Ánh trăng đêm nay rất đẹp, chỉ tiếc là ánh trăng đẹp như thế, lại chẳng có ai bằng lòng dừng chân lại thưởng thức.
Tô Trì không nhanh không chậm đi theo phía sau cô gái, trong giọng nói toát ra vẻ hận sắt không thành thép: “Chỉ mới tách ra chốc lát mà thôi, em có cần phải vội vàng đi tìm cậu ta như vậy không?”
“Đương nhiên cần.” Trên người Mễ Tửu khoác một chiếc áo vest màu ngọc bích, cô quay đầu lại liếc mắt nhìn Tô Trì, giả vờ như có chuyện quan trọng nói: “Nếu em không ở đó, Lục Tu bị người khác bắt nạt thì sao?”
Rốt cuộc là ai sẽ bị ai bắt nạt hả?
Tô Trì quần áo đơn bạc khống chế chính mình đang muốn xúc động trợn trắng mắt, tên Lục Tu kia là người miệng nam mô bụng bồ dao găm, cậu ta mà bị Cố Tuyển bắt nạt mới là có quỷ.
Cảm nhận được sự sốt ruột của hắn, Mễ Tửu thuận miệng lẩm bẩm một câu: “Anh không muốn đến thì đừng đến, em cũng đâu có ép anh đi với em.”
“Dù sao nơi này cũng là nhà người khác, anh không phải sợ em không có người chăm sóc xảy ra chuyện gì sao, đến lúc đó bà Mễ Phù muốn tìm anh tính sổ, nếu không em cho rằng anh muốn đi ra ngoài hóng gió lạnh với em?”
Mễ Phù, chính là mẹ của Mễ Tửu và Tô Trì.
Mới vừa rồi, Mễ Tửu bị ông cụ Cố lôi kéo nói không ít lời, vừa nhìn thấy có vài người đến tìm ông chào hỏi, thì nhanh chóng chuồn ra ngoài, Tô Trì tinh mắt, cũng đi ra theo.
Dùng lời của Tô Trì để nói, đó là hắn đã nhìn Mễ Tửu lớn lên, hắn đều đã nhìn thấy qua dáng vẻ Mễ Tửu nôn sữa tè dầm, Mễ Tửu chớp mắt một cái, hắn đã đoán được cô muốn làm cái gì.
Hiện tại tối lửa tắt đèn, lỡ như Mễ Tửu gặp mặt Lục Tu, hai người mất kiểm soát mà anh anh em em, bị người khác thấy được, lời đồn này trong phút chốc không biết sẽ bị biến hoá thành dạng gì.
Người làm anh như hắn cần phải đi theo.
Mễ Tửu cũng không biết Cố Tuyển dẫn Lục Tu đi đâu, cô chỉ có thể một đường đi về phía trước thăm dò vận may, góc tường phía trước phát ra động tĩnh thu hút sự chú ý của cô.
Tô Trì và Mễ Tửu dừng bước, hai người cùng nhìn về phía góc tường, ở đó có hai bóng người.
Một cô gái đứng ở góc tường ngẩng đầu lên nhìn người đang ngồi trên tường, chị tận lực kiềm chế để mình không tức giận, mỉm cười nói: “Tiết Tập, xuống đây.”
Nam sinh ngồi trên tường có một mái tóc vàng rất bắt mắt, hắn hôm nay không mặc quần áo đính đầu lâu, tràn đầy phong cách phi chính thống nữa, hắn khoác lên tây trang, là loại màu đen thường thấy, thế nhưng không cài cúc áo vest mà tùy tiện mở ra, cổ áo sơ mi bên trong mở rộng, cà vạt bị xả ra lỏng lẻo.
Trên tay Tiết Tập còn cầm một cây bật lửa, hắn chậm rì hút điếu thuốc, thở ra một làn khói tròn: “Bây giờ không phải ở trường học, cô không quản được tôi.”
Nữ nhân mặc váy trắng đứng dưới bờ tường kia, đúng là Văn Nhã.
Văn Nhã nhìn nam sinh nuốt mây nhả sương mù, đành phải sốt ruột nhắc nhở: “Học sinh không thể hút thuốc.”
“Tôi đã trưởng thành lâu rồi, cô giáo Văn.” Ánh mắt thản nhiên của Tiết Tập rơi trên người cô gái, giọng điệu của ba chữ cuối cùng nhẹ nhàng tùy tiện, nghe như, hắn cũng không tôn trọng vị cô giáo này chút nào.
Đúng vậy, Tiết Tập lưu ban hai năm, hắn hiện tại sắp qua tuổi hai mươi rồi.
Buổi tối hôm nay bất luận là đối với Tiết Tập, hay đối với Văn Nhã mà nói, đại khái đều là một đêm không mấy tốt đẹp.
Tiết Tập bị người nhà lôi kéo tới tham gia yến hội, không dễ gì tìm một cơ hội có thể chuồn ra ngoài đi tìm tiệm net chơi game, lại không ngờ tới bị Văn Nhã tóm lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT