Mỗi khi ở cùng nhau anh luôn bao dung động viên cô.
Thật ra Mễ Tửu cảm thấy bản thân khi ở trước mặt Lục Tu cảm xúc rất tùy hứng, ít nhiều cô nên nghĩ cho cảm xúc của Lục Tu một chút, ít ra không để anh lo lắng cho cô trong suốt thời gian này. Trong lòng Mễ Tửu đôi khi cũng dấy lên chút áy náy, nhưng sự áy náy này cũng chỉ thoáng qua trong nháy mắt, thoáng cái cô lại làm ra vẻ khiến cho anh lo lắng.
Lục Tu ôm chặt cô vào lòng, hôn nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn đang ngước lên nhìn anh: “Tửu Tửu, đừng sợ, cho dù có chuyện gì xảy ra anh đều sẽ xử lý thật tốt.”
Biểu cảm trên mặt Mễ Tửu vô cùng bối rối, cô tựa vào lòng anh, nhỏ giọng nói thầm: “Em mơ thấy một giấc mơ rất kì lạ, khi đó là vào mùa hè, em bị bệnh, Cố Tuyển đưa em đi bệnh viện, sau đó không hiểu sao em cùng với cậu ta lại ở bên nhau, nhưng không lâu sau đó em lại mắc bệnh mà chết,… Cậu ta hình như vô cùng đau khổ. Sau khi em chết cậu ta lại yêu một người có ngoại hình rất giống em, hai người bên nhau hạnh phúc.
Cô nhìn anh với ánh mắt chứa chan sự tủi thân: “Lục Tu, rõ ràng người em thích là anh mà sao trong mơ quan hệ của chúng ta lại xa lạ như vậy?”
Lúc này, so với việc tại sao trong mơ bạn trai lại thích người con gái có ngoại hình giống mình thì cô lại để ý quan hệ giữa cô và Lục Tu hơn.
Trong mơ, Lục Tu hờ hững với mọi thứ, mặc dù anh và cô là bạn học nhưng cuộc sống của hai người lại không có sự tiếp xúc. Lục Tu như một tấm phông nền trong cuộc sống của cô, mặc cho cô đau khổ hay buồn bã anh cũng không hề quan tâm.
Cô biết giấc mơ không phải là sự thật, nhưng có vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu.
“Em bị bệnh, nằm trên giường bệnh rất khó chịu, anh vẫn không tới để thăm em… Cảm giác không tốt này rất chân thực”. Đôi mắt cô đong đầy nước mắt, rung động lòng người, hốc mắt đỏ hồng làm người ta đau lòng.
Vì một giấc mộng mà tủi thân, nếu là người khác thì sẽ bị nói là lấy làm kiêu, nhưng người đang ôm cô hiện giờ là Lục Tu.
Lục Tu cúi xuống nhìn cô, trong đáy mắt ánh chứa đựng hình bóng của cô, giọng anh trở nên nghẹn ngào: “Tửu Tửu, anh xin lỗi.”
Không biết vì cái gì, khi nghe thấy anh nói câu xin lỗi, cô bỗng dưng lại cảm thấy một sự yếu ớt chưa từng có trên người anh, cô luống cuống giải thích: “Em, em chỉ là nhất thời làm loạn mà thôi, anh đừng tự trách bản thân mình, ở trong mơ em còn mơ thấy anh bị cha đuổi ra khỏi Lục gia, Cố Tuyển liên thủ với đứa con riêng của cha anh hãm hại anh, em lại không thể đứng ra cứu giúp anh, người nên xin lỗi là em mới đúng… Lục Tu, anh đừng trách em….”
Cô nắm chặt góc áo anh, giọng nói có chút run rẩy: “Em thấy anh ngã gục ở một con hẻm, xung quanh không một bóng người, em ở bên cạnh anh, muốn nói với anh nhất định phải cố gắng sống sót, không được chết,… Nhưng anh lại không nghe thấy được tiếng của em, em muốn chạy đi tìm người cứu giúp nhưng không ai có thể nhìn thấy em, Lục Tu, em không thể cứu được anh.”
Cô hít mũi, sương mù trong mắt cuối cùng hóa thành những giọt nước xuống rơi ra từ khóe mắt cô.
Lục Tu đưa tay lên, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô. Đôi mắt đen láy của anh trở nên sâu thẳm hơn bao giờ hết, anh cúi đầu, ghé vào bên tai cô thì thầm: “Tửu Tửu, đó chỉ là một giấc mơ mà thôi, mùa hè đó, người đưa em đến bệnh viện không phải Cố Tuyển mà là anh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT