đuối chút nào, rất hào phóng. Điều này dễ dàng làm cho người khác có ấn tượng tốt.

Ít nhất thì mức độ hảo cảm của Triệu Nguyên Phong đã tăng lên rất nhiều điểm.

Mức độ hảo cảm của Triệu Nguyên Phong: 50

Tư Miên Miên thầm nghĩ người qua đường này cũng quá dễ hướng dẫn rồi nhưng đáng tiếc đây không phải là mục tiêu của cô, cô nói trong đầu: 【Hệ thống, mức độ hảo cảm của tôi trước mắt là bao nhiêu? 】

【Cần phải đổi mười điểm tích lũy để mở mức độ hảo cảm của đối tượng hướng dẫn. 】

Tư Miên Miên nghĩ đến ba điểm mà mình đã vất vả tiết kiệm được, cô hơi phiền muộn, thật sự là quá nghèo, cô phải hoàn thành nhiều nhiệm vụ hơn để kiếm điểm mới được.

Cô nhanh chóng trở nên phấn chấn, nở một nụ cười rạng rỡ với Lục Tu: “Chắc anh cũng sống gần đây nhỉ. Chào anh, tôi vừa mới chuyển nhà tới đây, tôi tên là Tư Miên Miên.”

Triệu Nguyên Phong liếc nhìn căn biệt thự bên cạnh: “Đây là nhà của cô Tư sao?”

“Đúng vậy.”

Triệu Nguyên Phong cảm thấy bất ngờ: “Nhà tổng giám đốc Lục của chúng tôi ở bên cạnh, sau này hai người là hàng xóm rồi.”

Có thể nói đây là duyên phận không?

Tất nhiên là có thể, nhưng chính xác hơn, đó là duyên phận do con người tạo ra, bởi vì Tư Miên Miên là đặc biệt chuyển tới đây, cái gọi là gần quan được ban lộc, đạo lý này cô vẫn hiểu.

Tư Miên Miên cũng giả vờ kinh ngạc: “Thì ra anh chính là cậu cả nhà họ Lục. Tôi có nghe bố tôi nói về anh, nghe nói anh rất giỏi, tuy trạc tuổi tôi nhưng bản lĩnh của anh hơn tôi rất nhiều. “

Trong giọng điệu của cô tràn đầy sự ngưỡng mộ, toát ra sự ngây thơ của cô gái làm cho người ta không nhịn được cười.

Lục Tu bình tĩnh mỉm cười: “Cô quá khen rồi.”

Trong mắt Triệu Nguyên Phong chợt lóe lên ý hóng hớt, hai người trẻ tuổi Lục Tu và Tư Miên Miên, trai tài gái sắc, lại còn là hàng xóm của nhau, e rằng sau này mối quan hệ sẽ xích lại gần nhau hơn.

Bỗng nhiên, Triệu Nguyên Phong, người vốn rất nhạy bén, cảm thấy phía sau có một luồng sát khí, giống như có con thú hung dữ nào đó đang nhìn chằm chằm sau lưng bọn họ, toàn thân anh ấy nổi da gà.

Triệu Nguyên Phong quay đầu lại nhìn lại, quả nhiên thấy phía sau một cái cây có một cô gái tóc tai bù xù đang giơ hai tay ôm thân cây, nửa khuôn mặt hơi lộ ra, trong mắt dường như toát ra tia tử thần mạnh mẽ, tăm tối.

Trong lòng Triệu Nguyên Phong tức khắc thấy lạnh lẽo, nếu như bây giờ không phải ban ngày thì anh ấy còn tưởng rằng mình gặp ma.

Lúc này, anh ấy đột nhiên nhìn thấy ông chủ của mình đi tới. Triệu Nguyên Phong muốn nhắc nhở Lục Tu chú ý an toàn nhưng lại nhìn thấy Lục Tu kéo cô gái nấp sau gốc cây ra, nở nụ cười. Chàng trai giống như thiên sứ tỏa sáng, lập tức cảm hóa “con quỷ oán hận” toàn thân đang tỏa ra oán khí, oán khí biến mất không còn tăm tích.

Lục Tu nhướng mày, cười dịu dàng hỏi: “Đã nói là anh đi tìm em, sao lại tự mình tới đây?”

Cô gái tủi thân vươn tay cầm dây buộc tóc, mím môi: “Em buộc tóc không đẹp.”

Lục Tu cười tủm tỉm đưa tay cầm dây buộc tóc: “Vậy để anh làm.”

Lúc này cô mới nở nụ cười vui vẻ.

Mọi người ở đây đều có thể cảm nhận được bầu không khí ấm áp tỏa ra từ Lục Tu và Mễ Tửu.

Triệu Nguyên Phong có chút bối rối.

Tư Miên Miên chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cô gái, sau khi sững sờ một lúc mới ở trong đầu hỏi: 【Hệ thống, cô gái kia là họ hàng của nhân vật phản diện sao? 】

【Họ không có quan hệ huyết thống.】

【Vậy mối quan hệ của họ là gì?】

Hệ thống dường như đã tính toán rất lâu trước khi cho Tư Miên Miên một câu trả khiến người ta không dám tin: 【Bọn họ là… người yêu. 】

Có lẽ là ảo giác của Tư Miên Miên, dường như giọng nói của hệ thống có một khoảng dừng đáng nghi ở cuối, nhưng đó không phải là trọng tâm, trọng tâm là …

Nhân vật phản diện đáng lẽ phải cô đơn đến chết, không ai thương không ai yêu, nhân vật phản diện đợi cô đến cứu thế mà lại có người yêu rồi?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play